Cô vốn cho rằng anh sẽ trấn thủ chỉ huy hoặc là cùng chủ lực tiến công, nhưng không ngờ anh lại được sắp xếp ở trong đội ngũ tập kích nơi đóng quân.
Tin tức tiền tuyến truyền đến không ổn, mà tình hình chiến đấu trước mắt cũng đột ngột thay đổi.
Bên cạnh liên tục có người ngã xuống. Khi Tiêu Niệm bị Mộng Yểm trảm sát bằng 《 Diệt Ai Cốt 》, trong lòng bàn tay Hàn Đan đã rịn ra mồ hôi lấm tấm.
Mộng Yểm ra tay gọn gàng linh hoạt, tiếng đàn ấy nghe qua giống như cảnh thu tiêu điều, xen lẫn gió lạnh tận xương. Cách anh dùng gần như là cứng chọi với cứng, ngồi nguyên tại chỗ, chỉ chuyên tâm với con mồi anh nhìn trúng, không để ý đến công kích còn lại chút nào. Các Chiến sĩ máu dày xung quanh anh lại phụ trách dẫn dời trị số thù hận, ba Thầy thuốc đi theo phía sau dùng toàn lực duy trì lượng máu của anh.
Còn tiếp tục như vậy, thậm chí còn chưa thể đến gần trước người anh, đã thất bại thảm hại rồi.
[ Trận doanh ] Liên Cơ: Trước tiên tập trung hỏa lực giải quyết những người khác.
Khinh Sa Mạn Vũ, Nhân Ảnh Hư Hoảng, Mãn Bình đều là ảo ảnh của Hoa yêu áo đỏ, mang theo nụ cười mê hoặc người khiến người ta mờ mắt. Dưới sự yểm hộ của rất nhiều người cô vòng vèo tiến lên, nhanh chóng giết chết hai người. Mà cô cũng bị lực sĩ Thú tộc nhìn thấu chân thân, búa to hạ xuống, lượng máu giảm mạnh. Trong chiến đấu thế này, sơ xuất một chút sẽ có thể chết người. Lòng Hàn Đan, theo tiếng thở dốc nặng nề phập phồng của Liên Cơ mà quặn thắt.
Số người còn sống hiện ra trên màn hình đang liên tục giảm bớt, tình thế xấu của trận doanh Long càng lúc càng rõ ràng.
Ở khắp nơi, tứ bề báo hiệu bất ổn, huyên náo thấu trời.
Mỗi người đều giống như đã chém giết đỏ cả mắt, tê liệt, ngâm độc, mị hoặc, ứng chiến…… Tất cả động tác đều đã trở thành phản ứng bản năng sau khi luyện tập vô số lần. Giống như thật sự đặt mình vào trận chiến sinh tử tồn vong, có thể cảm nhận được sự sốt ruột, bất đắc dĩ và bất an một cách rõ ràng.
[ Trận doanh ] Mẫu Đơn Vọng Nguyệt: Không trụ nổi nữa rồi!
[ Trận doanh ] Mị Vũ: Bên chúng tôi cũng sắp không xong rồi……
[ Trận doanh ] Võng Tư: Tất cả những người có kỹ năng tự bạo*, toàn bộ tự bạo trước khi chết.
*tự bạo: tự sát bằng cách tự nổ mạnh.
[ Trận doanh ] Tuổi Trẻ Khinh Cuồng: Đúng, cho dù chết cũng phải kéo theo một hai kẻ địch cùng đến chỗ chết.
[ Trận doanh ] Ruột Non Heo Bán Moe: Báo cáo, tôi chết rồi! Cùng chết còn có hai tên địch, tôi lời rồi!
Mặc dù đây là chiêu thức bề ngoài thì quân ta được lợi, bên trong lại là cả hai phe bị tổn hại, nhưng đến lúc nguy cấp lượng máu của mọi người đều hiểm nghèo, chiến thuật này có thể giảm bớt áp lực phòng ngự của người còn sống ở mức lớn nhất. Trong lúc này thi hài khắp nơi, người có thể chết đều đã chết sạch rồi, trên chiến trường lại sạch sẽ hơn rất nhiều.
Sau khi Mẫu Đơn Vọng Nguyệt tự bạo, trận doanh Long chỉ còn lại hai người Liên Cơ và một tiểu Thầy thuốc chưa đến cấp 120. Mà trận doanh Hổ còn có sáu người còn sống, ngoài Mộng Yểm ra còn có tam Quỷ và hai Thầy thuốc mãn cấp.
Không cần so sánh đã biết sức lực chiến đấu chênh lệch xa nhau, trong chốc lát mọi người thổn thức không thôi.
[ Trận doanh ] Mị Vũ: Thua rồi. Quả nhiên vẫn là đánh không lại lão đại.
[ Trận doanh ] Ta Hoài Niệm: Không có Mộng Yểm chúng ta còn có phần thắng, có anh ta ở đây chúng ta không thắng nổi.
[ Trận doanh ] Võng Tư: Haizz, đáng tiếc tôi tuổi trẻ mất sớm……
[ Trận doanh ] Hồng Nhạn Bay Về Phía Nam: Anh còn sống cũng không đánh lại anh ta đâu……
[ Trận doanh ] Tiêu Niệm: Đừng vạch trần cậu ta, để cậu ta giả vờ một lát nữa.
Trong lúc quần chúng đã ngoẻo tổng kết chiến thuật và than vãn kết quả, Hàn Đan đang do dự nên nộp vũ khí đầu hàng hay là ngoan cố chống cự.
“Lần này chúng ta lại có thể đánh một trận sảng khoái rồi.” Mộng Yểm thu đàn, đi đến trước mặt cô.
“Xem ra tôi thua chắc rồi.” Cô bất đắc dĩ thở dài nói.
“Một đấu một. Nếu như tôi thua, thắng lợi thuộc về các người.” Anh không để ý đến thắng bại chút nào. Mà quyết định này của anh khiến hai trận doanh đều không hề dị nghị, đương nhiên khả năng lớn hơn là có người không đồng ý, nhưng không dám lên tiếng……
“Vất vả lắm mới sống đến bây giờ, tốt xấu gì cũng cho tôi tham dự một chút.” Tiểu Thầy thuốc không hề tạo chút cảm giác tồn tại nào ở bên cạnh đột nhiên chen lời.
Trên thực tế, anh ta chưa đủ cấp 120 mà có thể sống đến bây giờ trong pháo hỏa lựu đạn, quả thực xem là một kì tích. Hàn Đan sinh ra chút khâm phục với đồng đội tên là “Túy Biệt Tây Lâu” này, vì vậy khẽ cười nói: “Vậy chi bằng hai đấu hai là được rồi, anh dẫn theo một thầy thuốc, tôi dẫn theo anh ta.”
“Được.” Thủ lĩnh ma quỷ đồng ý rất sảng khoái.
Dưới sự quan tâm hết mực của mọi người, trận quyết đấu thoạt nhìn rất “hài hòa” này đã bắt đầu trong bầu không khí thoải mái vui vẻ.
Đương nhiên, đó chỉ là cách nhìn của người ngoài cuộc mà thôi. Lúc này Hàn Đan căng thẳng đến mức túa mồ hôi đầy đầu, thậm chí không biết nên xuất chiêu thế nào. Nhưng cũng không phải cô do dự thiếu quyết đoán, chẳng qua đối với loại nghề nghiệp quen ở vị trí cố định thực hành đánh xa như Cầm sư mà nói, DE¬BUFF như trói buộc và định thân không hề có hiệu quả, mà kỹ năng mị hoặc thông thường đối với Mộng Yểm có trang bị tinh xảo, tính đề kháng khá cao lại giống như gãi không đúng chỗ ngứa. Chiêu thức có thể có hiệu quả chế ngự địch của Hoa Yêu không nhiều, cần cân nhắc thận trọng
Mộng Yểm cũng không vội, rất có phong độ thân sĩ mà chờ cô động thủ trước.
Liên Cơ nói với Túy Biệt Tây Lâu phía sau: “Nhất định anh ta sẽ công kích anh trước, tự cẩn thận.”
“Ừ.” Người nọ nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Cô dứt khoát quyết định ra tay. Chỉ thấy váy đỏ tung bay, Hoa yêu đi chân trần đến, chuông bạc trên cổ chân vang lên đinh đang, phát ra âm thanh tịch mịch biến ảo khôn lường. Trong phút chốc, năm Hoa yêu giống nhau như đúc xuất hiện ở trước mặt mọi người, liên tục thay đổi vị trí, mờ mờ ảo ảo, khó phân biệt thật giả. Năm Liên Cơ đều đánh về phía Thầy thuốc của đối phương.
Cầm sư ngồi xuống đất, ngón tay mang theo sóng âm, bay đi bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đã đánh vỡ hai người.
Điều khiến người ta mở rộng tầm mắt là, Túy Biệt Tây Lâu vừa rồi chủ động yêu cầu tham chiến loại xoay người chạy về nơi xa, chốc lát đã không thấy bóng dáng.
Thằng nhãi này cũng quá là không coi nghĩa khí ra gì rồi…… Quần chúng vây xem cười ngất.
Liên Cơ mất đi trợ giúp lấy một địch hai, áp lực tăng gấp bội. Thanh máu lên lên xuống xuống giống như guồng quay, khiến người ta kinh tâm động phách.
Dưới tình huống thắng lợi đã rõ ràng, Thầy thuốc cũng không tăng máu nữa chuyển sang công kích Liên Cơ. Ngay vào lúc cô sắp không trụ nổi, đột nhiên nhìn thấy Thầy thuốc kia kêu thảm một tiếng ngã xuống đất.
Phía sau anh ta, là Túy Biệt Tây Lâu với thân hình dần dần rõ ràng.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Một màn trước mặt xảy ra quá đột ngột, khiến trong lúc nhất thời đầu óc chưa hiểu được.
[ Thế giới ] Ruột Non Heo Bán Moe: Chờ một chút, tôi vừa nhìn thấy gì thế? Là giao diện game của tôi có vấn đề sao?
[ Thế giới ] Nhật Ký Người Điên: Thầy thuốc kia vừa ẩn thân, là BUG?
[ Thế giới ] Tiêu Niệm: Nếu như không phải, vậy chỉ có một cách giải thích.
[ Thế giới ] Võng Tư: Anh ta không phải Thầy thuốc.
[ Thế giới ] Thiến Nữ U Phần: Không phải chứ, chuyển biến này cũng quá hoa lệ rồi, một Thích khách mặc quần áo của Thầy thuốc đánh lừa dư luận?
[ Thế giới ] Thần Tộc Bất Lương: Bạn à, cô còn có thể ngớ ngẩn hơn một chút không? Anh ta là Di hồn sư đó.
[ Thế giới ] Đấng Mất Ngủ Nửa Đêm Không Ngủ Được: Tôi hận nghề nghiệp ẩn thân……
……
Thì ra là vậy. Trước đó anh vẫn luôn tồn tại với thân phận của Thầy thuốc, để mọi người hiển nhiên cho rằng anh là một Thầy thuốc. Chiến đấu bắt đầu anh giả vờ bỏ chạy khiến đối phương lơ là cảnh giác, sau đó dời hồn Thích khách vòng lại xử lý đối phương.
Chiêu này thực sự xuất sắc. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc reo hò, nhìn thấy Túy Biệt Tây Lâu bị định thân, Liên Cơ lập tức tiến lên giúp đỡ. Hai đấu một kế tiếp sẽ không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu, vì dù sao đối thủ cũng là Mộng Yểm thực lực xếp thứ nhất.
Tiếng đàn leng keng của nam tử áo xanh, như sóng lớn vỗ bờ lại tựa muôn ngựa hý vang, uy lực kinh người.
Túy Biệt Tây Lâu đã đổi về Thầy thuốc, theo sát phía sau Liên Cơ, thỉnh thoảng hồi máu cho cô. Phòng ngự của Mộng Yểm rất cao, hai người hợp sức công mạnh cũng chỉ có thể đánh rớt phân nửa cây máu của anh, tạm thời rơi vào thế giằng co. Đối với Di hồn sư mà nói, thời gian kéo càng dài, năng lực chiến đấu càng yếu. Một khi Túy Biệt Tây Lâu chết rồi, cân bằng sẽ bị phá vỡ, cô sẽ càng không có phần thắng. Trong lòng Hàn Đan thầm sốt ruột, nhưng thấy Mật ngữ lóe sáng.
[ Mật ngữ ] Túy Biệt Tây Lâu: Đừng hoảng. Mở Hư kính, sau đó trói buộc.
Cô ngẩn ra.
Ngón tay ấn nhanh xuống phím tựa như không phải của mình. Chẳng biết vì sao, lại không chút do dự làm theo lời anh như vậy.
Là thái độ bình tĩnh của anh khiến cô bất giác vâng theo, hay là câu “Đừng hoảng” ấy cực kỳ giống giọng điệu của người đó.
Khi bắt đầu nhớ đến một người, tất cả mọi thứ bên cạnh đều sẽ giống như áp sát vào anh ấy. Màu sắc anh thích, quần áo anh từng mặc, nghề nghiệp anh từng chơi, và cả lời anh từng nói…… Từng chút từng chút, chắp vá thành người không cách nào quên đi ở tận sâu trong trí nhớ.
Giống như tất cả tồn tại vì anh. Giống như anh tồn tại trong tất cả.
Nghề nghiệp giống nhau, giọng điệu giống nhau, khiến cô không tự giác tín nhiệm và đi theo, giống như anh chính là con người đã xa cách từ lâu, tên là Hà Xử Phong Lưu.
“Hư kính” là tuyệt kỹ hệ mê hoặc của Hoa yêu. Trong mười lăm giây hấp thu toàn bộ tổn thương của đồng đội bên cạnh trong phạm vi nhất định, đồng thời phản đòn với tỉ lệ nhất định cho nhân vật gây tổn thương. Thời gian phục hồi tuyệt kỹ cũng rất dài, thông thường trong một cuộc chiến đấu chỉ có thể sử dụng một lần, vì thế khi sử dụng cần cân nhắc cơ hội thích hợp.
Trên màn hình, Hoa yêu tay cầm một chiếc gương bạc xinh xắn, tay áo lay động, giống như hóa bướm. Toàn bộ công kích Mộng Yểm tập trung lên người Túy Biệt Tây Lâu tạm thời mất đi hiệu lực, mà Liên Cơ lại bắt đầu rớt máu, đồng thời bản thân Mộng Yểm cũng vì hiệu quả phản đòn mà từ từ mất máu.
Cầm sư nhanh chóng ngừng công kích bắt đầu di chuyển. Anh đang chờ, chỉ cần qua mười lăm giây này kỹ năng sẽ mất đi hiệu lực.
Hàn Đan không lúc nào ngừng tung ra kỹ năng trói buộc. Tính đề kháng của Mộng Yểm rất cao, liên tục xuất hiện MISS. Vất vả lắm mới có thể giữ anh đứng yên, thời gian đã sắp hết.
Tình hình chiến đấu trên chiến trường đã đến hồi gay cấn, trái tim mọi người đều nhảy vọt lên cổ họng.
Năng lực của Di hồn sư đã hoàn toàn hao kiệt, một khi mười lăm giây qua đi Mộng Yểm công kích anh một lần nữa, chắc chắn anh phải chết.
[ Mật ngữ ] Túy Biệt Tây Lâu: Phệ cốt.
Dường như anh vẫn bình tĩnh như trước. Hàn Đan cắn răng, điều khiển Liên Cơ tiến lên, sử dụng kỹ năng thắt cổ “Phệ cốt”, đây cũng là kỹ năng công kích có hiệu suất bạo kích cao nhất của Hoa yêu. Lượng máu của Mộng Yểm giảm mạnh, nhưng vẫn còn lại lượng máu nhỏ.
Lúc này chỉ thấy ánh sáng màu bạc quét ngang khắp chiến trường, ánh sáng mạnh dần dần hóa thành điểm sáng cực nhỏ, tản đi bốn phía.
Chính giữa ánh sáng, là Túy Biệt Tây Lâu ngã xuống đất.
Trước đó anh vẫn luôn làm Thầy thuốc hồi máu cho Liên Cơ, cho dù tình hình giằng co hơn cũng không có động tác nào khác, tạo thành dấu hiệu giả “Anh ta đã không có cách nào dời hồn” cho mọi người. Mà trên thực tế, trong khoảnh khắc đó anh dời hồn Thích khách cực nhanh sau đó tự bạo, trước khi Mộng Yểm ăn đan dược hồi máu đã quét sạch lượng máu còn lại của anh ấy. Đối với thời gian cấp bách anh lại tính toán chuẩn xác đến mức này, khiến mọi người tán thưởng trầm trồ.
Người đàn ông này…… rất mạnh.
“Các người thắng rồi.” Mộng Yểm có chơi có chịu, để đội viên khác cứu sống rồi rời khỏi chiến trường, phong độ như xưa.
“Đa tạ đa tạ.” Liên Cơ thi lễ chắp tay, có vài phần dí dỏm.
“Đi thôi, cùng đến phó bản.” Mẫu Đơn Vọng Nguyệt gọi cô: “Đúng lúc anh ấy ở đây, để anh ấy làm cu li đưa chúng ta đi lấy kinh nghiệm.”
“Mọi người đi trước đi, tôi có chút chuyện.” Cô khéo kéo từ chối. Cảm giác làm bóng đèn của người khác thật sự không dễ chịu…..
Hai người cũng không ép, ngồi chung một vật cưỡi rời đi.
Hàn Đan tìm một nơi yên tĩnh, mở kênh Mật ngữ ra.
[ Mật ngữ ] Liên Cơ: Anh đang ở đâu?
Sau một lúc lâu, nhận được hồi đáp.
[ Mật ngữ ] Túy Biệt Tây Lâu: Có chuyện gì sao?
[ Mật ngữ ] Liên Cơ: Ừ, gặp mặt nói chuyện có được không?
Đối phương do dự một lát, đồng ý.
Khi Túy Biệt Tây Lâu đến miếu Nguyệt Lão, Liên Cơ đã chờ anh trong sân rồi.
“Tìm tôi có việc gì?” Anh hỏi.
Đối phương không hề trả lời.
Khói xanh vấn vít trong lư hương, uyên ương nghịch nước trong hồ sen. Mây hồng nhuộm lên dãy núi một lớp màu đỏ son mỏng manh. Trúc xanh bị gió lay động, vang lên tiếng xào xạc.
Trong miếu Nguyệt Lão yên tĩnh, nam tử áo đen và cô nương áo đỏ đứng sóng vai.
“Gọi tôi tới nhưng không nói lời nào, là muốn để tôi đứng ở đây cùng cô ngắm mặt trời lặn sao?” Lời nói của anh mang theo mấy phần cợt nhả: “Lẽ nào cô nương đã nhìn trúng tại hạ?”
“Nếu như tôi nói phải, anh bằng lòng lấy tôi không?” Cô quay người lại, ngẩng mặt nhìn anh.
Tim anh loạn nhịp trong giây lát, cười nhẹ nói: “Thật sự là lần đầu tiên tôi nhận được lời cầu hôn dũng cảm như vậy.”
“‘Túy biệt tây lâu tỉnh bất ký, xuân mộng thu vân, tụ tán chân dung dịch”*, tên của anh xuất phát từ câu này.” Cô chợt chuyển đề tài.
*Trích “Điệp Luyến Hoa” – Án Kỷ Đạo. Dịch nghĩa: Hôm chia tay ở tây lâu say tan tác, tỉnh dậy không nhớ gì, (Như?) giấc mộng đêm xuân, như mây mùa thu, gặp gỡ rồi xa cách, thực quá dễ dàng!
Nguồn: https://hoasinhanhca.wordpress.com/2012/03/16/1-s%E1%BB%91-bai-t%E1%BB%91ng-t%E1%BB%AB-c%E1%BB%A7a-a…
“Ừm.”
“Nhiều năm trước tôi tình cờ ghi nhớ câu này.”
“Vậy thật đúng là duyên phận.”
“Sau đó tôi tình cờ quen biết một người đàn ông, hài âm* của tên anh ấy và ba chữ cuối câu giống nhau.”
*hài âm: âm đọc gần giống hoặc giống nhau.
(ký, vân, dịch – kỷ, vân, dực)
“Người đó là người yêu cũ của cô?”
“Không tính là người yêu cũ. Bởi vì cho đến bây giờ, tôi vẫn yêu anh ấy.” Cô đáp thẳng thắn như vậy, khiến người ta bất ngờ. “Đáng tiếc tôi đã mất anh ấy rồi.”
“Cho nên?” Dường như người đàn ông có chút khó hiểu.
“Bởi vì trên thế giới này tràn ngập sự tình cờ tốt đẹp như vậy, mới có thể khiến người ta có lý do không ngừng tiếp tục chờ đợi.” Cô dừng lại một chút, đứng nhìn anh, đôi mắt đen nhánh dường như càng đen hơn mấy phần: “Bây giờ, tôi muốn biết, anh mà tôi tình cờ gặp được, có phải cũng tình cờ là người tôi yêu?”
Nhìn thấy câu này, người đàn ông ngồi trước máy tính từ từ nhếch môi.
Hoàng hôn dần đậm, trong miếu Nguyệt Lão, Di hồn sư giơ tay khẽ vuốt lên gò má Hoa yêu, đôi con ngươi màu tím đó dịu dàng tươi sáng.
Gặp nhau, chỉ trong nháy mắt. Ly biệt, chỉ là một cái xoay người.
Thế nhưng nhớ nhung lại có thể dài lâu như vậy. Dài lâu, khiến tình yêu trở thành vĩnh hằng.
Vì sao xoay chuyển, sông núi nên thơ, những lời tâm tình còn chưa kịp nói cho anh nghe, xin để em từ từ nói với anh trong những năm tháng sau này.
【 Hoàn chính văn 】