Trên báo hầu như không có gì mới về Megan. Họ đã bắt đầu lãng quên rồi, trang đầu tiên nói về sự kiện chính trị nào đó ở Thổ Nhĩ Kì, một đứa bé bốn tuổi bị vồ bởi một con chó và đội bóng ở Anh đã thua một cách nhục nhã trước Montenegro. Megan đang bị lãng quên, và cô ấy mới mất tích được một tuần.
Cathy mời tôi đi ăn. Cô ấy đang rất rảnh rỗi vì Damien đã đi thăm mẹ ở tận Birmingham. Và cô ấy không được mời. Họ đã yêu nhau được gần hai năm rồi mà cô ấy vẫn chưa được gặp mẹ anh ta. Chúng tôi đến Giraffe ở đường High, một nơi tôi rất thích ghé qua. Chúng tôi ngồi ở giữa phòng, xung quanh là những tiếng hò hét của mấy đứa trẻ dưới năm tuổi, Cathy hỏi tôi về những dự định. Cô ấy đang tò mò về nơi tôi đã đến tối qua.
“Cậu đang gặp gỡ ai đó à?” cô ấy hỏi tôi với ánh mắt sáng đầy hi vọng. Điều đó thực ra cũng khá cảm động.
Tôi đã suýt nói có, vì đó cũng chính là sự thật, nhưng đối với tôi thì nói dối cũng khá dễ dàng. Tôi nói với cô là tôi đã đến một buổi gặp mặt AA ở Witney.
“Ồ” cô nói, hơi ngượng ngùng, dán mắt vào đĩa xa lát. “Tớ nghĩ là cậu đã có chút hành động lệch lạc. Hôm thứ sáu.”
“Ừ, nhưng mọi chuyện cũng chưa tiến triển xa.” tôi nói và cảm thấy thật kinh khủng, vì tôi nghĩ cô ấy sẽ quan tâm việc tôi có say hay không. “Nhưng tớ đang cố gắng hết sức.”
“Nếu cậu cần tớ, cậu biết đấy, đi cùng cậu…”
“Chưa cần phải vậy đâu” tôi nói. “Nhưng cũng cảm ơn cậu.”
“Chúng ta có thể làm gì đó cùng nhau, đến phòng tập gym chẳng hạn?” cô hỏi.
Tôi cười, nhưng đột nhiên nhận ra rằng cô ấy đang nghiêm túc nên tôi nói tôi sẽ nghĩ về điều đó.
Rồi cô ấy bỏ đi – Damien gọi để thông báo rằng anh ta đã trở về từ chuyến thăm mẹ, nên cô ấy qua nhà anh ta. Tôi nghĩ đến việc nói gì đó với cô – tại sao cậu luôn chạy đến mỗi khi anh ta gọi? Nhưng thực sụ tôi không đang ở vị trí nên đưa ra lời khuyên về tình cảm – hay bất kì lời khuyên nào – và dù gì thì tôi cũng đang muốn một cốc rượu. (Tôi đã luôn nghĩ về nó từ khi chúng tôi ngồi xuống Giraffe và người hầu bàn hỏi chúng tôi có muốn một cốc rượu không, và Cathy nói “Không, cảm ơn” rất nhanh chóng.) Nên tôi ra hiệu cho cô ta đi và cảm thấy hơi ngứa ngáy và nghĩ đến những ý nghĩ tốt (Đừng làm vậy, mày đang làm tốt mà). Tôi chỉ mới đặt chân vào quán rượu khi điện thoại vang lên. Tom. Sẽ là Tom. Tôi nắm lấy chiếc điện thoại và nhìn vào màn hình. Tim tôi đập mạnh như trống rền.
“Chào cô.” có chút im lặng, nên tôi mở lời, “Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Sau một lúc, Scott nói “Ừ, vẫn ổn. Tôi chỉ gọi để nói cảm ơn thôi, vì tối qua. Và vì đã dành thời gian để cho tôi biết.”
“À, anh không cần phải – “
“Tôi đang làm phiên cô à?”
“Không. Tôi đang rảnh mà.” Có chút im lặng ở đầu dây bên kia. nên tôi lại nói tiếp, “Mọi chuyện vẫn ổn mà. Vậy ở chỗ anh…đã xảy ra điều gì chưa? Anh có nói chuyện với cảnh sát không?” Luật sư của chúng tôi vừa ở đây chiều nay” anh nói. Tim tôi tăng nhịp. “Thám tử Riley. Tôi nhắc đến Kamal Abdic với cô ta và nói rằng họ có thể nên có cuộc nói chuyện với anh ta.”
“Anh nói…anh có nói với cô ta là anh đã nói chuyện với tôi không?” miệng tôi khô cứng.
“Không. Tôi nghĩ là có thể…tôi không biết nữa. Tôi nghĩ có thể tốt hơn nếu tôi tự nói ra cái tên đó. Tôi nói rằng…đó là một lời nói dối, tôi biết, nhưng tôi nói rằng tôi đã rất cố gắng lục lại trong não những gì đặc biệt, và rằng tôi nghĩ có thể nói chuyện với chuyên viên tâm lí của cô ấy sẽ có ích. Tôi nói rằng trong quá khứ, tôi đã có nghi ngờ về mối quan hệ của họ.”
Cuối cùng thì tôi cũng có thể thở lại. “Vậy cô ta nói gì?” tôi hỏi anh.
“Cô ta nói cô ta đã từng nói chuyện với anh ta, nhưng họ sẽ thử lại lần nữa. Cô ta hỏi tôi rất nhiều về việc tại sao trước kia tôi chưa từng nhắc đến anh ta. Cô ta…tôi cũng không biết nữa. Tôi không tin cô ta. Đáng ra cô ta phải đứng về phía tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy cô ta đang rình mò tôi, cố gắng bắt quả tang tôi.”
Tôi cảm thấy khá hài lòng vì anh cũng không ưa cô ta., một điều nữa mà chúng tôi hợp nhau. Một mũi kim nữa để gắn liền chúng tôi.
“Tôi chỉ muốn nói cảm ơn. Vì đã ghé qua. Điều này thật ra…nghe có vẻ kì lạ, nhưng cũng khá hay khi nói chuyện với ai đó…ai đó mình không thân cận. Tôi cảm thấy như mình có thể suy nghĩ chín chắn hơn. Sau khi cô đi, tôi liên tục suy nghĩ về lần đầu tiên Megan đến gặp anh ta – Abdic – về cách cô ấy ứng xử khi về nhà. Có gì đó ở cô, một sự bừng sáng.” Anh thở ra một cách mệt mỏi. “Tôi không biết nữa. Có thể tôi chỉ đang tưởng tượng thôi.”
Tôi có cảm giác hệt như tối qua – rằng anh ấy sẽ không bao giờ nói chuyện với toi nữa, nhưng anh vừa gọi. Tôi đã trở thành một phần gì đó, và tôi vui vì điều này. Tôi vui vì mình cũng có ích đối với anh.
“Tôi đã dành cả ngày lục lại những thứ của Megan” anh nói. “Tôi đã tìm kiếm trong phòng ngủ, cả ngôi nhà hàng tá lần, cố tìm ra cái gì đó, bất cứ dấu hiệu gì về Megan. Có thể là đồ vật gì đó của anh ta. Nhưng không có gì cả. Không email, không thư từ, trống rỗng. Tôi đã nghĩ đến việc liên lạc với anh ta, nhưng phòng khám đã đóng cửa và tôi không ther tìm thấy số điện thoại.”
“Anh nghĩ đó là một ý hay à?” tôi hỏi. “Ý tôi là, anh có nghĩ chúng ta nên để việc này lại cho cảnh sát không?” tôi không muốn nói ra đièu này nhưng chắc hẳn cả hai chúng tôi đều nghĩ: anh ta nguy hiểm. Hoặc ít ra thì anh ta cũng có thể là một mối lo ngại.
“Tôi cũng không biết nữa.” Có chút thất vọng trong giọng nói của anh, tôi cũng rất đau lòng khi phải chứng kiến anh như vậy, nhưng tôi cũng không có ý định an ủi anh. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở của anh ở bên kia đầu dây; ngắn và nhanh dần, như thể anh đang sợ hãi. Tôi muốn hỏi anh xem có ai ở đó cùng anh không, nhưng tôi không thể: điều đó nghe thật sai trái.
“Hôm nay tôi nhìn thấy chồng cũ của cô đó” anh nói, và tôi có thể cảm nhận được tay mình đang nổi da gà.
“Vậy à?”
“Ừ, tôi đi mua báo và gặp anh ta trên đường. Anh ta hỏi tôi có ổn không và đã có tin tức gì chưa.
“Vậy à” tôi nhắc lại, vì đó là tất cả những gì tôi có thể nói, trong đầu tôi không chứa một từ ngữ nào khác. Tôi không muốn anh ấy nói chuyện với Tom. Tom biết là tôi không quen Megan Hipwell. Tom biết là tôi đã ở đường Blenheim vào tối Megan mất tích.”Tôi không nhắc đến cô. Tôi không…cô biết đấy. Tôi không chắc là có nên nói ra việc tôi đã gặp cô không.”
“Không, tôi nghĩ là anh không nên. Tôi không biết nữa. Điều đó có thể khá gượng gạo.”
“Được rồi” anh nói.
Sau đó, có một khoảng lặng dài. Tôi đang đợi để nhịp tim mình giảm xuống. Tôi nghĩ là anh sẽ gác máy, nhưng rồi anh nói, “Vậy là cô ấy thực sự chưa nói về tôi bao giờ à?”
“Tất nhiên là cô ấy đã từng rồi” tôi nói. “Ý tôi là, chúng tôi không nói chuyện với nhau khá thường xuyên nên-”
“Nhưng cô đã đến nhà chúng tôi. Megan hiếm khi mời ai đến chơi lắm. Cô ấy khá coi trọng đời sống riêng tư.”
Tôi đang tìm một lí do. Tôi ước là mình chưa từng nói đã đến nhà họ.
“Tôi chỉ ghé qua để mượn một quyển sách thôi.”
“Thật vậy à?” anh không tin tôi. Cô ấy chắc hẳn không phải một người mê sách. Tôi nghĩ đến ngôi nhà đó – không có quyển sách nào trên giá. “Cô ấy nói những gì về tôi?”
“Ừm, cô ấy đã rất hạnh phúc” tôi nói. “Ý tôi là, với anh. Với mối quan hệ của hai người.” Khi tôi nói ra những lời này, tôi mới nhận ra nghe chúng kì lạ đến mức nào, nhưng tôi không thể nói một cách cụ thể, vì thể tôi cố cứu vớt bản thân. “Nói thật với anh, tôi đã có một quãng thời gian khó khăn với cuộc hôn nhân của mình, nên tôi nghĩ là mình đã có chút so sánh. Cô ấy như hứng khởi hơn khi nói về anh.” Quả là một lời nói dối sáo rỗng.
“Cô ấy đã như thế thật à?” anh không có vẻ chú ý, có một chút bâng khuâng trong giọng nói của anh. “Thật tốt khi nghe điều đó.” anh dừng lại, và tôi có thể nghe thấy tiếng thở của anh, nhanh và ngắn, từ đầu kia. “Chúng tôi đã…chúng tôi đã có một cuộc cãi nhau khá gay gắt” anh nói. “Buổi tối khi cô ấy rời đi, tôi ghét việc cô ấy nổi nóng với tôi khi…” giọng anh nhỏ dần.
“Tôi chắc là cô ấy không giận anh lâu đâu” tôi nói. “Chỉ là một vài xung đột nhỏ thôi mà.”
“Nhưng lần này nó rất tệ, nó đã rất kinh khủng, và tôi không thể…tôi cảm thấy như mình không thể nói chuyện này với bất cứ ai, vì nếu vậy, họ sẽ nhìn tôi như một kẻ phạm tội.”
Có chút thay đổi trong giọng nói của anh: ám ảnh, thấm đẫm tội lỗi.
“Tôi không nhớ là nó bắt đầu như thế nào” anh nói,và ngay lập tức, tôi không tin điều đó, nhưng rồi tôi nhớ lại những cuộc cãi lộn mà mình đã quên sạch, và tôi cắn chặt lưỡi. “Nó rất căng thẳng. Tôi đã rất…tôi đã không tốt đối với cô ấy. Tôi là một thằng tồi. Một thằng khốn. Cô ấy đã rất buồn lòng. Cô ấy lên tầng và bỏ vài đồ vào trong túi. Tôi không biết chính xác là những thứ gì, nhưng lúc sau tôi để ý là bàn chải của cô ấy đã biến mất, nên tôi biết là cô ấy không có ý định quay về. Tôi cho rằng…tôi đã nghĩ rằng cô ấy chắc hẳn sẽ đến nhà Tara để ở qua đêm. Việc này đã từng xảy ra rồi. Chỉ một lần thôi. Đây không phải việc diễn ra thường xuyên.
“Tôi đã không đi theo cô ấy” anh nói, và dường như anh lại đang không nói chuyện với tôi, anh đang thú nhận. Anh như đang ở một bên của phòng xưng tôi, còn tôi ở bên kia, không nhìn thấy mặt. “Tôi chỉ để cô ấy đi.”
“Đó là vào tối thứ bảy?”
“Đúng vậy. Đó cũng là lần cuối tôi thấy cô ấy.”
Đã có một nhân chứng nhìn thấy cô ấy – hoặc nhìn thấy “một người đàn bà giống cô ấy” – đi qua ga Witney lúc khoảng bảy giờ mười lăm, tôi biết được điều này trên báo. Đó là lần cuối cô ấy được nhìn thấy. Không ai nhớ là có nhìn thấy cô ấy trên thềm ga hay trên tàu. Không có chuyến đến CCTV ở Witney, và cô ấy cũng không lên chuyến này, mặc dù trong bản báo cáo nói là điều này không chứng minh được là cô đã ở đó, vì có những vị trí ‘điểm mù’ ở ga đó.
“Anh cố liên lạc với cô ấy lúc mấy giờ vậy?” tôi hỏi. Lại một khoảng lặng.
“Tôi…tôi đến quán rượu. The Rose, cô biết quán đó chứ, ngay góc phố, ở đường Kingly? Tôi cần giải toả cơn giận, để có thể suy nghĩ rõ ràng hơn. Tôi đã uống một vài li, rồi về nhà. Lúc đó chỉ mới mười giờ kém. Tôi nghĩ là mình đã hi vọng cô ấy có thời gian để bình tĩnh lại và sẽ quay trở về. Nhưng không.”
“Vậy anh cố liên lạc với cô ấy lúc khoảng mười giờ à?”
“Không.” giọng anh như thì thầm. “Tôi không liên lạc. Lúc đó, tôi uống thêm vài chai bia nữa, ngồi xe, ti vi. Và đi ngủ.”
Tôi nghĩ lại những cuộc cãi vã giữa mình và Tom, những điều khủng khiếp tôi nói sau khi uống quá say, những lần to tiếng trên đường, hét vào mặt anh, nói với anh rằng tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa. Nhưng anh luôn gọi cho tôi, luôn thuyết phục tôi về nhà.
“Tôi chỉ nghĩ là cô ấy đang ngồi trong bếp nhà Tara nói về những điều khốn nạn tôi đã làm. Nên tôi mặc kệ cô ấy.”
Anh ấy đã mặc kệ cô. Điều đó nghe thật nhẫn tâm, tôi không ngạc nhiên là anh không kể chuyện này với bất kì ai khác. Tôi ngạc nhiên là anh đang kể nó cho tôi. Đây không phải là Scott tôi đã tưởng tượng, Scott mà tôi biết, người đã đứng sau Megan trên bậc thềm, đặt tay lên vai cô, sẵn sàng bảo vệ cô khỏi bất cứ điều gì.
Tôi đã sẵn sàng để cúp máy, nhưng Scott vẫn tiếp tục nói. “Sáng hôm sau tôi thức dậy sớm. Không có tin nhắn nào trong điện thoại. Tôi không hoảng hốt gì hết – tôi vẫn cho rằng cô ấy đang ở với Tara và vẫn giận tôi. Lúc đó tôi gọi cho cô ấy nhưng bị chuyển vào chế độ hộp thư thoại, nhưng tôi vẫn không hoảng sợ. Tôi nghĩ là có thể cô ấy vẫn đang ngủ, hoặc đang lờ tôi đi. Tôi không thể tìm thấy số của Tara, nhưng tôi có địa chỉ của cô ấy – nó ở trong tấm bưu thiếp trên bàn của Megan. Nên tôi đến đó.
Tôi tự hỏi nếu anh không lo lắng thì tại sao lại phải cất công đến nàh Tara, nhưng tôi không ngắt lời anh. Tôi để anh nói tiếp.
“Tôi đến nhà Tara khoảng hơn chín giờ. Mất một lúc sau cô ấy mới ra mở cửa, nhưng trông cô ấy khá ngạc nhiên khi thấy tôi. Như thể tôi là người cuối cùng cô ta mong nhìn thấy vậy, và lúc đó…Đó là lúc tôi phát hiện ra Megan không ở đó. Và tôi bắt đầu nghĩ…tôi bắt đầu…” Tôi bắt từng lời của anh và cảm thấy tội lỗi khi đã nghi ngờ anh.
“Cô ta nói là lần cuối nhìn thấy Megan là ở lớp tập thể hình tối thứ sáu. Đó là lúc tôi bắt đầu hoảng sợ.”
Sau khi tôi cúp máy, tôi nghĩ đến việc, nếu tôi không biết anh, nếu tôi không chứng kiến cảnh hai người họ ở cùng nhau, thì những lời anh nói sẽ không thực sự đáng tin cho lắm.