Cô Gái Trong Trang Sách

Chương 4: Thế giới nội tâm


Nếu như thế giới bên ngoài vô vọng thì với tôi thế giới nội tâm còn đáng quý gấp đôi.

Emily BRONTE

– Chúng ta hãy bắt đầu bằng tin tốt nhé: hai tập đầu vẫn đang bán rất chạy.

Milo quay màn hình máy tính sang phía tôi: những đường đỏ và xanh đều hướng lên mức cao nhất của đồ thị.

– Thị trường quốc tế đã tiếp đà thị trường Mỹ và Bộ ba Thiên thần đang trở thành một hiện tượng toàn cầu thực sự. Trong vòng có sáu tháng, cậu đã nhận được hơn năm mươi nghìn lá thư từ độc giả! Cậu hiểu chứ?

Tôi quay đi và ngước mắt lên. Tôi chẳng hiểu gì cả. Những đám mây mỏng manh xỉn đi trong bầu không khí ô nhiễm tại Los Angeles. Tôi nhớ Aurore. Thành công mà làm gì khi chẳng có ai để sẻ chia?

– Một tin tốt lành nữa đây: bộ phim sẽ khởi quay vào tháng sau. Keira Knightley và Adrien Brody đã xác nhận lời chấp thuận và các nhân vật chủ chốt của hãng Columbia rất hứng khởi. Họ vừa ký hợp đồng với giám đốc bối cảnh cho Harry Potter và dự kiến phim sẽ ra mắt vào tháng Bảy tới tại ba nghìn phòng chiếu. Tớ đã tham dự vài buổi casting: tuyệt lắm. Lẽ ra cậu phải đến…

Lúc người phục vụ mang các món chúng tôi đã gọi ra – mì cua cho Milo còn trứng tráng nấm cho tôi -, điện thoại của Milo rung lên trên mặt bàn.

Cậu ta liếc nhìn dãy số hiện trên máy, nhíu mày rồi lưỡng lự một giây trước khi cầm lên nghe, sau đó cậu ta rời khỏi bàn, ra đứng một mình chỗ mái kính chạy dài nối liền khoảng sân trong với phần còn lại của nhà hàng.

Cuộc nói chuyện chẳng kéo dài. Thỉnh thoảng có vài mẩu vẳng đến chỗ tôi, bị ngắt quãng bởi những tiếng rì rầm trong phòng. Tôi đoán nó cũng khá sôi nổi, đôi chỗ có những lời trách móc lẫn nhau và nhắc đến vài vấn đề mà tôi không rõ.

– Là Doubleday, Milo giải thích với tôi khi quay lại ngồi vào bàn. Họ gọi tới vì một trong những việc mà tớ đang muốn nói với cậu. Cũng không có gì nghiêm trọng lắm: chỉ là vấn đề in ấn bản deluxe cuốn tiểu thuyết vừa rồi của cậu.

Tôi biết về bản in này, tôi đã từng muốn nó được làm thật cẩn thận: bìa giả da theo phong cách gô tíc, hình các nhân vật chính vẽ bằng màu nước, lời tựa và lời bạt mới lạ.

– Vấn đề như thế nào?

– Vì công chúng quá mong đợi nên họ đã cho in thật gấp. Họ gây áp lực với nhà in và đã có trục trặc. Kết quả là: họ vớ phải một trăm nghìn bản in lỗi. Họ tính hủy chúng đi nhưng rắc rối ở chỗ một số đã được chuyển tới các nhà sách. Họ sẽ gửi thông báo thu hồi số này lại.

Cậu ta rút từ túi đeo ra một bản in rồi đưa cho tôi. Dù chỉ lật giở xem sơ qua thôi nhưng lỗi in cũng đập ngay vào mắt bởi trong tổng số năm trăm trang tiểu thuyết, mới có một nửa được in. Câu chuyện đột ngột chấm dứt ở giữa trang 266 ngay chỗ một câu văn vẫn còn dang dở:

Billie dụi đôi mắt đen sậm mascara của mình.

– Thôi đi, Jack, như thế không hợp với anh đâu.

Nhưng người đàn ông đã xỏ áo khoác vào. Anh ta mở cửa mà chẳng thèm đưa mắt nhìn người tình.

– Em xin anh đấy! cô hét lên rồi ngã

Và thế là hết. Thậm chí chẳng có đến một dấu chấm. Cuốn sách kết thúc ở “rồi ngã”, tiếp sau là hơn hai trăm trang giấy trắng.

Thuộc nằm lòng các tác phẩm của mình, tôi chẳng khó khăn gì mà không nhớ được toàn bộ câu văn hoàn chỉnh: “Em xin anh đấy! cô hét lên rồi ngã khụy xuống.”

– Thôi, chúng ta mặc kệ chuyện đó đi, Milo nói dứt khoát rồi cầm lấy dĩa. Họ phải tự xoay xở mà giải quyết vụ này. Tom ạ, quan trọng nhất là…

Tôi biết cậu ta sẽ nói gì ngay cả khi cậu ta chưa nói hết câu:

– Tom ạ, quan trọng nhất là… cuốn tiểu thuyết tiếp theo của cậu.

Tiểu thuyết tiếp theo của tôi…

Cậu ta làm một miếng mì to tướng rồi lại tiếp tục gõ lên bàn phím máy tính.

– Độc giả mong đợi nó khủng khiếp. Xem cái này một chút đi!

Trên màn hình máy tính là trang bán hàng trực tuyến, amazon.com. Chỉ tính riêng số lượng mua đặt trước, cuốn “tiểu thuyết sắp tới” của tôi đã giữ vị trí đầu bảng, ngay trước tập bốn của bộ Millénium.

– Cậu thấy thế nào?

Tôi sút bóng:

– Tớ tưởng Stieg Larsson chết rồi và tập bốn sẽ chẳng bao giờ được xuất bản.

– Tom, tớ đang nói đến tiểu thuyết của cậu.

Tôi lại nhìn màn hình lần nữa, bị thôi miên bởi việc buôn bán thứ gì đó vẫn chưa tồn tại và có thể sẽ chẳng bao giờ tồn tại. Cuốn sách của tôi được thông báo là sẽ ra mắt vào ngày 10 tháng Mười hai tới, tức là hơn ba tháng nữa. Một cuốn sách tôi còn chưa viết dù chỉ một dòng và tôi cũng chẳng có đề cương sơ lược nào trong đầu.

– Nghe này, Milo…

Nhưng cậu bạn nhất định không để cho tôi nói:

– Lần này, tớ hứa với cậu là việc quảng bá sẽ được làm chẳng thua kém gì sách của Dan Brown: chỉ có sống ngoài hành tinh này mới không biết đến sự kiện xuất bản sách của cậu.

Bị cơn hứng khởi cuốn đi, Milo khó mà dừng lại nổi:

– Tớ đã bắt đầu tung tin qua truyền thông và mọi người đã bàn tán sôi nổi trên Facebook, Twitter và các forum rồi, dân hâm mộ cậu đang đấu khẩu với đám gièm pha trên đó.

– Milo…

– Chỉ riêng tại Mỹ và Anh, Doubleday cam kết sẽ in bốn triệu bản cho lần ấn bản đầu tiên. Các đại gia phân phối sách dự đoán sẽ có một tuần tuyệt vời. Như với các tập Harry Potter, các nhà sách sẽ mở cửa đến tận nửa đêm!

– Milo…

– Còn cậu, cậu cũng phải chuẩn bị sẵn sàng đi: tớ có thể điều đình một buổi phỏng vấn độc quyền trên NBC…

– Milo!

– Sẽ có một làn sóng hâm mộ thực sự đấy, Tom! Chẳng nhà văn nào muốn ra sách vào tuần sách của cậu được tung ra, kể cả Stephen King cũng đã quyết định lùi ngày ra bản bỏ túi sang tháng Giêng để tránh bị cậu hớt mất độc giả!

Để cậu ta ngừng lại, tôi đấm tay xuống mặt bàn.

– ĐỪNG CÓ HOANG TƯỞNG NỮA!

Ly tách rung lên còn các thực khách thì giật nảy mình, ném những cái nhìn chê trách về phía chúng tôi.

– Sẽ chẳng có quyển sách sắp tới nào cả, Milo. Dù thế nào thì cũng không thể có trước mấy năm nữa. Tớ chẳng thể làm nổi, cậu biết rõ điều ấy mà. Tớ hoàn toàn trống rỗng, không viết nổi một dòng và nhất là tớ chẳng còn ham muốn viết nữa.

– Nhưng ít nhất thì cũng phải thử chứ! Làm việc là phương thuốc tốt nhất. Hơn nữa viết lách chính là cuộc sống của cậu cơ mà. Đó là giải pháp để cậu thoát khỏi tình trạng đờ đẫn này!

– Cậu đừng tưởng tớ chưa thử bao giờ. Tớ đã thử ngồi lại vào máy hàng mấy chục lần nhưng chỉ nhìn thấy máy tính thôi đã khiến tớ phát ngán rồi.

– Có lẽ cậu nên mua một cái máy tính mới hoặc là thử viết tay vào giấy vở học sinh xem, giống như cậu vẫn làm ngày trước.

– Tớ có viết lên giấy da hay tấm sáp thì cũng chẳng thay đổi được gì.

Dường như Milo đã mất kiên nhẫn:

– Trước kia, cậu có thể làm việc ở bất cứ đâu! Tớ đã thấy cậu ngồi viết tại hiên quán Starbucks, ở những chiếc ghế chẳng lấy gì làm thoải mái trên máy bay, ngồi dựa lưng vào lưới sắt của sân bóng rổ, xung quanh là mấy gã cứ luôn miệng hát rống lên. Tớ thậm chí còn thấy cậu gõ nguyên cả chương sách vào điện thoại di động trong lúc chờ xe buýt dưới mưa.

– Thôi, tất cả những chuyện đó chấm dứt rồi.

– Hàng triệu người đang chờ đợi phần tiếp theo câu chuyện của cậu. Cậu nợ độc giả điều đó!

– Đó chỉ là một cuốn sách, Milo, chẳng phải vắc xin chống AIDS đâu!

Cậu ta mở miệng định đáp trả nhưng nét mặt cậu ta bỗng đông cứng lại như thể đột nhiên ý thức được rằng mình chẳng có cách gì thuyết phục được tôi thay đổi quyết định.

Trừ khi thú nhận với tôi sự thật…

– Tom, chúng ta gặp một vấn đề thực sự, cậu ta bắt đầu.

– Cậu định nói đến chuyện gì?

– Đến những bản hợp đồng.

– Hợp đồng nào?

– Hợp đồng chúng ta đã ký với Doubleday và các nhà xuất bản nước ngoài. Họ chịu ứng trước cho chúng ta những khoản kếch xù với điều kiện cậu cam kết tôn trọng thời hạn.

– Tớ chưa bao giờ cam kết gì cả.

– Còn tớ thì tớ đã cam kết cho cậu và có thể cậu không đọc những bản hợp đồng đó nhưng cậu đã ký chúng…

Tôi rót cho mình một ly nước. Tôi không thích chiều hướng cuộc đối thoại này xoay chuyển. Từ nhiều năm nay, chúng tôi đã tự phân vai cho mình: tôi để cậu ấy quản lý phần làm ăn còn tôi, tôi phụ trách những ý tưởng điên rồ trong trí tưởng tượng của mình. Cho tới tận lúc này, tôi vẫn thấy thỏa thuận đó thật hợp lý.

– Chúng ta đã lùi ngày ra sách nhiều lần. Nếu cậu không viết xong cuốn sách vào tháng Mười hai, chúng ta sẽ phải trả những khoản tiền phạt khổng lồ.

– Cậu chỉ việc trả lại cho họ khoản ứng trước thôi.

– Không đơn giản thế đâu.

– Tại sao?

– Bởi chúng ta đã tiêu hết chúng rồi, Tom.

– Thế là thế nào?

Cậu ta sốt ruột lắc đầu:

– Cậu có muốn tớ nhắc lại giá của ngôi nhà cậu đang ở không? Hay là giá chiếc nhẫn kim cương cậu tặng cho Aurore mà cô ta thậm chí còn chẳng thèm trả lại cậu ấy?

Thật táo tợn!

– Khoan đã, cậu đang nói cái gì thế? Tớ biết rất rõ mình kiếm được bao nhiêu và cho phép mình chi tiêu bao nhiêu!

Milo cúi xuống. Những giọt mồ hôi rịn ra trên trán. Môi cậu ta co rúm lại còn gương mặt chỉ mới vài phút trước đây còn đầy hứng khởi thì giờ đã biến sắc và thật rầu rĩ.

– Tớ… tớ mất tất cả rồi Tom ạ.

– Cậu mất cái gì?

– Tiền của tớ và cả của cậu nữa.

– Cậu đang nói cái gì thế?

– Tớ đã ném gần như tất cả vào một quỹ đầu tư và quỹ này có dính líu tới vụ Madoff.

– Tớ mong là cậu đang đùa.

Nhưng không, cậu ta không đùa:

– Tất cả mọi người đều mắc bẫy, cậu ta nói với giọng sầu não. Các ngân hàng lớn, các luật sư, chính trị gia, nghệ sĩ, Spielberg, Malkovich và cả Élie Wiesel!

– Vậy ngoài ngôi nhà ra thì chính xác tớ còn lại bao nhiêu nữa?

– Nhà cậu đã bị đem cầm cố ba tháng nay rồi Tom ạ. Và nói thật là thậm chí chẳng còn đủ tiền cho cậu đóng thuế đất nữa.

– Nhưng… nhưng còn chiếc xe của cậu? Giá của nó phải hơn một triệu đô la…

– Thậm chí cậu có thể nói là hai. Nhưng từ một tháng nay, tớ buộc phải đỗ xe ở nhà hàng xóm vì sợ họ tịch biên!

Tôi ngây ra câm lặng một lúc lâu, cho tới khi một tia sáng lóe lên trong đầu:

– Tớ không tin! Cậu bịa ra chuyện này để ép tớ làm việc trở lại, phải thế không?

– Rất tiếc là không.

Tới lượt mình, tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho văn phòng tư vấn tài chính chuyên phụ trách việc đóng thuế cho tôi vậy nên họ có thể nắm được thông tin về các tài khoản của tôi. Nhân viên vẫn thường nói chuyện với tôi xác nhận rằng tất cả tài khoản của tôi đều trống rỗng, dường như đó là điều anh ta không ngừng cảnh báo tôi từ nhiều tuần nay qua các lá thư đảm bảo và hàng loạt lời nhắn không được đáp lại trên máy trả lời điện thoại tự động ở nhà tôi.

Vậy nhưng tôi không còn kiểm tra hòm thư hay trả lời điện thoại từ khi nào ấy nhỉ?

Khi tỉnh táo trở lại, tôi chẳng thấy hoảng sợ, thậm chí cũng chẳng muốn nhảy bổ vào Milo mà đập vỡ mặt cậu ta ra. Tôi chỉ cảm thấy một sự chán nản cực độ.

– Nghe này, Tom: chúng ta đã từng vượt qua được những hoàn cảnh còn khó khăn hơn nhiều, cậu ta còn dám cất lời.

– Cậu có biết cậu đã làm gì không hả?

– Nhưng cậu có thể cứu vãn tất cả, cậu ta cam đoan. Nếu cậu có thể hoàn thành cuốn tiểu thuyết đúng thời hạn, chúng ta có thể khắc phục mọi việc nhanh chóng.

– Cậu muốn tớ viết năm trăm trang trong vòng chưa đến ba tháng như thế nào đây?

– Tớ biết là cậu cũng đã có vài chương rồi.

Tôi đưa hai tay ôm lấy đầu. Rõ ràng là cậu ta chẳng hiểu chút gì về cảm giác bất lực trong tôi cả.

– Tớ vừa mất cả tiếng đồng hồ để giải thích với cậu rằng tớ cảm thấy hoàn toàn trống rỗng, rằng tâm hồn tớ đã bị khóa chặt, khô khốc như sỏi đá. Vấn đề tiền nong cũng chẳng thay đổi được gì. Mọi thứ chấm dứt rồi!

Cậu ta nài nỉ:

– Cậu vẫn luôn nói với tớ rằng phải viết thì cậu mới cảm thấy cân bằng, thì tâm hồn mới thoải mái còn gì.

– Và cậu thấy đấy, tớ đã lầm: ngừng viết không khiến tớ phát điên mà chính là việc mất đi tình yêu đã làm chuyện đó.

– Dù thế nào thì cậu nhận ra mình đang hủy hoại bản thân vì một thứ chẳng tồn tại đấy chứ?

– Tình yêu không tồn tại ư?

– Dĩ nhiên là tình yêu có tồn tại. Nhưng còn cậu, cậu chạy theo cái thứ lý thuyết ngu ngốc về tâm hồn đồng điệu. Cứ như thể có tồn tại một kiểu hòa hợp hoàn hảo giữa hai con người được định trước là sẽ gặp nhau…

– Ra là vậy sao, tin rằng có một ai đó có thể khiến chúng ta hạnh phúc, một ai đó mà chúng ta muốn sống đến già với họ lại là ngu ngốc sao?

– Dĩ nhiên là không phải vậy, nhưng cậu lại tin vào một thứ khác: cậu tin rằng trên đời này chỉ có duy nhất một người được sinh ra dành cho ta. Như kiểu một phần thiếu mất ngay từ khi mới sinh nhưng đã để lại dấu vết trên cơ thể và trong tâm hồn ta.

– Tớ xin nhắc cậu rằng đó chính xác là điều Aristophane đã nói trong Bữa tiệc của Platon!

– Có thể thế, nhưng cái ông Aristo gì đấy cùng Plancton của ông ta, họ chẳng hề viết ở đâu rằng Aurore chính là phần còn thiếu của cậu. Hãy tin tớ: vứt bỏ ảo tưởng đó đi. Trong tiểu thuyết của cậu thì có thể tin vào huyền thoại nhưng còn ngoài đời thực thì không thế được đâu.

– Không, sự thật là trong đời thực, cậu bạn thân nhất của tớ không chỉ cam lòng với việc khiến tớ sạt nghiệp mà còn tự cho phép mình lên lớp tớ! tôi tuôn ra một tràng rồi rời khỏi bàn.

Đến lượt Milo cũng đứng dậy, dáng vẻ tuyệt vọng. Lúc này, tôi cảm thấy cậu ta sẵn sàng làm bất kể điều gì để có thể tiêm vào mạch tôi một liều thuốc kích thích khả năng sáng tạo.

– Vậy là cậu không hề có ý định viết tiếp à?

– Không. Và cậu sẽ chẳng thể làm được gì đâu. Viết một cuốn sách không phải như sản xuất một cái ô tô hay một thùng bột giặt, tôi hét lên với cậu ta khi ra tới bậu cửa.

Khi tôi ra khỏi nhà hàng, nhân viên đánh xe đưa cho tôi chìa khóa chiếc Bugatti. Tôi ngồi vào tay lái, khởi động xe và cài số một. Ghế ngồi bọc da nồng nặc một thứ mùi như mùi quýt còn hộp điều khiển bằng gỗ sơn màu điểm những chi tiết nhôm bóng khiến tôi nghĩ tới một chiếc tàu vũ trụ.

Tốc độ tăng nhanh chóng mặt khiến tôi dính chặt vào ghế. Trong khi lốp xe để lại vài vết bánh trên mặt đường nhựa, tôi nhận thấy trong gương chiếu hậu Milo vừa chạy theo sau vừa tuôn ra hàng tràng chửi rủa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận