Tại siêu thị
Bách Ảnh Quân và Hạ Di Giai nắm tay nhau vừa đi vừa cười trong siêu thị vô cùng tình cảm.
Một tay Bách Ảnh Quân đẩy xe, tay còn lại vẫn không rời bàn tay cô gái nhỏ, Hạ Di Giai thì vừa đi vừa xem xét lấy nguyên liệu.
Anh và cô âu âu yếm yếm khiến mọi người trong siêu thị ai cũng nhìn.
Hạ Di Giai lần đầu được cùng Bách Ảnh Quân đi siêu thị, trên mặt cô luôn không giấu nổi nụ cười cứ tíu tít đi từ hàng này qua hàng nọ trông vô cùng vui vẻ.
Còn riêng Bách Ảnh Quân, vì là đại thiếu gia nên đây là lần đầu tiên anh đi siêu thị, Bách Ảnh Quân vô cùng bối rối cứ lúng túng không biết lấy xe ra sao, cân đồ thế nào khiến Hạ Di Giai bị chọc cho cười đến tít mắt.
Hai người cùng đi mua rau, mua thịt, mua nguyên liệu…!cho đến một hàng bán cá.
Bách Ảnh Quân từ nhỏ đã vô cùng thích ăn cá đặt biệt là cá hồi, cá ngừ và các loài cá biển khác.
Trái ngược với Hạ Di Giai, vì khi nhỏ từng bị hốc xương nên sau này cô vẫn luôn sợ ăn thịt cá.
Nghĩ đến đây, Hạ Di Giai buột miệng:
– Ông xã, anh tại sao lại thích ăn cá?
Nhận được câu hỏi của cô, anh nhẹn nhàng trả lời:
– Cá vừa ngon lại vừa bổ, tốt cho cơ thể như vậy sao lại không thích được.
– Nhưng em không thích lắm!
Câu nói vừa thốt ra từ miệng Hạ Di Giai khiến anh chợt khựng lại:
– Chẳng lẽ Giai Nhi không thích ăn cá? Lúc trước khi ăn cùng mình chẳng phải đều ăn rất bình thường sao?
Hạ Di Giai thấy Bách Ảnh Quân chợt im lặng thì xoay người lại hỏi:
– Ảnh Quân, anh sao thế?
Câu hỏi của Hạ Di Giai chợt cắt ngang dòng suy nghĩ trong tâm trí anh, anh mỉm cười:
– Không sao! Nhưng bà xã này, em không thích ăn cá sao?
– Ưm…!nói không thích cũng không đúng, chỉ là vì lúc nhỏ em từng bị hốc xương nên lớn lên liền có ám ảnh không muốn ăn thịt cá.
Bách Ảnh Quân trầm ngâm:
– Đúng là lúc nhỏ Giai Nhi từng bị hốc xương cá nhưng vì mình thích ăn nên Giai Nhi vẫn luôn vui vẻ ăn cùng.
Bách Ảnh Quân, chuyện đơn giản vậy mà bản thân mày cũng không nhớ.
Bách Ảnh Quân trước mặt tươi cười nhưng trong lòng lại không ngừng tự trách.
Anh trách mình vô tâm, trách mình không vẹn toàn chu đáo.
Trong lúc Bách Ảnh Quân đang thất thần, Hạ Di Giai đã hai mắt sáng rực lên không ngừng nhìn chằm vào hàng hải sản.
Thấy vậy Bách Ảnh Quân liền cưng chiều nói với cô:
– Bà xã thích sao? Vậy tối nay chúng ta làm một bàn hải sản nhé!
Nghe đến đây Hạ Di Giai liền vui vẻ gật đầu:
– Được đó! Được đó! Em muốn thật nhiều thật nhiều hải sản.
Thấy bộ dạng thích thú của cô, Bách Ảnh Quân liền cưng chiều nhéo má cô:
– Tiểu ham ăn! Đều cho em hết.
Hạ Di Giai xoay người đối diện với Bách Ảnh Quân, cô choàng lấy cổ anh rồi hôn lên má anh một cái:
– Ông xã thật tốt! Em yêu anh nhất!
Nói rồi hai người đi đến quầy mua rất nhiều tôm cua.
Trong lúc mua, cô bán hàng nói với Hạ Di Giai:
– Cô gái, chồng cô với cô thật xứng đôi, cả hai âu yếm nhau như vậy đúng là đáng ngưỡng mộ.
Cô bán hàng vừa nói xong đã khiến Hạ Di Giai đỏ mặt, cô cảm ơn người bán hàng rồi xoay lưng kéo Bách Ảnh Quân rời đi.
Thấy bộ dạng đáng yêu của cô, Bách Ảnh Quân liền lên tiếng trêu ghẹo:
– Giai Nhi, chồng em đẹp trai như vậy, chúng ta lại xứng đôi như thế, sau này ra ngoài em nhớ phải mang anh theo nha!
Hạ Di Giai vốn đã ngượng ngùng giờ càng ngượng hơn, cô đánh vào vai anh nói:
– Anh thôi đi, còn chọc em lần sau sẽ không dẫn anh theo cùng.
– Được rồi! Được rồi! Không chọc em, sau này nhớ dẫn anh theo đấy.
Sau nửa tiếng dạo quanh siêu thị, cuối cùng hai người ra quầy thanh toán rồi xách đồ về.
Thực phẩm do hai người mua tương đối ít, chủ yếu là hải sản và một ít rau xanh nên cầm về cũng không gặp trở ngại gì lớn.
Trên đường về hai người vẫn như cũ, một tay Bách Ảnh Quân xách đồ, tay còn lại vẫn luôn nắm tay cô không rời nửa bước.
Anh và cô dừng lại trên vệ đường chờ đèn đỏ để đi qua.
Đèn đỏ bật lên, anh nắm tay cô băng qua đường nhưng không biết từ đâu một chiếc xe từ xa lao đến.
Chiếc xe tải đến ngày càng gần, mặc kệ đèn đường đâm thẳng về phía cô.
Trong tích tắc, Bách Ảnh Quân ôm lấy Hạ Di Giai, cả hai tránh khỏi chiếc xe rồi ngã ra đường lăn mấy vòng trên đất.
Chưa kịp định thần, Bách Ảnh Quân đã nghe thấy tiếng của mọi người xung quanh:
– Máu! Là máu kìa! Mau xem họ có sao không!
Nghe thấy tiếng của người đi đường, Bách Ảnh Quân hoảng hốt, anh tái mặt nhìn sang Hạ Di Giai:
– Giai Nhi, em có sao không? Sao lại có máu?
– Em không sao! Chỉ là đầu gối vì va xuống đường nên trầy thôi.
Nhìn thấy vết thương trên chân Hạ Di Giai, Bách Ảnh Quân tối sầm mặt lại:
– Tên tài xế đó dám khiến em bị thương.
Giọng điệu giận dữ của Bách Ảnh Quân khiến Hạ Di Giai có phần hơi sợ, cô vội trấn an:
– Em không sao mà! Chỉ là hơi trầy một chút, chúng ta mau về nhà băng bó vết thương thôi!
Nghe vậy Bách Ảnh Quân vội bế Hạ Di Giai lên rồi nhanh chóng quay về nhà sơ cứu.
Về đến nhà
Bách Ảnh Quân lấy vội hộp cứu thương ra, vừa làm vừa xuýt xoa:
– Em có đau lắm không? Hay mình đến bệnh viện nha?
– Em không sao! Xử lý sát trùng là được rồi mà.
Xử lý vết thương xong, Hạ Di Giai liền bắt tay vào bếp.
Dù bị Bách Ảnh Quân ngăn cản nhưng cô vẫn không nghe, nhất quyết làm cơm cho anh.
Sau khi Hạ Di Giai vào bếp, Bách Ảnh Quân liền gọi cho trợ lý, vẻ mặt tối sầm:
– Tra cho tôi chiếc xe tải đã đâm chúng tôi tối nay.
– Vâng, tôi sẽ tra ngay thưa sếp.
Cúp điện thoại, Bách Ảnh Quân lấy lại trạng thái bình thường, anh mỉm cười vào bếp:
– Vợ à để anh nấu cho, anh nấu ăn ngon lắm đó ..