Một đám người trong Cục cảnh sát há hốc mồm khi nhìn thấy biểu hiện này của Hoắc Liệt. Đặc biệt trên gương mặt anh luôn có ý cười rực rỡ khiến cho các đồng nghiệp bắt đầu hoài nghi chẳng lẽ Hoắc Liệt đã thay đổi linh hồn khác, người bây giờ đang ở trong cơ thể này không phải Lão đại tàn bạo vô tình của bọn họ.
Hoắc Liệt mặc kệ đám cấp dưới, anh ném một tập văn kiện rồi quát lớn: “Xem nhiều phim truyền hình khiến não tàn rồi đó. Có nhiều thời gian thì nghiên cứu vụ án đi, đây là tài liệu của phân cục địa phương đưa tới, vụ án này giao tiếp cho chúng ta. Trước hết Lương Mộng qua đây đọc, sau đó chuyển cho mọi người, tất cả đều phải đọc, hơn nữa phải nhớ kỹ từng chi tiết trong đó. Có nghe hay không?”
Hoắc Liệt vừa cất tiếng ra lệnh, cái loại cảm giác bị chèn ép quen thuộc một lần nữa xuất hiện, rốt cuộc tất cả mọi người lộ ra biểu tình thoải mái.
Dưới quyền uy áp bức của Hoắc Liệt cho tới nay, bọn họ dường như đều trở thành run M [1], không bị Hoắc Liệt gào quát mấy tiếng thì rất lo lắng.
Lương Mộng đang cầm tư liệu được đưa tới, anh chàng lặng lẽ tới gần Hoắc Liệt và nhỏ giọng nói: “Lão đại, Cục Trưởng tìm anh, chuyện cơ mật, nhắc em không được phép cho ai biết.”
Hoắc Liệt hiểu ý, anh cầm theo một ít tài liệu, chuẩn bị ra cửa.
Lương Mộng quan sát và đánh giá Hoắc Liệt từ trên xuống dưới, lòng đã sáng tỏ bèn nở nụ cười: “Lão đại, anh đây là xuân phong đắc ý [2] à nên mới có tinh thần phấn chấn vậy, có phải anh đã thu phục được mèo nhà anh rồi hay không?”
“Cái gì mèo hay không mèo, cô ấy có tên họ, gọi là Khúc Tâm Nhu.” Hoắc Liệt hung hăng lườm Lương Mộng, sau đó anh bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
***
“Tôi nhờ cậu tìm giúp tôi một người, tên của nó là Khúc Tâm Nhu, là con gái của tôi.”
Hoắc Liệt nhìn người đàn ông trung niên đang nói chuyện ở trước mặt, anh giật mình, anh ngơ ngác quan sát người đàn ông này. Ánh mắt anh mang theo ý dò xét, thậm chí thêm một hàng phòng bị và cảnh giác.
Lúc này, Hoắc Liệt đang ở trong phòng làm việc của Cục Trưởng Cục cảnh sát thành phố.
Năm phút trước, khi Hoắc Liệt bước vào phòng, Cục Trưởng đã giới thiệu cho anh một nhân vật lớn.
Khúc Hưng Phong, người đàn ông nắm giữ một nửa mạch máu nền kinh tế trong thành phố, có thể nói là người rất nổi tiếng. Ông ấy thường xuyên xuất hiện ở các tạp chí kinh tế tài chính, báo chí rất hay đưa tin, ông ấy thành lập một vương quốc thương nghiệp mà mấy thập niên hiếm thấy.
Ngay cả người không có một chút hứng thú đối với kinh tế và thị trường chứng khoán như Hoắc Liệt cũng có hiểu biết nhất định với người đàn ông trầm ổn nho nhã này, anh có phần kính nể năng lực của ông ấy.
Trước tiên Cục Trưởng giới thiệu thân phận của Hoắc Liệt cho Khúc Hưng Phong: ” Đây là Hoắc Liệt, Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự ở cục chúng tôi, năng lực và nghiệp vụ số một. Ngài Khúc có chuyện muốn nhờ cậy thì tìm cậu ấy khẳng định không sai.”
Cục Trưởng nghiêng người nói với Hoắc Liệt: “Thân phận của ngài Khúc không cần tôi phải giới thiệu nhiều đi, ông ấy muốn nhờ cậu giúp điều tra một việc. Là vụ án cá nhân, không phải mệnh lệnh của tôi, có chấp nhận hay không tùy ý của cậu.”
Cục Trưởng nhìn như vừa nói mấy lời xã giao, nhưng mà trong lời nói ý tứ rất rõ ràng.
Dù cho thân phận và địa vị của Khúc Hưng Phong không bình thường, nhưng chỉ cần không phải mệnh lệnh, Hoắc Liệt có quyền cự tuyệt.
Hoắc Liệt nhìn Cục Trưởng gật đầu, anh lễ phép bắt tay với Khúc Hưng Phong.
Khi tầm mắt của hai người giao nhau, Hoắc Liệt phát hiện khi anh nhìn Khúc Hưng Phong, Khúc Hưng Phong cũng đang nhìn anh. Ánh mắt người đàn ông này thâm trầm, con ngươi sắc bén, có sự kiêu ngạo của bề trên, còn có một chút xem xét đánh giá anh.
Trước khi Cục Trưởng giới thiệu, dường như ông ấy đã biết anh.
Hoắc Liệt không né không tránh dưới ánh nhìn chăm chú của Khúc Hưng Phong, ánh mắt đều chưa từng dao động, anh hỏi: “Không biết ngài Khúc tìm tôi có việc gì?”
Sau khi Khúc Hưng Phong đánh giá Hoắc Liệt một lượt, ông ấy công nhận chàng trai dám nhìn thẳng mình, lúc này mới nói ra câu nói bắt đầu kia.
Khúc Tâm Nhu.
Khúc Tâm Nhu thế nhưng là con gái của người đàn ông này?!
Hoắc Liệt rất kinh ngạc, anh nhanh chóng kết nối sự liên quan của hai người với nhau.
Nếu Khúc Tâm Nhu thực sự là con gái của Khúc Hưng Phong, người có tiền luôn đặc biệt bảo hộ thông tin của con cái, lợi dụng quyền thế để che giấu thông tin hộ tịch là chuyện có khả năng xảy ra.
Một thân phận thiên chi kiêu nữ [3], thảo nào Khúc Tâm Nhu rất kiêu ngạo, cô có giáo dưỡng, cô sẽ biết tiếng Anh và tiếng Nhật… Những điểm kỳ kỳ quái quái trên người cô, hình như đều có thể giải thích hợp lý.
Nhưng mà những điều này vẫn không đủ để Hoắc Liệt kết luận, cho đến khi Khúc Hưng Phong lấy một bức ảnh chụp của con gái và đặt lên bàn, ông ấy muốn cho Hoắc Liệt xem.
“Nó chính là con gái của tôi.” Ánh mắt Khúc Hưng Phong không hề nhìn Hoắc Liệt mà nhìn cô gái có dung mạo thanh lệ ở trong hình chụp. Trong gương mặt bất biến của Khúc Hưng Phong có thêm một tầng ưu tư, ánh mắt cũng trở nên ôn nhu hơn.
Từ khi bước vào cửa cho tới giờ, lần đầu tiên Hoắc Liệt cảm nhận được sự quan tâm của người cha đối với con gái từ trên người Khúc Hưng Phong.
Ngay sau đó, anh cúi đầu nhìn về bức ảnh.
Bối cảnh của tấm hình là một ngôi biệt thự, phía trước là sân cỏ xanh mướt tươi tốt, một cô gái mặc váy dài màu trắng, mái tóc dài đen nhánh, ngũ quan tinh xảo đang ngẩng đầu, thẫn thờ nhìn bầu trời.
Cô gái không nhìn về phía ống kính, bức ảnh này hiển nhiên là chụp lén.
Hoắc Liệt nhìn chăm chú bức ảnh, anh nhíu chặt mày, anh hỏi Khúc Hưng Phong: “Con gái ông bao nhiêu tuổi?”
Trong ảnh chụp là một cô gái khoảng chừng 17, 18 tuổi, nếu không phải dung nhan mỹ lệ kia quả thực quá giống với Khúc Tâm Nhu thì Hoắc Liệt cũng sẽ hoài nghi căn bản đây là hai người khác nhau.
Khúc Hưng Phong trả lời: “Năm nay nó 25 tuổi, đây là bức ảnh chụp duy nhất mà tôi có thể tìm được.”
Hơn nữa không biết là người nào chụp lén…