Biên tập: Trần
Hai mươi phút sau, đột nhiên lão Thẩm mở cửa phòng, nhìn thấy em hằm hè bặm trợn, tay cào phím của tôi lỡ trượt một cái, nhân vật trong game rên một tiếng rồi nằm đo đất, màn hình máy tính lập tức chuyển thành đen trắng. Tôi có hơi ứa gan, suýt thì lỡ tay đập luôn bàn phím, ấm ức quay đầu lại nhìn Thẩm Thần Hàm: “Bẩm cụ lớn, lại làm sao nữa đây?”
Cụ lớn họ Thẩm cao quý kênh kiệu khoanh tay trước ngực, tựa bên cửa nhìn tôi. Tôi không thể không kiểm điểm lại xem có phải em đã phát hiện tôi nhét cả tất và quần lót vào máy giặt để giặt chung hay không, hay là em vào phòng tắm dọn dẹp, thấy tôi bất cẩn để nước tiểu bắn lên bệ bồn cầu nên giờ đang đứng trước bờ vực bùng nổ. Chắc không đến nỗi vì tối nay tôi không rửa bát nên em mới đứng tựa cửa hống hách nhìn tôi như vậy đâu nhỉ?
Nhưng mà mẹ kiếp tối nay có phải phiên tôi rửa bát đâu!
Tôi dè dặt nói: “Ban đầu chúng ta thỏa thuận rõ ràng rồi, anh nấu cơm, em rửa bát.”
“…” Thẩm Thần Hàm không đáp, đứng bên cửa lẳng lặng giữ nguyên hình tượng lạnh lùng của mình.
Lúc đầu tôi còn thấy khó hiểu, nhìn em tỏ vẻ “em có sao nhưng em không nói, anh phải đoán ra cho em ngay lập tức” khiến tôi thấy hơi buồn cười. Tôi quay đầu, thoát khỏi giao diện game đen trắng, vẫy tay gọi cụ lớn họ Thẩm của mình: “Lão Thẩm, lại đây.”
Em trưng vẻ mặt khinh khỉnh. Ngay lúc tôi cho rằng cụ lớn này chuẩn bị mở miệng phóng dao xiên tôi một trận thì em lại bước về phía tôi, vẫn với vẻ mặt khinh khỉnh đó. Em đứng cạnh tôi, cụp mắt lạnh lùng nhìn tôi, thậm chí còn có chút bực dọc, hỏi: “Làm cái gì?”
Tôi vươn tay miết bốn ngón tay của em. Đôi môi mím chặt thành một đường của em mới miễn cưỡng chịu thả lỏng, cụp mắt lạnh nhạt nhìn tôi, hằn học nói: “Làm cái gì?”
Tôi với cụ lớn Thẩm Thần Hàm ở bên nhau hơn mười năm, cái tật này khéo cả đời cũng không thay đổi được. Hễ cáu giận là em sẽ công kích tất cả mọi người xung quanh không loại trừ ai, cũng chẳng thèm quan tâm rốt cuộc họ có chọc đến mình hay không. Dù sao chỉ cần cụ lớn khó ở thì ai cũng đừng hòng được dễ ở.
Ở quen rồi sẽ biết, người động tí là xù lông lên như lão Thẩm lúc cáu lên chỉ cần vuốt ve dỗ dành một chút là vấn đề gì cũng xong.
Tôi tiếp tục vân vê ngón tay em, dịu dàng hỏi: “Tên nào lại chọc cụ lớn của anh giận dỗi rồi?”
Thẩm Thần Hàm nhíu mày, tôi tiếp tục ra sức vân vê ngón tay em: “Ôi chao, bé cưng nhà mình giận dỗi cũng đẹp nữa.” Dù sao da mặt tôi cũng dày ba trăm tấc, kiểu giận lẫy này của lão Thẩm tôi há miệng là dỗ trơn tru. Có điều, tôi cũng muốn biết tại sao em lại vô duyên vô cớ tức giận.
Khuôn mặt lạnh lùng người sống chớ tiếp cận của Thẩm Thần Hàm duy trì được khoảng ba giây thì sụp đổ: “…”
Em không nói gì, mặt lạnh cũng không trưng ra nổi nữa khiến tôi có hơi buồn cười. Tôi vươn tay ôm lấy eo em, nhéo vài cái rồi nói: “Cưng nhanh đi rửa bát đi.”
Lông mày Thẩm Thần Hàm nhíu lại. Một giây trước khi em cáu bẳn, tôi lập tức vươn tay cù vào eo em. Em vừa vặn vẹo người muốn trốn đi, vừa muốn cười mà không được. Tôi thấy hơi ngồ ngộ, nghe giọng cụ lớn tức giận quát lên: “Mẹ kiếp, Cố Mạch Nhiên, anh cút ra!”
Tôi lập tức rút tay về, cầm lấy con chuột, ngồi ngay ngắn: “Anh chơi game một lúc, người ta còn đang đợi làm nhiệm vụ hàng ngày đây. Đợi em rửa bát xong chúng ta nói chuyện đàng hoàng xem anh lại chọc em gì rồi.”
“…” Sắc mặt cụ lớn Thẩm hơi khó chịu, nhưng cũng không chửi mắng. Tôi nghĩ em hiểu rõ tôi chẳng chọc gì đến em, nên không thể nổi đóa được, chỉ đành phịu mặt ra.
Tôi nhấc tay sờ lên mặt em: “Em giận dỗi thì có nghĩa lý gì trong khi anh còn không biết tại sao em lại giận dỗi?”
“…”
“Ngoan, đừng khiến anh cũng phải tức giận.”
“Con mẹ anh…” Trước giờ Thẩm Thần Hàm chưa từng sợ lời uy hiếp của tôi, nghe lời này lại càng thêm quạu, chuẩn bị quát tháo tôi.
Này không thể khiến tôi không hoài nghi em vô cớ gây sự rồi. Là cảm thấy tôi đang rảnh phát chán hay là cảm thấy ngày tháng chúng tôi không cãi nhau quá bình yên nên muốn tìm chút kích thích? Trong trường hợp này, tôi không tức giận thì quả là không phải nhẽ, vì vậy, tôi có hơi cáu kỉnh, nghiêng đầu nhìn em.
“…” Sau khi tầm mắt giao nhau với tôi, Thẩm Thần Hàm hậm hực nuốt nửa câu còn lại vào trong bụng, sau đó vùng vằng xoay người bỏ ra ngoài.
Trong tích tắc, tôi lại hối hận vì tỏ thái độ với em. Có gì hay mà giận dỗi chứ? Tôi chuẩn bị bước đến dỗ dành xoa dịu con người đang tức xù lông này: “Ấy ấy, lão Thẩm…”
Chỉ nghe em hùng hổ gào lên: “Gọi cái con khỉ, ông đây đi rửa bát!”
“……”
Em vô duyên vô cớ tức giận quả nhiên là vì không muốn rửa bát.
Thẩm Thần Hàm ngày càng lười rồi!