Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 47


CHƯƠNG 47

“Thứ hai, cô không phải lo lắng Bắc Minh Quân sẽ làm chuyện quá đáng với mình. Dù sao cô là người bị nó đá xuống giường, nó mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, cho nên tuyệt đối không ăn lại, huống chi là cái loại chưa ăn đã vứt.”

Khuôn mặt tươi cười của Cố Tịch Dao cứng đờ, nghe xong cô không biết nên cười hay nên khóc.

“Thứ ba…”

Bắc Minh Chính ngừng một chút, con mắt tinh tường liếc Cố Tịch Dao một cái, tiếp tục nói với vẻ lý do thuyết phục: “Tin rằng cô Cố đây thông minh tài trí, hẳn sẽ không giống như mấy người phụ nữ khác, ôm ảo tưởng đối với Bắc Minh Quân.”

Câu này chắc chắn mới là điều quan trọng nhất.

Mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng Cố Tịch Dao vẫn miễn cưỡng nở nụ cười lịch sự.

Cô gật đầu: “Vâng, gừng càng già càng cay, xem ra tất cả đều nằm trong tính toán của ông chủ Bắc Minh đây rồi.”

Bắc Minh Chính cao ngạo cười một cái, trước giờ chưa từng che giấu bản thân sáng suốt như nào.

“Mặt khác, tiền lương cô không cần lo, tôi tuyệt đối có thể thỏa mãn yêu cầu của cô. Còn về danh sách ứng thầu của công ty Đỉnh Thịnh, tôi đảm bảo không có vấn đề gì! Nhưng có thể trúng hay không thì tôi cũng không dám đảm bảo, bên Bắc Minh Quân một giọt nước cũng không lọt được.”

Cố Tịch Dao không phủ nhận yêu cầu này rất hấp dẫn.

Một khi cô đám ứng yêu cầu của ông chủ Bắc Minh đây thì có nghĩa là cô có thể chính thức thoát được công ty Đỉnh Thịnh.

Từ nay về sau, với hào quang chói lọi từ vị trí thư ký của tổng giám đốc Bắc Minh, Lý Đỉnh Thịnh nịnh bợ cô còn không kịp.

Do đó sẽ không thể tiếp tục uy hiếp cô, có thể dùng cách này để đổi lấy sự an toàn cho ba, trấn an được mẹ cũng coi như đáng giá.

Cô nhìn Bắc Minh Chính làm bộ đã dự tính trước là cô nhất định sẽ đồng ý với ông ta.

Nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Nếu như tổng giám đốc Bắc Minh không chịu phối hợp thì sao?”

Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được làm việc với người đàn ông kia khó khăn thế nào.

“Tôi chỉ có trách nhiệm sắp xếp cho cô ở bên cạnh nó, việc còn lại thì xem bản lĩnh của cô.”

Cô không khỏi lắc đầu, cáo già quả nhiên vẫn là cáo già.

Đúng là đang đào một cái bẫy để dụ cô nhảy xuống, còn cô lại không có bất kỳ quyền lựa chọn nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân ngày càng lún sâu vào đầm lầy.

Yếu ớt thở dài một hơi, Cố Tịch Dao trước khi chết vẫn cố giãy dụa: “Cuối cùng, tôi muốn hỏi, thời hạn là bao lâu?”

Câu hỏi thời hạn bao lâu của cô làm Bắc Minh Chính hơi sửng sốt một chút, nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn Cố Tịch Dao với ý sâu xa.

Nói: “Không có thời hạn, khi nào hoàn thành xong nhiệm vụ thì thôi.”

Ông ta trả lời lập lờ nước đôi, rồi đứng dậy chuẩn bị đi.

Cố Tịch Dao không hiểu, vội vàng hỏi:

“Nhưng tôi không thể cả đời mỗi ngày hai mươi bốn tiếng gọi cái là đến được! Lỡ như tổng giám đốc Bắc Minh cưới, vợ anh ta lúc nào cũng ở cạnh thì không tiện cho tôi lắm…”

“Nó còn chưa kết hôn!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận