Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 10: Chương 10



Tay Tạ Mẫn Hành nâng cằm Vân Thư lên, nhìn trái nhìn phải: “Rất thông minh.”
“Nếu anh đồng ý, thì chúng ta hãy bắt tay?” Vân Thư vươn bàn tay nhỏ bé thân thiện của cô ra, quả thật cô cũng không muốn duỗi ra cho lắm.
Tạ Mẫn Hành nhìn bàn tay nhỏ bé của cô, không đáp lại: “Thông mịnh có thông minh, nhưng quá ngây thơ.”
Tạ Vân Thư cười tủm tỉm gật đầu, mười ngón tay khép lại, Xoay quanh Tạ Mẫn Hành rồi nói ra yêu câu của mình: “Ba điểm.

Thứ nhất: Lúc trở về, xin anh với tôi phải có dáng vẻ như vợ chồng bình thường, giả vờ yêu tôi trước mặt ba mẹ tôi.

Không được khiến ba mẹ tôi nghỉ ngờ, khiện bọn họ lo lắng cho tôi.

Thứ hai: Nói sự thật sáng nay với ông nội, ba, mẹ.
Thứ ba: hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không ai được phép chơi ai, chúng ta hãy chung sống hòa bình một thời gian để thử.


Nêu không, tôi sẽ lập tức đi nói với ông nội chúng ta sẽ không đăng ký kết hôn! Tư tưởng ông nội cô hũ, chắc chắn sẽ không đồng ý hai chúng ta không danh không phận như vậy.”
Yêu cầu không tính là quá đáng.
Tay Tạ Mẫn Hành nâng cằm Vân Thư lên, nhìn trái nhìn phải: “Rất thông minh.”
“Nếu anh đồng ý, thì chúng ta hãy bắt tay?” Vân Thư vươn bàn tay nhỏ bé thân thiện của cô ra, quả thật cô cũng không muốn duỗi ra cho lắm.
Tạ Mẫn Hành nhìn bàn tay nhỏ bé của cô, không đáp lại: “Thông minh có thông minh, nhưng quá ngây thơ.”
Người ngây thơ, Tạ Mẫn Hành cho, rằng sẽ rất dễ lừa gạt, bởi vì cô ngốc, nhưng sau này Tạ Mẫn Hành sẽ dùng cả đời để chứng minh suy nghĩ ngu xuân này của mình.

Anh sẽ cưng chiều Vấn Thự đến thấu xương, yêu cô vượt qua tất cả.
Nhưng giờ phút này Tạ Mẫn Hành vân chưa ý thức được gì cả, dù sao thì anh cũng không có năng lực tiên tri.
“Anh có ý gì?” Vân Thư không rõ.


Đi theo Tạ Mẫn Hành đến cửa phòng tăm.
Lúc Tạ Mẫn Hành sửa sang lại đô vệ sinh cá nhân ở trong phòng tắm, quyết định đại phát thiện tâm giải thích cho Vân Thư: “Ông nội thông minh như vậy, ông ấy sẽ nghĩ tới chuyện giây kết hôn sao? Chỉ với lời nói của tôi, cô nghĩ họ sẽ tin sáng nay do tôi đụng tay dụng chân sao? Bọn họ chỉ cảm thây tôi đang đội nôi cho cô thôi.” Nói đên câu cuôi cùng, thân thể Tạ Mẫn Hành hơi nghiêng về phía trước, phóng đại khuôn mặt của mình trước mặt Vân Thư, tiếng cười tà mị khiến cho mặt Vân Thứ nóng Ï lên, khoảng cách hai người quá gân, Vân Thư cảm giác mô hôi đêu đô đây người.
Tạ Mẫn Hành như hoa anh túc, còn Vân Thư chính là kẻ buôn người, nhìn thấy anh tâm không tự chủ được mà chìm sâu vào, muôn đi về phía anh..
“Không được, bây giờ không phải là lúc mê trai, loại người này không xứng đề mình sỉ mê.” Cô không nhìn Tạ Mãn Hành nữa, đầu óc Vân Thư nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Cô nghĩ kỹ, Tạ Mẫn Hành nói cũng không phải là không có khả năng, nếu thật sự như vậy, thì chẳng phải Tạ phu nhân sẽ hận chết cô sao.

Nhưng bắt buộc phải uy hiếp Tạ Mẫn Hành, không thê đề bản thân ở thế bị động.
“Nếu như tôi muốn lĩnh giấy két hôn, đến lúc đó dù anh có ghét tôi thì anh cũng sẽ chung hộ khẩu với tôi, ông nội cũng có thê nhất thời chưa nhớ đến.

Hơn nữa, lúc chúng ta ly hôn, tôi còn có thể chia cho anh một phần tài sản.

Anh hãy nghĩ cho kỹ đi.”
Vân Thư cho rằng hôm nay Tạ Mẫn Hành có thể đào hồ cho cô nhảy vào, ngày mai Tạ Mẫn Hành sẽ tính kế đào cái hồ khác cho cô lấp, cho nên bắt buộc phải ra điều kiện trước..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận