Mọi người đứng xem ở đó, ngay cả bảo vệ cũng không giám động vào việc này.
Có người thầm cảm thán cho hai người Phạm Lưu và Vương Kiểu Kiều.
Ở cái đất Thanh Thành này, ngay bên cạnh Hàn tổng mà lại dám giương oai diễu võ, thật sự là coi trời bằng vung.
Ai mà không biết thủ đoạn tàn nhẫm và lạnh lùng của Hàn tổng chứ…
Phạm Lưu sau khi nhìn rõ người đàn ông đứng trước mặt mình là ai thì mặt đã cắt không còn một giọt máu, mồ hôi lạnh chảy xuống từng dòng.
Hai chân của ông ta đã run lẩy bẩy
Thế nhưng mà Vương Kiêu Kiều lại không hề ý thức được người đàn ông bên cạnh mình đang run sợ, cô ta vẫn mạnh miệng chửi mắng.
Một cái tát trời giáng đánh ngay vào mặt của cô ta, làm cô ta lảo đảo mấy vòng suýt nữa thì ngã ra đất.
Nhưng người đánh cô ta không phải ai khác mà là Phạm Lưu khiến cô ta lập tức cứng đờ người ngơ ngác.
Rõ ràng cô ta đang nói thay cho ông ta , tại sao lại bị ông ta tát chứ?
Vương Kiều Kiều không phục , một tay ôm mặt nói với Phạm Lưu.
– Phạm gia, Kiều Kiều là đang thay người giải quyết hai tên nhãi nhép này , sao người lại đánh em ?
Một bạt tai nữa giáng vào má còn lại của Vương Kiều Kiều khiến cô ta ngã rạp xuống đất.
Bây giờ mặt cô ta đã xưng đỏ không khác gì đầu heo.
Phạm Lưu cố nén cơn đau chạy tới trước mặt Hàn Vân Phong cúi đầu cười nói.
– Hàn tổng, Phạm Lưu tôi quả thật là có mắt như mù nên mới làm ra chuyện như vậy, kính mong Hàn tổng độ lượng bỏ qua cho kẻ thấp kém này ạ.
Hàn Vân Phong nhàn nhạt mở miệng đáp.
Tổng giám đốc Phạm của tập đoàn đá quý Tinh Hoa phải không, tôi đây là bậc tiểu bối,tính tình lại nhỏ nhen, nhà tôi nghèo đến nỗi không còn gì ngoài tiền cả , làm sao dám đắc tội với Tổng giám đốc Phạm cơ chứ !
Thứ quý giá nhất trong nhà tôi cũng chỉ có mình vợ tôi mà thôi, hôm nay đã đắc tội với hai người , chi bằng để tôi làm Tinh Hoa biến mất xem như bồi thường thiệt hại cho hai người nhé.!
Hàn Vân Phong vừa nói vừa gọi điện thoại cho Chu Thuần , ra lệnh trong vòng mười lăm phút làm tập đoàn Tinh Hoa phải phá sản.
Chu Thuần nhận được lệnh không dám chậm trễ lập tức bắt tay vào việc được dao.
Phạm Lưu quỳ xuống trước mặt Hàn Vân Phong cầu xin tha thứ, nhưng Hàn Vân Phong chỉ lạnh nhạt đáp một câu.
– Tôi đã nói với Tổng giám đốc Phạm là tính tình tôi nhỏ nhen, không được bao dung độ lượng như ngài đâu nên ngài cầu xin cũng vô ích mà thôi.
Thấy cầu xin Hàn Vân Phong không được, Phạm Lưu liền lôi Vương Kiều Kiều đến trước mặt của Hứa Hân Hoan để nhận tội.
Nhưng Hàn Vân Phong đã kéo cô lùi lại sau như muốn bảo vệ cô khỏi chuyện này.
Điện thoại của Hàn Vân Phong reo lên, là Chu Thuần gọi đến thông báo mọi việc đã hoàn thành.
Phạm Lưu cũng nhận được một cuộc điện thoại của thư kí thông báo công ty đã bị phá sản.
Vậy là cơ nghiệp trị giá hàng trăm tỉ mà cả đời Phạm Lưu giày công xây dựng chỉ trong chốc lát tan thành mây khói.
Ánh mắt của ông ta giận giữ vô cùng, mọi bực tức đều trút hết lên người Vương Kiều Kiều.
Ông ta hết đấm rồi lại đá cô ta khiến cô ta kêu rên như lợn bị chọc tiết, rồi cuối cùng ông ta lôi Vương Kiều Kiều đi ra ngoài và nói sẽ bán cô ta vào nhà chứa để trừ nợ.
Mọi người thầm cảm thấy may mắn vì đã không đứng ra gây khó dễ cho Hứa Hân Hoan .
Buổi tiệc lại sôi động trở lại,Hứa Hân Hoan không muốn sảy ra chuyện gì nữa nên quay về phòng vib với Hàn Vân Phong.
Thỉnh thoảng cô lại quay đầu quan sát anh , cảm giác ở cạnh anh khiến cô cảm thấy rất an tâm.
Hai người họ ngồi ở đó quan sát buổi đấu giá, chờ đợi món đồ đó .
Phải đến cuối buổi, món đồ đó mới được xuất hiện.
Người dẫm chương trìn lên tiếng
– Đây là bộ ấm trà có từ thời nhà Tống, cách đây đã mấy nghìn năm lịch sử.
Điều đặc biệt là bộ ấm chén này vẫn còn nguyên vẹn qua thời gian.
Nên giá khởi điểm của nó là Mười lăm tỉ.
Ngay lập tức có người ra giá 16 tỷ ,rồi17 tỷ ,…
Đến khi con số dừng lại ơ ngưỡng 20 tỷ thì Hàn Vân Phong mới lên tiếng.
– Ba mươi tỷ.
Vì đây là phòng vib đặc biệt nên không ai có thể biết người ra giá là ai, nhưng con số ba mươi tỷ quả thật là không nhỏ, chẳng ai lại bỏ ra ba mươi tỷ để mua một bộ ấm trà không dùng được mà chỉ dùng để trưng bày.
Cho dù là người đam mê đồ cổ cũng chưa chắc.
Sau buổi đấu giá, Hứa Hân Hoan nhìn bộ ấm trà thật kĩ rồi khẳng định chắc chắn đây là bộ mà bố cô đã mang về thư phòng để nghiên cứu.
Từ nhỏ cô đã tiếp xúc không ít với đồ cổ nên chỉ cần nhìn lướt qua là biết hang thật hay giả.
Khi người ta nói ba nuôi cô thẩm định nhầm thì cô đã nghi ngờ có người đứng sau giở trò, nhưng cô không biết người đó là ai , cô đã từng điều tra chủ nhân ban đầu của bộ ấm trà này nhưng không phải.
Vậy ruốt cuộc trong này đã xảy ra chuyện gì ??
Hứa Hân Hoan đi tới chỗ giám đốc hỏi nguồn gốc của bộ ấm này.
Nhưng theo quy tắc nghề nghiệp nên ông không nói ra.
Thấy ông cứng đầu như vậy, Hứa Hân Hoan chỉ còn cách uy hiếp.
– Giám đốc, ông khi nãy cũng đã nhìn thấy kết cục của Tổng giám đốc Phạm rồi đấy, chuyện này ông liệu mà làm.
Vị Giám đốc đó toát mồ hôi lạnh nhưng cũng đành bất lực nói.
Bộ đồ này là tôi đã ép giá mua lại từ một người quen, hôm đó người này đến để bán đấu giá.
Ban đầu người đó nói đã mua lại với giá mười lăm tỷ rồi, nhưng bây giờ cần tiền gấp nên bán lại cho tôi.
Tôi thấy vậy nên đã ép giá xuống mười ba tỷ, kì kèo mãi thì tôi đã trả mười bốn tỷ để mua lại.
Giờ người ta mà biết tôi bán được ba mươi tỷ thì không biết mặt mũi tôi phải giấu đi chỗ nào nữa.
Hứa Hân Hoan không quan tâm chuyện này, cô chỉ muốn biết địa chỉ của người bán mà thôi.
Giám đốc thở phào nhẹ nhõm rồi đưa địa chỉ cho cô, còn xin cô đừng nói chuyện này với ai.
Hứa Hân Hoan gật đầu đồng ý.
…!Hết chương 35….