Cổ Xuyên Kỳ Duyên

Chương 18: Lạc Hàm


“Nhàn di, tại sao người lại bảo muội muội đến thanh lâu? Chẳng phải gặp nhau trên đường sẽ tốt hơn sao?!”

Đối với suy nghĩ của Nhàn di, Lạc Tịch không thể nắm bắt, thanh lâu là nơi phức tạp thế nào không cần nói mọi người đều biết rõ. Thanh lâu nữ tử – thân phận như thế cũng khiến biết bao nhiêu người khinh thường, làm sao có người có thể bỏ một số tiền lớn ra chuộc thân cho nữ tử chốn phong trần? Cho dù có thì người đó nhất định cũng chỉ vì mục đích cá nhân, nếu không phải vì thỏa mãn dục vọng thì chính là dùng các nàng để kiếm tiền, người đến thanh lâu làm sao mà có người tốt? Vậy mà Nhàn di lại muốn Lạc Hàm đến thanh lâu, cải trang thành thanh lâu nữ tử để tiếp cận tiểu thư, tiểu thư thân là danh môn khuê các, làm sao mà đến những nơi như thế, cơ hội gặp gỡ của hai người, chẳng phải là con số không hay sao?!

“Ta có chủ ý của ta, con đừng lo lắng, Lạc Hàm sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lạc Hàm là người thông minh, sẽ biết rõ bản thân đang làm gì, nàng phái Lạc Hàm đến Nguyệt Mãn Lâu không đơn giản chỉ là tìm cơ hội để tiếp cận tiểu thư mà còn có mục đích khác. Khắp Thành Thiên chỉ có Nguyệt Mãn Lâu là nơi thích hợp nhất, thanh lâu là nơi phong trần, người đến nếu không phải mệnh quan triều đình thì cũng là nhân sĩ giang hồ, đó là nơi nắm bắt thông tin nhanh nhạy nhất, Lạc Hàm đến đó, nhất định sẽ tìm được thứ mà nàng cần.

“Nhưng là…” Thấy ngữ khí khẳng định của Nhàn di, Lạc Tịch mặc dù lo lắng cũng chẳng thể làm gì.

Từ nhỏ Lạc Tịch đã có một tuổi thơ không mấy tốt đẹp, cuộc sống nghèo khổ, vì miếng ăn mà bất chấp tất cả, kí ức cuối cùng mà nàng nhớ đến là những ngày bị hành hạ, đánh đập dã man, mà bản thân nàng lại không thể nào phản kháng.

Cho đến một ngày nàng bị kế mẫu ngược đãi, tưởng chừng như sắp chết đi thì một người đột nhiên xuất hiện, vươn bàn tay xinh đẹp ra cứu giúp nàng, người đó tựa tiên nữ hạ phàm, cứu vớt cuộc đời đầy khốn khổ của nàng, khi ấy Lạc Tịch năm tuổi, nàng đã nhận định, mạng của nàng sớm đã thuộc về người đó.

Nàng được người đó mang về chăm sóc, mang một cái tên mới gọi Lạc Tịch – Triêu lộ tham danh lợi, Tịch dương ưu tử tôn, từ đó về sau nàng là Lạc Tịch, là Lạc Tịch của Lạc Y Cung.

Lạc Hàm là khi nàng đến Lạc Y Cung gặp được, nàng cùng Lạc Hàm, Lạc Dư ba người bởi vì có cùng hoàn cảnh mà các nàng trở nên thân thiết với nhau, tuy không cùng huyết thống nhưng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm tất nhiên sâu đậm, trong ba người, nàng là lớn nhất, thân là tỷ tỷ, Lạc Tịch cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm bảo hộ muội muội, không để nàng các nàng gặp nguy hiểm.

“Lạc Tịch, con nên học hỏi muội muội mình nhiều hơn. Nha đầu đó thông minh như vậy, nếu thật sự không được tiểu thư cứu thì nàng vẫn có cách thoát khỏi nơi đó!”

So với muội muội mình, Lạc Tịch thật sự quá đơn giản. Nếu là tình cờ gặp gỡ, tiểu thư làm sao có thể thật tâm tin tưởng? Bước chân vào Thừa tướng phủ vốn không đơn giản như các nàng đã nghĩ, ở đó còn có một Viên Minh Hân tâm tư khó đoán, lại thêm nữ nhi nàng ta suốt ngày tìm cách gây khó dễ với tiểu thư, nếu Lạc Hàm cũng như những nữ nhân khác, bán thân vào phủ làm nha hoàn, chỉ sợ cũng không thể đến Linh Viên hầu hạ tiểu thư.

Tuy nàng không tận mắt chứng kiến nhưng những gì tiểu thư trải qua nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay, tiểu thư ở Thừa tướng phủ quả thật thua kém một nha hoàn, mấy ngày trước tiểu thư còn tự tử không thành, nhìn tiểu thư phải chịu khổ mười mấy năm, Nhàn di đau lòng không thôi.

Thời gian không còn nhiều, rốt cuộc cũng đã đến lúc…

“Nhàn di, có thư của Lạc Dư!”

Lấy cuộn giấy nhỏ từ trong ống trúc nhỏ dưới chân bồ câu ra, Lạc Tịch đưa cho Nhàn di.

“…”

“Lạc Dư nói gì ạ?”

“Tiểu thư đã đến thanh lâu…” Hơn nữa còn đi cùng Dạ vương của Yến Vân.

~~~

Sau khi Thủy Nhu rời đi, đã có không ít nữ tử lên đài biểu diễn nhưng không khí không còn náo nhiệt như trước, bởi vì màn biểu diễn của Thủy Nhu thật sự rung động lòng người, cho nên những người sau cùng vốn dĩ không thể cùng nàng tranh nổi bật.

Có một số người tỏ ý muốn Thủy Nhu hầu hạ đêm nay nhưng lời còn chưa nói khỏi miệng thì Hồng nương đã khéo léo từ chối, mọi người đều hiểu rõ Thủy Nhu cô nương là hồng nhan tri kỷ của Hạ thiếu gia, mặc dù mỗi tháng Phong Nguyệt Lâu đều tổ chức đấu giá nhưng lần nào cũng vậy, không có bất kì ai ra giá với Thủy Nhu, tranh với ai không tranh lại đi tranh với nhi tử Tả Thừa tướng, không muốn sống nữa à?!

“Các vị, vị cô nương cuối cùng xin được phép lên đài!”

Một nữ tử hoàng y bước ra, váy dài thêu hoa mai nở rộ, cao ngạo lạnh lùng, tóc được vấn lên đơn giản, cài một chiếc trâm ngọc mai, đung đưa rũ xuống.

Ánh mắt nàng cao ngạo, tựa như hàn mai trong gió tuyết, gương mặt không hề khuynh quốc khuynh thành nhưng lại mang một ý vị khác. Không phải loại ôn nhu nhàn nhã như Thủy Nhu, mà là một bộ dáng lạnh nhạt, gương mặt trong trẻo như sương, trên người nàng ta tỏa ra khí lạnh, khiến nam nhân nổi lên lòng chinh phục.

“Vị cô nương này gọi… Lạc Hàm, là cô nương mới đến của Nguyệt Mãn Lâu chúng tôi!”

Hồng nương thấy ánh mắt mọi người dõi theo Lạc Hàm thì thở phào nhẹ nhõm.

Mỗi lần Thủy Nhu lên đài đầu tiên là khiến nàng lo lắng không thôi, vì mọi người đều bị tiếng đàn của Thủy Nhu thu hút, khiến những người phía sau làm gì cũng không nổi bật bằng nàng. May mắn hôm nay Lạc Hàm xuất hiện, nếu không lại giống như những lần trước, không biết phải giải thích thế nào.

Không giống không khí náo nhiệt bên dưới, trên này căn phòng của Bạch Tử Linh lại rơi vào yên tĩnh.

“Linh Nhi tiểu mỹ nhân, nàng nói xem, nàng ta có phải rất thú vị không?!” Trong chốn phong nguyệt như vậy sao lại có một nữ tử cao ngạo như mai? Khí chất bật này chỉ sợ công chúa hoàng thất còn kém xa, so với Thủy Nhu ôn nhu như nước, Lạc Hàm này lại thanh lãnh như mai, mỗi người một vẻ, Nguyệt Mãn Lâu đúng là khiến người khác một khi đã đến cũng không muốn bước ra.

“…” Bạch Tử Linh không trả lời, ánh mắt nàng dõi theo bóng lưng Lạc Hàm.

Trong lòng Bạch Tử Linh không rõ đây là cảm giác gì nhưng nàng đối với nữ tử này nảy sinh hứng thú, có lẽ vì trên người nàng ta, nàng nhận thấy một cổ hương vị quen thuộc hoặc là… một cái gì đó chi phối suy nghĩ của nàng? Bạch Tử Linh không rõ, nàng chỉ cảm thấy, nữ tử này, nàng ta thu hút ánh mắt của nàng, người này… nàng nhất định phải có!

“Nàng lại bị nữ tử này hút hồn cơ đấy!” Dạ bĩu môi, giọng nói có chút oán hận, tựa như muốn nói: Nam nhân tuấn mỹ như hắn lại không mê hoặc được nàng, hóa ra là do nàng thích nữ nhân!

“Không phải, ta đang tự hỏi, một nữ tử thanh lâu bình thường thì tại sao lại có khí chất như vậy?!” Đối với lời nói vớ vẩn của Dạ, Bạch Tử Linh một chút cũng không bận tâm.

“Chỉ có hai loại, một là nàng ta giả vờ, cố tình làm như vậy để khiến người khác cảm thấy hứng thú!” Uống một ngụm trà, Dạ bình tĩnh phân tích.

Dựa theo hiểu biết của hắn, một nữ tử thanh lâu mà có khí chất như vậy thì chỉ có thể là giả vờ. Dù sao độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà, nữ tử xuất thân từ chốn thanh lâu, nhìn vào liền biết không phải loại tốt lành gì, tâm cơ thâm sâu khó lường, đặc biệt là loại nữ nhân giả vờ thanh cao như vậy!

“Nhìn nàng ta không giống giả vờ…” Nàng có thể đảm bảo, nữ tử gọi Lạc Hàm này tuyệt đối không phải là giả vờ để thu hút ánh mắt của người khác. Khí chất như vậy muốn giả vờ cũng cần phải có tố chất, mà tốt chất không phải ai muốn có cũng được, huống hồ cảm giác mà nàng ta cho nàng có gì đó… Bạch Tử Linh không thể giải thích?

“Nếu không phải giả vờ thì hẳn là giống như Thủy Nhu, đều là bản tính thật của nàng ta…” Bất quá nếu thật sự như vậy thì chỉ sợ thân phận của hai người bọn họ cũng không đơn giản đi?

Lúc này bên dưới lại bởi vì lời nói của Lạc Hàm mà xôn xao cả lên.

“Lạc Hàm không có gì để biểu diễn cả. Chắc hẳn các vị đã thưởng thức qua cầm kỹ của Thủy Nhu rồi? Nếu hiện tại Lạc Hàm đàn, không phải là múa rìu qua mắt thợ sao?” Giọng nói trong như ngọc, đánh vào lòng tất cả mọi người tại đây.

“Này…”

Mặc dù lời của Lạc Hàm quả thật không sai nhưng… như vậy có phải là quá ngông cuồng không?

“Hồng nương, ta sẽ không biểu diễn.”

“Rầm!”

Tiếng động vang lên khiến mọi người giật mình quay đầu lại, chỉ thấy một hán tử, nhìn có vẻ thô lỗ đập giơ tay đập bàn, chiếc bàn vốn nguyên vẹn nhưng bởi vì hành động của hắn mà bể nát.

“Giỡn mặt với lão tử à? Lão tử cất công đến đây mà đổi lại một câu không biểu diễn của nàng ta à?!”

Hồng nương khó xử nhìn Lạc Hàm, nha đầu này thật sự quá kiêu ngạo, trước kia nàng bảo nàng ta tiếp khách nàng ta không chịu, bảo nàng ta biểu diễn nàng ta cũng không làm, hiện tại lại bởi tính tình kiêu ngạo đó đắc tội với người khác, nàng thật sự hối hận khi đã bỏ tiền ra mua Lạc Hàm!

“Vị đại gia này xin bớt giận cho, ngài đến thanh lâu là để tìm vui, đừng vì những chuyện nhỏ nhặt mà mất vui, để Hồng nương giới thiệu cho ngài các vị cô nương đẹp hơn Lạc Hàm nhé…” Mỗi người đến Nguyệt Mãn Lâu thân phận đều không tầm thường, dù sao muốn vào được Nguyệt Mãn Lâu các nàng chí ít cũng phải có một chút địa vị, nam nhân này nhìn tuy thô lỗ nhưng trên giang hồ hắn vẫn có chút tiếng tăm, đắc tội với hắn không chỉ nàng thiệt thòi mà chủ nhân cũng sẽ mhoong vui, đến lúc đó… nàng cũng không muốn nghĩ đến.

“Thúy Liên, Lục Vân, mau đến đây tiếp đãi vị đại gia này cho tử tế!”

“Vâng…”

Thấy hai mỹ nhân tiến lại gần, hán tử nuốt nước bọt, trong lòng sớm đã xao động nhưng vẫn mạnh miệng: “Hừ, hôm nay lão tử sẽ tạm tha cho các người!”

Thấy hành động bên dưới, ánh mắt Bạch Tử Linh càng lộ vẻ thích thú, nàng ra hiệu cho Thanh Nhi đi đến bên cạnh.

Bạch Tử Linh nói nhỏ vào tai Thanh Nhi, hành động này của nàng khiến Dạ đối diện cảm thấy buồn cười nhưng cũng không nói gì.

“Sao ạ?” Thanh Nhi kinh ngạc nhìn tiểu thư nàng, có cảm giác là bản thân nghe lầm.

“Đi đi.”

“…” Mặc dù không tình nguyện nhưng lời nói của tiểu thư nàng không thể không nghe, vì vậy mà bất đắc dĩ phải ra ngoài để thực hiện nhiệm vụ tiểu thư giao.

Trước khi đi nàng vẫn không quên cho Dạ ánh mắt cảnh cáo, tuy nàng có thể đánh không lại nam nhân này nhưng không có nghĩa là nàng không có cách đối phó với hắn. Nếu trong lúc nàng không có ở đây mà hắn gây khó dễ cho tiểu thư, Thanh Nhi nàng tuyệt đối sẽ cùng hắn đồng vu quy tận!

“Thật là…”

Nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Thanh Nhi, Dạ lấy làm buồn bực, bất quá đối với nha đầu như nàng, hắn cũng không truy cứu.

Những lời Bạch Tử Linh nói với nha hoàn của mình Dạ điều nghe không thiếu một chữ, mặc dù Bạch Tử Linh nói rất nhỏ nhưng với nội lực của hắn, chuyện này cũng không phải to tát gì, quan trọng là nội dung bên trong: Nàng muốn bỏ tiền chuộc thân cho Lạc Hàm!

Nàng là một tiểu thư khuê các, tuy không biết rõ thân phận đối phương nhưng hắn có thể khẳng định, nàng xuất thân từ danh môn, mà lại đi mua một thanh lâu nữ tử, nếu đồn ra ngoài nàng không sợ danh tiếng của bản thân bị tổn hại sao?!

~~~

“Hồng nương…”

“Vị cô nương này, ngươi tìm ta?”

Hồng nương cẩn thận đánh giá Thanh Nhi, thanh y nữ tử đeo khăn che mặt cùng màu, lộ ra đôi mắt linh động, mái tóc được búi hai bên bằng sợi dây vải, đơn giản nhưng cũng rất đáng yêu.

Hồng nương nhận ra nàng, là người ban nãy đi cùng hồng y nam tử.

“Ta muốn mua nữ tử này…” Thanh Nhi cảm thấy, Lạc Hàm này cũng chẳng có gì đặc biệt hơn người, bất quá một thanh lâu nữ tử mà có thể khiến tiểu thư hứng thú thì đúng là không đơn giản.

Trong lòng âm thầm suy xét, nếu Lạc Hàm chỉ là một thanh lâu nữ tử bình thường thì nàng sẽ không có gì phải lo ngại, dựa vào thủ đoạn của tiểu thư, nàng ta nhất định sẽ không dám giở trò, nhưng nếu Lạc Hàm là có ý đồ muốn tiếp cận tiểu thư, không cần biết nàng ta có gây hại với tiểu thư hay không, nàng sẽ không buông tha cho nàng ta.

“Cái gì?” Hồng nương kinh ngạc kêu lên, ngay cả đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước của Lạc Hàm cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Thanh Nhi lấy tay nâng lên gương mặt Lạc Hàm, để nàng đối diện với mình.

“Ngươi có đồng ý không? Sau này cùng ta hầu hạ tiểu thư.”

Thân thể Lạc Hàm hơi rung động, ngẩng đầu lên nhìn trên lầu hai. Từ khi Bạch Tử Linh bước chân vào Nguyệt Mãn Lâu, nàng đã sớm phát hiện, dù sao một nữ tử vào thanh lâu, muốn người khác không chú ý cũng khó, huống hồ với vẻ ngoài nổi bật, cho dù Bạch Tử Linh có che giấu cũng sẽ thu hút ánh mắt người khác, chứ đừng nói đến Lạc Hàm – người chú ý từng nhất cử nhất động của Bạch Tử Linh.

“Ngươi có đồng ý không?” Nàng là dựa theo lời tiểu thư mà nói, nếu nàng ta không đồng ý nàng cũng không thể làm gì?!

“Ta đồng ý!”

Câu trả lời của Lạc Hàm khiến Thanh Nhi gật đầu, nàng quay sang nhìn Hồng nương, tùy ý để nàng ta định giá.

“Bao nhiêu bạc?”

Chuyện này… Hồng nương do dự một chút, đúng là nàng mua Lạc Hàm với giá hai mươi lượng bạc, nhưng nếu bán lại với giá như thế thì nhất định sẽ không có lời, mà Nguyệt Mãn Lâu từ trước đến nay đều không làm ăn lỗ vốn, nàng mua Lạc Hàm cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bán nàng ta đi, bởi vì nữ tử một khi đã đặt vào nơi này, vào thì dễ nhưng ra thì rất khó.

Lạc Hàm nàng không thể không bán! Nói nhiều hơn không được, nói ít hơn cũng không xong! Trong chốc lát, khó có thể tìm được câu trả lời hợp lí.

Thấy Hồng nương do dự, Thanh Nhi cũng tự nhân bản thân nàng không phải người có kiên nhẫn, ánh mắt liền rơi vào người Lạc Hàm, nếu tiểu thư muốn mua nàng ta thì phải để nàng ta tự định giá của bản thân là tốt nhất.

“Ngươi đáng giá bao nhiêu? Tự mình nói ra một con số đi.”

Ngữ khí của nàng có phần kiêu ngạo, nhất thời Lạc Hàm và Hồng nương chẳng biết phải nói gì, từ ngày đi theo Bạch Tử Linh, Thanh Nhi rốt cuộc cũng thoát khỏi vỏ bọc nhu nhược, mặc dù nàng có chút không thích ứng nhưng cần nghĩ đến bản thân đang cầm tiền trên tay, tâm tình nàng liền tốt lên, giọng nói cũng có phần tự tin, Thanh Nhi cảm thấy, có tiền thật tốt!

“…”

“Lạc Hàm tự thấy mình đáng giá ba ngàn lượng!” Lạc Hàm nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Thanh Nhi, trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Ba ngàn lượng, con số này vốn không hề nhỏ, nàng muốn xem xem Bạch Tử Linh này rốt cuộc là loại người như thế nào, có xứng đáng để làm chủ nhân của nàng, đáng để nàng giao tính mạng của mình vào tay nàng ta hay không?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận