Coi Trọng Bác Sĩ Ôn - Ánh Nguyệt

Chương 17


Buổi tối tinh thần rất tốt, cô cùng bạn bè đi dạo chơi, lại đến rạp chiếu phim, nhìn thời gian đã 3 giờ sáng, cô mới nằm ở trên giường nhắm mắt ngủ.

Buổi sáng hơn 10 giờ, Khương Miểu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng bắt máy, “Sao vậy? Vân Vân, có chuyện gì?”

“Tớ đã tìm luật sư giúp cậu rồi, ảnh chụp thân mật của cẩu nam nữ tớ cũng giúp cậu in ra tốt, hiện tại cậu có rảnh thì đi một chuyến đến văn phòng luật sư, địa chỉ tớ đã gửi qua cho cậu.” Tô Vân vừa nghe giọng cô liền biết mới tỉnh ngủ, nhanh chóng nói xong lại thúc giục: “Nhanh lên.”

Khương Miểu nghe âm thanh cắt đứt, từ trên giường bò dậy, nhanh chóng rửa mặt xong, trang điểm nhẹ, từ tủ lạnh cầm một hộp sữa, mặc áo khoác vào rồi xuống lầu.

Vừa mới xuống lầu, chỉ thấy Tống Tranh Nghiệp sắc mặt dữ tợn lao tới, hung hăng bắt lấy quần áo cô, đem cô đẩy xuống mặt đất.

Mặt Khương Miểu tái nhợt, lòng bàn tay trầy da, đôi mắt cô ứa ra nước mắt, muốn đứng lên, nhưng cơ thể đau đớn mất hết sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Tranh Nghiệp hướng đến, bình thường người đàn ông trông thành thật, giờ phút này ngũ quan vặn vẹo, tròng mắt trợn lên, nhìn qua phá lệ dọa người.

Tống Tranh Nghiệp nhấc chân đạp lên bụng nhỏ của cô hung hăng nghiền áp, “Khương Miểu cô thật tàn nhẫn! Cô là cái đồ đê tiện.”

Khương Miểu đau đến trực tiếp chảy nước mắt, con ngươi nhìn không rõ lắm người trước mắt, bụng bị chân mạnh mẽ đạp lên, bên trong nội tạng dường như đều lệch vị trí.

Nhìn bộ dạng thê thảm yếu đuối của cô, trong lòng Tống Tranh Nghiệp tiêu tán không ít tức giận, “Tôi nói cho cô biết Khương Miểu cô tốt nhất nên thành thật cho tôi, sớm một chút ký tên ly hôn! Bằng không cô chờ xem!”

Nhìn người xung quanh càng ngày càng nhiều, Tống Tranh Nghiệp hung hăng ở trên người cô đạp hai phát, đôi mắt mang theo tia hung ác quét một vòng người đang đứng chỉ trỏ.

Khương Miểu hít hà một hơi, quát: “Tống Tranh Nghiệp anh hãy chờ đơn kiện của luật sư đi.”

“Khương Miểu cô còn dám lên mặt?” Tống Tranh Nghiệp bị cô chọc giận, liền tiến lên, nâng tay muốn đánh lên mặt cô, bảo an chạy đến một tay đem hắn đè lại.

Dưới sự trợ giúp của một người tốt bụng, cô được đỡ đến bên ghế ngồi xuống, gọi điện thoại cho Tô Vân, lấy khăn giấy che lại miệng vết thương, lau vết bẩn trên người.

“Vân Vân, cậu đến đón tớ được không……” Cô đơn giản thuật lại mọi chuyện, tắt điện thoại.

Khăn giấy bị nhiễm máu đỏ, miệng vết thương trong lòng bàn tay tróc ra, xung quanh làn da sưng đỏ, chảy ra máu, mặt dính vết bẩn, bụng còn ẩn ẩn đau, Khương Miểu đau đến cong eo lại.

Đợi đại khái khoảng nửa giờ, Tô Vân từ trên xe bước xuống, nhìn một thân chật vật của Khương Miểu, sắc mặt cô ấy tái mét.

“Chúng ta đi bệnh viện.” Sau khi lên xe, Tô Vân mặt không biểu tình nói.

“Ừ.” Khương Miểu cũng không phải người tốt, không có đạo lý mình bị đánh còn muốn giúp đầu sỏ gây tội giấu giếm, cho nên trước đi bệnh viện kiểm tra làm chứng cứ là tốt nhất.

Đang thăm khám phòng bệnh, Ôn Sâm Ngôn nghe được y tá thúc giục, cũng không có để ý, chờ đến khi nhìn đến một thân chật vật của Khương Miểu, lập tức vội vàng chạy qua, ngón tay cầm quần áo cô, vừa muốn kéo lên nhìn xem miệng vết thương của cô.

Khương Miểu một tay ngăn cản lại, “Ôn Sâm Ngôn!”

Nhiều người nhìn như vậy, bên ngoài còn có người xếp hàng, người này có biết xấu hổ hay không?

Ý thức được chính mình thất thố, Ôn Sâm Ngôn ngồi ở trên ghế, trên máy tính gõ gõ mấy chữ, “Khương Miểu đi vào bên trong kiểm tra, còn phải kiểm tra khoang bụng có vấn đề không.”

Đi vào bên trong, Khương Miểu sắc mặt tái nhợt, nằm ở trên giường bệnh, tùy ý anh đem quần áo của mình cởi bỏ.

Da thịt bình thường luôn trắng nõn hiện tại xuất hiện một mảng lớn xanh tím, nhìn qua phá lệ đáng sợ, Ôn Sâm Ngôn nhíu mày, sắc mặt nhìn qua có chút dọa người, ít nhất Khương Miểu chưa từng thấy qua anh như vậy bao giờ, mỗi lần đều thấy gương mặt anh ôn nhuận như ngọc.

“Em hẳn là không có việc gì, anh không cần như vậy, làm như em bệnh nặng lắm vậy.” Cô nhỏ giọng cười, cảm giác được anh đang lo lắng, đau đớn trên người cô dường như cũng giảm bớt không ít.

Ôn Sâm Ngôn liếc cô một cái, ngón tay đụng đến chỗ bị thương.

“Đau!” Khương Miểu hít hà một hơi, khóe mắt chảy ra nước, trong nháy mắt hoài nghi người đàn ông này đang cố ý.

“Không phải không có việc gì sao? Lúc trước thời điểm nói lời tàn nhẫn thật ra lại rất dứt khoát, hiện tại như thế nào thành cái bộ dạng này?” Ôn Sâm Ngôn tức giận nói: “Đi xuống dưới lầu làm kiểm tra, vị trí này là tử c*ng, kiểm tra là không thiếu được, nếu có vấn đề có thể kịp thời trị liệu.”

Khương Miểu mặc xong quần áo, bị anh đỡ đi ra ngoài, nhìn anh một thân màu trắng, đứng ở bồn rửa tay, cô cắn môi, trong lòng có chút khó

chịu, tuy rằng rõ ràng Ôn Sâm Ngôn không hiểu ý của mình, rõ ràng con đường này là bản thân chọn, nhưng cô vẫn là thật ủy khuất.

Tô Vân đi trước nộp viện phí, Khương Miểu được Ôn Sâm Ngôn đưa cho một túi chườm ấm bụng, sau đó cúi đầu xuống, không biết suy nghĩ cái gì.

Ôn Sâm Ngôn liếc mắt, cô ngồi ở trong góc, co lại thành một đoàn nho nhỏ, nhìn qua cực kỳ đáng thương.

Một lát sau, Tô Vân đi tới, nói: “Chúng ta đi lầu một chụp siêu âm.”

Sau khi ra phòng khám bệnh, nhìn đến đôi mắt cô hồng hồng, “Vẫn còn rất đau?”

Khương Miểu biết cô ấy hiểu lầm, trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào, gật gật đầu, “Ừ.”

“Cẩu tra nam! Chờ xem lão nương, nếu không cho hắn tiếng xấu muôn đời, tớ sẽ cùng họ với anh ta.” Tô Vân tức đến khuôn mặt đều đỏ.

“Chúng ta trước đi kiểm tra, tốt nhất có thể giám định vết thương.” Khương Miểu lau nước mắt còn sót lại.

Chụp siêu âm xong, ngồi ở đại sảnh chờ đợi kết quả ra tới, lúc ấy phải khám gấp, cho nên kết quả ra tương đối mau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận