Cái bàn của cụ Pháp sư đã kéo dẹp vào một góc ở phía dưới chân thang. Ngọn đèn soi rõ ba bề bốn bên trong căn phòng và nhất là chỗ Swanhild đang chống khuỷu tay lên bàn, mặt úp vùi trong hai cánh tay khoanh lại. Bụi rác cùng những tảng đá đều đầy dồn về rẻo chân tường và trên khảong mặt đất dọn quang một hình vạch phấn vẽ thành một ngôi sao năm cạnh gọi là hình ngũ giác. Ở giữa nằm một chiếc ghế dựa đổ. Chung quanh đặt cái Bàn Tay Danh Vọng, thanh gươm gẫy và những mảnh nậyt ra ở cái tượng mũi tàu.
Trong một giây đồng hồ, Gođard ghi hận được đủ bằng thứ ấy. Bậc thang kêu cọt kẹt dưới bước nặng nhọc của chàng. Swanhild ngẩng đầu lên rồi đứng dậy. Thong thả, chàng bước lại gần nàng. Người thiếu nữ cất tiếng nói:
– Anh Gođard! Em biết mà! Em chắc thế nào anh cũng đến, giữa cái lúc… Ồ! Mà!… (Giọng nàng nghe thiểu não quá) mà sao anh không đến từ trước đây mười phút?
Nàng ấp hai bàn tay che lấy m,ặt: sự lkhuây lkhỏa chàng đem tới chốc lát lúc mới vào, nay đã biến rồi, nhường chỗ lại cho lòng kinh tởm. Gođard nắm lấy cổ tay Swanhild:
– Thôi, ta ra đi! Tôi biết lúc nãy con quái vật ở trong này, có cả miss Bartendale nữa.
– Phải rồi. Nó huiện về đấy, Gođard ạ. Nhưng anh làm thế nào vào được đây thế? Mà sao quần áo anh ướt thế này?
– Tôi lội qua hào. Nhưng các chuey65n vừa rồi là thế nào?
Nàng dần dần đã định được vị trí:
– Em vừa trông thấy con quái vật. Em khiếp sợ quá, nhưng có miss Bartendale đó thì không lo nguy hiểm gì, hay là không nguy đến thân thể.
– Là vì lúc đó nó ở trong hình ngũ giác phải không?
Chàng cũng đã giữ lại bình tĩnh. Bao nhiêu điều chàng nghe biết về cái hình vẽ linh nghiệm trở đến trí nhớ chàng: không một giống ma quái nào vượt qua được những nét vẽ.
Swanhild lo ngại hỏi chàng:
– Thế anh đã biết được những điều gì rồi?
– Tôi mới biết những cái đã nghe thấy lúc cánh cửa sổ chưa đóng lại. Sau lúc ấy thì tôi tìm cách vào đây với Swanhild.
Nàng âu yếm nhìn chàng:
– Thế ư? Anh Gođard!
Rồi bỗng gương mặt sầm buồn, nàng nhắc lại:
– Sớm mười phút trước thì… Anh không nghe thấy gì khác nữa chứ?
– Không. Nhưng còn Swanhild thì Swanhild thấy những gì?
– Tôi không thể nói cho anh biết được.
Nàng không giữ được bình tĩnh nữa và sụt sùi khóc:
– Khổ quá đi thôi! Trời kia cho Oliver được sống làm gì, để phải đi đến bước ấy? Thà trời cứ để cho anh ấy chết vinh hiển ở mặt trận có hơn không!
– Đừng! Swan! Em nói thế nhưng em đâu lại nghĩ thế!
– Em nghĩ như thế đấy, thế có khổ không! Bây giờ thì em biết cụ Pháp sư và ông em tại sao lại quyên sinh sau khi…
– Swanhild!
Chàng hấp tấp chạy sang phía bàn bên kia, giữ người thiếu nữ trong tay mình, sợ nàng đến mất trí. Nàng vội nói ngay, vừa tránh xa chàng, đôi mắt long ra vì kinh hoảng:
– Không! Anh Gođard, anh đừng sợ gì hết. Phần em, thì lại không thế được nữa. Luna đã báo trước cho em biết, nhưng em phải thấy rõ sự thực em mới tin. Đến bây giờ thì thôi, không còn sự gì giữ em ở đời này nữa.
– Còn chứ. Bổn phận của cộ Cô còn phải trông nom cho một người, người ấy cũng sẽ phải biết sự thực.
Để cả tâm trí áy áy về Swanhild, Gođard đã quên mất người thiếu phụ. Trong thân áo chùng rộng màu xám buông những nếp trang nghiêm, nàng khoan thai tiến lại trông chẳng khác một đạo sĩ của những lễ giáo cổ đã mất đi.
Chàng càu nhàu nói một giọng thiếu phần nhã nhặn:
– Ấy thế mà chính tôi, tôi đã xui người ta mời bà đến đây!
Luna mỉm cười lạnh ngắt, đáp lại:
– Rồi một ngày kia ông sẽ hiểu rằng vì thế mà ông đã làm ơn cho họ đến chừng nào.
– Thì Swanhild vừa phải một phen nguy hiểm ghê gớm đấy thôi!
– Chẳng có nguy hiểm nào hết! Tôi chỉ tìm cách khôn khéo cẩn thận hết sức bảo cho cô ấy biết những điều cần phải biết đó thôi.
– Thế thì cô cũng bảo cho tôi biết với, có được không?
– Không, bây giờ thì không thể được. Nhưng sao ông lại có thể cho rằng tôi lấy làm vui trong những việc kia, mới được chứ?
Câu nói ấy của nàng đầy chua chát và mỉa mai. Swanhild quàng lấy hai vai mảnh dẻ của Luna và trách chàng:
– Gođrad, anh đừng nên làm phiền lòng Luna mới phải. Luna còn đau khổ hơn tôi nữa kia.
Luna gỡ vai rồi đi qua cái hình ngũ giác, lượm lấy cái Bàn Tay Danh Vọng và hỏi Gođard theo giọng tự nhiên lúc bình thường:
– Sao ông lai vào được đây thế, ông Covert?
Swanhild nói hộ chàng:
– Anh ấy nghe thấy tiếng tôi kêu lên, rồi lội qua hào mà đến. Ồ, giá anh ấy đến sớm được mười phút…
Luna gật đầu:
– Thì cố nhiên là hay hơn.
Nàng gói cái bàn tay vào cái túi vải rồi bỏ nó vào phiến đá rỗng lòng. Gođard chăm chú nhìn theo các cử chỉ của nàng. Bỗng chàng nói:
– Miss Bartendale ạ, lần đầu tiên cô vào trong phòng này, mới gần động chạm đến cái bàn tay kia cô cũng đã rùng mình kinh tởm. Thế mà bây giờ chính tay cô lại cầm lấy nó mà vẫn không thấy gì, cũng nên nhận rằng điều đó lạ lùng thật.
Nàng đỏ mặt đến tận chân tóc, rồi mới đáp:
– Đó là một bí quyết nữa của tôi. Ông cho là lần trước tôi giả vờ cảm động như thế, chứ gì?
Sewanhild cũng phải gắt lên:
– Gođard! Anh mà còn ngờ vực Luna nữa thì tôi không nhìn mặt anh(#1) nữa đó.
Luna:
– Ông Covert ạ, rồi sau này ông sẽ hiểu tại sao tôi có những thái độ đó. Phải vậy chăng, Swanhild?
– Tôi cũng bảo anh ấy như thế rồi. Chị mà chưa thành công hay chưa thất bại hoàn toàn, thì chỉ có mình tôi là được biết việc phải giữ kín. Anh Gođard ạ, dù anh thấy thế nào mặc lòng, anh cũng nên tin rằng không ai gặp phải một sự gì rủi ro hết, như thế anh có chịu không?
Chàng do dự đáp:
– Để anh thử hỏi ý kiến Oliver xem đã.
Nhưng Luan cực lực can:
– Không! Không vì một cớ gì được hỏi. Ông ấy không được biết một tý gì hết, đến lúc tiện nói sẽ hay.
Swanhild căn dặn thêm:
– Nếu anh mà ngỏ cho Oliver bất cứ một điều nào thì anh sẽ phải ân hận suốt đời đó. Chỉ trong vài ba hôm nữa là cùng, chúng tôi sẽ cho cả hai biết sự thực.
Gođard vẫn chưa chịu hẳn:
– Đành rằng các cô không muốn bảo gì Oliver để khỏi làm rối trí anh ấy, ừ thì cũng được. Nhưng tại sao lại giấu giếm cả tôi? Swanhild cũng thừa biết rằng hơi một chút gì lo sợ về phần em là cũng làm cho tôi phát điên lên được kia mà.
Luna lại nói:
– Chúng tôi không thể nói cho ông biết gì hết. Nhưng từ nay chúng tôi không bao giờ lại vào căn phòng này, không bao giờ lại phụ con quái vật lên mà không có ông với cả ông Hammond nữa. Chúng tôi không tìm lấy cái nguy hiểm đâu, ông nên tin cho như vậy, mà hôm nay, chúng tôi chỉ làm những điều không dừng được đó thôi.
Gođard vẫn một mực; chàng khẽ nói:
– Cô thực bí mật lạ lùng!
– Tôi cần phải như vậy đó. Bao nhiêu việc xảy ra kia chỉ phân giải trong một câu mà thôi, có lẽ chỉ trong một tiếng nhỏ.
Bất giác nàng đưa một thoáng mắt nhìn lên những chữ khắc trên phiến đá. Gođard bắt chợt được, vội hỏi ngay:
– Có phải là một tiếng cổ ngữ Anh không?
Nàng mỉm cười, bí mật:
– Có lẽ…
Chàng hỏi nữa:
– Tự tôi liệu có tìm ra tiếng ấy được không?
Câu ấy làm Swanhild kêu lên một tiếng ngạc nhiên. Nhưng Luna cũng không rời đôi mắt thấu suốt nhìn chàng. Nàng hạ giọng đáp:
– Tùy ông đấy, ông tìm, tôi cũng không thể giữ ông nổi.
– Nhưng cô chắc tôi có phần nào tìm ra được không?
– Điều đó thì tôi ngờ lắm. Tuy thế, bao nhiêu luận đề của bài tính đố ông đã biết đủ rồi đó. Vậy bây giờ ông hứa sẽ không nói gì với ông Hammond rồi chứ?
Chàng đăm đăm nhìn Luna, không ngờ vực gì những ý định của nàng, nhưng lại e rằng cái câu nói “bao nhiêu việc chỉ khám phá trong một tiếng” kia là một mưu mẹo đánh lừa chàng. Thế mà lúc đưa mắt nhìn mặt phiến đá khắc chữ quả là một cử chỉ thực, không tự ngăn kịp, và thực kỳ dị Ở một người thường vẫn thản nhiên được như nàng.
– Anh Gođard, chết nỗi, chúng tôi quên rằng anh bị ướt đẫm cả thế kia kìa!
– Không hề gì hết!
Chàng sẵng tiếng đáp lại, bực mình vì thấy những việc vừa quan trọng như thế mà nàng lại để tâm đên cái điều nhỏ nhặt này. Nhưng chàng lại hối hận ngay và nói:
– Các cô đừng giận tôi nhé.
Luna hỏi:
– Thế nào ông Covert? Ông có ưng thuận nghe theo chúng tôi không, thì ông nói dứt lời cho chúng tôi biết đi.
Swanhild cũng nói:
– Anh Gođard của em ạ, không ai việc gì đâu mà sợ, không việc gì đến ai hết, chỉ trừ có Oliver thôi, trừ có anh Oliver đáng thương và hiền lành của ta thôi. Chỉ có anh ấy mới bị con quái vật hãm hại, mà nếu miss Bartendale không thành công được thì…
Nàng nói không thành tiếng nữa.
Luna lạnh lùng hỏi:
– Thế ta đã đồng ý với nhau rồi chứ?
– Vâng, cái đó cố nhiên rồi.
Chàng yên trí rằng tai nạn đã tránh khỏi được lúc nãy và tự cho rằng mình biết được nhiều điều hơn, chứ không như miss Bartendale tưởng.
Trên lối đi chung giữa lầu, Swanhild đứng lại bảo chàng:
– Anh vào với Oliver đi! Oliver ở trong gian Holbein, đang nói chuyện với bà Yorke đấy. Rồi anh thay quần áo đi.
– Không, tôi không muốn gặp ai lúc này hết. Tôi ra lối cửa sau rồi về nhà đây.
Đối với chàng, bây giờ, mọi sự đều có vẻ huyền hồ khó tin cả. Nhưng những tiếng rú của con quái vật lại vẫn vẳng bên tai chàng. Chàng ôn tồn bảo Swanhild:
– Anh chắc ở lời hứa của em đấy, Swanhild ạ. Thôi, anh không muốn để quá lỡ bị cảm, thêm một mối lo nữa cho em.
Nàng hỏi:
– À quên, lúc nãy anh định lên lại đây để làm gì thế?
Chàng không muốn dài lời, chỉ đáp:
– Anh định đem một phần những điều dò xét được đến. Em mệt lắm rồi em ạ.
Luna:
– Cô ấy đã biết mình hết sức ngay từ lúc ông vào rồi kia! Thôi, ông Covert, xin ông về đi! Tôi van ông đó.
Chính nàng xem ra cũng đã suy nhược. Gođard không dùng dằng thêm nữa, chàng ra về ngaỵ Swanhild theo chàng ra tới sân. Nàng tha thiết nói:
– Anh nên vững tâm tin Luna và em. Rồi Luna phân giải cho anh nghe, anh sẽ hiểu hết. Nhưng em không muốn để anh về mà không… không…
– Không nghe anh nói rằng anh vẫn vững tâm tin em chứ gì? Thì anh tin em lắm, em ạ.
– Bây giờ thì anh về mau mau lên!
Nàng trở vào rồi chàng đi về phía cầu hào lấy chiếc áo choàng còn để đó. Những ý nghĩ trong đầu chàng không được rõ rệt. Chàng chỉ biết chắc được rằng Swanhild không việc gì nữa và chìa khóa sự bí mật thì ở trong một tiếng khắc trên phiến đá kia.
Chú thích:
(1-) tôi không nhìn mặt anh: nguyên văn “tôi sẽ thù anh đó”