Swanhild hỏi thì lão Walton thưa rằng cậu Hammond chưa về. Bất giác nàng đưa mắt nhìn bao quanh: sao trời lấp láy, gió thổi lạnh và khan – một đêm thuận tiện cho con quái vật. Luna đoán được ý nàng, khe khẽ nói:
– Ông ấy đã hứa với ta rồi, lo gì.
Bà Yorke lên phòng riêng của bà, Luna đứng trong đại sảnh để ngắm kỷ vật săn bắn mà Swanhild nói cho nàng thấy cái đẹp. Bỗng chuông điện thoại kêu ran. Hai người giật mình. Swanhild vội vàng đến trả lời. Nàng lại nghe những câu đúng như hai tuần lễ trước.
Tiếng Will hỏi:
– Allo! Lâu đài Dannow phải không. Đi gọi hộ miss Hammond, mau lên!
– Tôi đây. Việc gì thế?
– Con quái vật đấy, thưa Miss. Mà ông Hammond thì đang ở trong rừng, trong ấy đang có người bị giết. Tôi nghe thấy tiếng kêu… Tôi liền chạy về và kể đầu đuôi cho ông Hammond biết. Ông Hammond gạt ông Covert đi rồi đi một mình.
– Còn ông Covert sau đó làm gì không?
– Ông Covert lấy xe đạp của tôi đuổi theo xe hơi. Lúc trước ông Covert toan giữ ông Hammond không cho vào rừng nhưng ông anh cô đẩy ông ấy vào bờ rào.
– Được anh mở cổng ngoài ấy ra.
Nàng chạy đến nhà xe. May quá, Stredwick chưa cất chiếc Mercédès vào, mà xăng vừa đổ đầy sẵn. Nàng ra lệnh:
– Đánh xe đến cửa ngay tức khắc cho tôi.
Nàng trở về thì thấy Luna mặt tái ngắt, nhưng rất bình tĩnh. Duy chỉ có đôi mày cau lại và đôi mắt lóng lánh tỏ ra tinh thần nàng đang căng.
Luna hỏi:
– Liệu ta có thể theo kịp ông Covert không?
Swanhild đáp:
– Ta đi tắt phải qua lối “borstal” mới được.
– Họ cũng có những ba người… (nhưng Luna chữa lại). À không! Tôi quên rằng người đàn bà đã ở trong ấy; thế nào cũng phải đến cho kịp mới được. Lối “borstal” là thế nào?
Trong khi nói, hai người vô tình cùng cài cúc áo măng tô lại. Swanhild đáp:
– Đó là một đường nhỏ ven đồi dẫn đến khu rừng. Lối này khó đi và không được chắc chắn anh Reggie độ trước đã bị lăn xuống cả người lẫn xe, nhưng tôi cứ đi, rồi có bị gãy cổ ra nữa cũng không cần. Theo đường cái thì không mong gì kịp anh Gođard được. Theo lối nhỏ này thì một là tôi bị chết, hai là năm phút nữa đã đến.
Lão Walton vẫn bước theo Luna, lúc đó nói:
– Nhưng thưa miss Bartendale, mấy trận mưa vừa rồi đã làm nước dưới suối dâng to, thế thì cầu hẳn không đi được.
Không đáp, nàng chạy ra ngay cửa xe, vì xe hơi đã ghé đến ngoài thềm.
Chiếc Mercédès như nhảy vượt qua cái cầu treo rồi rầm rầm leo lên đường cái. Chạy trên đó một lát, rồi xe rẽ vào một khoảng đường cỏ rộng lớn, có một lối nhỏ ăn thành một đường mờ trắng vắt quạ Hình núi Beacon nổi lên trước mặt hai người. Phía dưới cảnh thôn quê phủ sương nằm soài trong bóng tối mù mịt. Mây bay từng lúc che khuất ánh sao. Luna ngồi trong một góc xe, hít hơi vào như một con chó săn. Swanhild mắt dán lên cái vệt sáng mờ của con đường hết sức chăm chú và người giá ngắt. Đường bỗng thêm dốc xuống làm thiếu nữ chao đầu vào kính chắn gió. Nàng ngã người về phía sau, dò cái vệt đường bắt ven theo chỗ lên dốc phía tay phải. Tiếng nàng quát trong máy ầm ầm để bảo Luna:
– Cô nhận rõ chỗ cái cầu đấy!
Cô bạn nàng nghển người lên, tay bíu lấy chỗ ngồi cho khỏi ngã. Nàng trông thấy cách đó một độ có khoảng nước sủi ngầu cắt đứt quãng đường. Ngay lúc đó, cái tiếng rống kinh tởm của con quái vật vang đến tai hai người lần thứ nhất.
Swanhild nóng nảy hỏi:
– Đến cầu, hả? Có bị ngập không?
– Tôi chỉ thấy như có nước cuồn cuộn với một chỗ ngắt quãng giữa nguồn suối, thế thôi.
Swanhild bảo:
– Ngồi xuống. Tôi cố vượt. Ta đến ngụp xuống nước nữa là cùng.
Đường dốc đã thoải hơn. Nàng cho xe đi gần sát hẳn trên mặt cỏ, tăng thêm tốc lực và lạng nhanh tay lái sang bên phải khi chiếc đèn xe lao xuống nước với một tiếng kêu bưng. Một bánh xe thụt, rồi lại nhô, rồi, vừa hộc vừa phì, chiếc xe qua trên cái cầu không trông thấy. Chỉ có thân xe là ở trên mặt nước. Một lúc, xe đã đứng hẳn lại và như chỉ chực lùi. Rồi sau, khác nào một con ngựa lấy đà xe rướn lên và tới bờ bên kia trong những tiếng gầm rú. Chiếc cầu kêu lắc rắc sau xe tưởng như gãy đổ.
Bây giờ đã gần tới rừng rồi.
Hai người đàn bà nghe thấy một loạt tiếng kỳ quái.
Luna bỗng kêu:
– Ô kìa! Có chiếc xe hơi chạy biến về phía làng kìa. Không hiểu sao lại…
Nàng ngừng lại, kinh dị, trong lúc chiếc Mercédès đỗ ngay sau xe hơi của Oliver.
Từ khu rừng chốc chốc lại đưa ra những tiếng rống quái gở. Luna, cằm ngược lên, cố tìm xem những tiếng ấy ở đâu mà đến, rồi, cái đèn bấm trong tay, nàng bước vào. Swanhild theo sau. Nàng đi lên như người mơ ngủ, lần theo những lối gốc cây bụi rậm quanh cọ Tiếng kêu mỗi lúc một nghe rõ thêm. Khi hai người bước tới chỗ rừng quang thì tiếng gầm ma quái dữ dội kia lại vang lên, lẫn với tiếng kêu của Gođard.
Luna chĩa ngọn đèn thẳng trước mặt và bước lên một bước: một bầu im lặng như chết ám khắp khu rừng.