Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 146: Phiên Ngoại Năm




Phiên ngoại năm
Đất phong của Kỳ Dương nằm ở Vĩnh Châu, từ kinh thành đi đến đó cũng phải mất chừng một tháng.

Đặc biệt nàng còn ghét trời nóng, cho nên thường xuyên dừng lại để tránh nóng, hành trình một tháng cũng bị kéo dài vô hạn.

Tháng sáu nắng gắt, tháng bảy như đổ lửa, đến tháng tám thời tiết mới dần dần hòa hoãn.

Chịu đựng những cơn nắng gắt cuối thu, vẫn luôn chờ đến trung thu qua đi, thời tiết mới thực sự trở nên mát mẻ, cũng mới đến thời điểm thích hợp đi ra ngoài.

Nhưng mà trước đó, Kỳ Dương ghét bỏ đoàn xe chuyển nhà quá mức khổng lồ, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi đến chỗ nào cũng đều khiến người khác chú ý, vì thế liền phái quản sự dẫn người mang theo hành trang dư thừa đi đến công chúa phủ ở Vĩnh Châu trước.

Về phần nàng và Lục Khải Phái, hai người lại không nóng nảy, dẫn theo Lục Sanh và mấy hành trang đơn giản, tiếp tục du sơn ngoạn thủy đi về hướng Vĩnh Châu.

Vĩnh Châu nằm ở Tương địa [1], càng đến gần thì có thể phát hiện phong tục nơi đây khác với kinh thành.

[1] Tương: Tên gọi khác của tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.

Vào ngày này, đoàn người rốt cuộc bước vào Tương địa, tới một tiểu huyện thành tên là An Bình.

Nhìn thấy sắc trời không còn sớm, lúc này các nàng lại không vội lên đường, vì thế đơn giản trước tiên tìm khách điếm ở trong thành để đặt chân.

Tháng tám, đúng là thời điểm thu hoạch vụ thu.

Lục Khải Phái và Kỳ Dương vừa vào thành thì đã phát hiện, tiểu huyện thành này dường như náo nhiệt vô cùng.

Vào ở khách điếm, các nàng tìm tiểu nhị hỏi thăm, thế mới biết đây là thời điểm lễ hội thu hoạch vụ thu của người bản địa.


Cái gọi là lễ hội thu hoạch vụ thu kỳ thật cũng không có ngày cố định, chỉ cần xem năm nào thu hoạch hảo, mới có thể từ huyện nha trong thành cùng phú hộ lương thương dẫn đầu, ở trong thành hảo hảo náo nhiệt một hồi.

Được mùa luôn khiến cho người vui sướng, tuy Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái căn bản chưa làm qua việc đồng áng, nhưng nghe vậy cũng không khỏi nổi lên hứng thú.

Vừa lúc có dịp, hai người cũng tính toán đến lúc đó góp náo nhiệt.

Nhưng mà trước đó, đoàn người cũng đã đi đường cả ngày, tất nhiên trước tiên muốn rửa mặt một phen lại lấp đầy bụng.

Chưa kể, từ sau khi Kỳ Dương đuổi hết người hầu đi theo, những đầu bếp từ công chúa phủ mang đến cũng theo đến Vĩnh Châu, đoàn người liền không có tiểu táo để ăn.

Sau này một đường đi tới, đi đến chỗ nào thì ăn ở chỗ đó.

Cũng may, tuy thức ăn bên ngoài không tinh xảo và mỹ vị như ngự trù của công chúa phủ làm, nhưng lại có một phong vị khác, ngẫu nhiên nếm những món ngon vậy là đủ rồi.

Đặt chân đến Tương địa, đây vẫn là lần đầu tiên mấy người Kỳ Dương ăn món ăn Hồ Nam, nàng cũng không nghĩ nhiều, vẫn phân phó tiểu nhị như thường lệ: “Chuẩn bị một số đặc sản trong tiệm các ngươi đi, lại làm thức ăn thích hợp cho tiểu hài nhi rồi đưa tới.”
Tiểu nhị ca cười tủm tỉm đáp ứng, một mặt quay đầu hét cao vài tiếng về phía phòng bếp ở phía sau, một mặt phất khăn vải rồi dẫn đường ở phía trước, trước dẫn mấy người đến phòng cho khách để rửa mặt, nghỉ ngơi chỉnh đốn.

Chỉ là tiểu khách điếm ở tiểu huyện thành, cũng không thể mong đợi điều kiện tốt được bao nhiêu, chỉ có sạch sẽ ngăn nắp còn tính là đáng khen thôi.

Kỳ Dương xuất thân tôn quý, vốn cũng là người bắt bẻ, ăn uống tinh tế tỉ mỉ, ăn, mặc, ở, đi lại đâu đâu cũng phải chú ý.

Nhưng đi một chuyến như thế này, nàng cũng minh bạch ra bên ngoài thì không thể cưỡng cầu, dần dần cũng không thèm để ý những chuyện này.

Xem qua một vòng, cảm thấy phòng cho khách còn tính là sạch sẽ, Kỳ Dương không bắt bẻ nhiều lắm.

Lục Khải Phái thuận tay đuổi đi tiểu nhị, hai người lại dẫn Lục Sanh rửa mặt một hồi, đợi đến khi tẩy sạch phong trần trên người, tiểu nhị ca lại bưng khay đưa đồ ăn tới.

Thức ăn đưa tới cho ba người gồm bốn món ăn và một chén canh, ngoại trừ chén canh nhìn có chút thanh đạm ra, thức ăn còn lại tất cả đều đỏ rực.

Kỳ Dương nhìn thấy có chút không nói lên lời, không khỏi hỏi lại: “Đều là ớt cay sao?” Nàng còn đặc biệt gọi thức ăn thích hợp cho tiểu hài nhi ăn, đều kích thích như vậy sao?
Tiểu nhị ca nghe khẩu âm của mấy người thì liền biết, các nàng đều là người bên ngoài, vì thế cười giải thích một câu: “Thức ăn Tương địa của chúng ta như thế, mọi thứ đều phải cay.

Ta biết vài vị khách quan đều là người bên ngoài, đã nói nhà bếp ở phía sau làm ít cay hơn, không có cay như vậy đâu.

Nhưng nếu các vị ăn không quen mấy món đặc sản này, cũng có thể phân phó sau bếp lại làm chút không cay tới, nhưng tư vị có thể kém hơn một chút.”
Đến nỗi vấn đề tiểu hài nhi ăn cay được hay không, tiểu nhị ca còn chuẩn bị cho Lục Sanh một đạo ngọt ớt.

Theo hắn nói, quả ớt cay đỏ rực lại nhiều thịt này rất là ngọt, tiểu hài nhi bản địa nhàn rỗi không có việc gì làm thì còn sẽ ôm gặm, như là món ăn vặt.

Kỳ Dương nghe thấy thì không tin, nàng tự mình lấy chiếc đũa gắp một khối nếm thử, quả thật là phiếm vị ngọt, cũng không quá cay.

Vì thế nàng đối với lời của tiểu nhị nói yên tâm hơn rất nhiều, nhìn mấy món ăn đặc sản trên bàn cũng không có khiến người đổi đi.

Chờ tiểu nhị ca cầm cái khay rỗng rời đi, lúc này Kỳ Dương mới nói với Lục Khải Phái: “Cơm nước xong, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem lễ hội đi.”
Lục Khải Phái gật đầu tán thưởng, nàng nhấc đũa, đầu tiên là gắp ớt ngọt cho Lục Sanh, ớt ngọt vào miệng thì giòn ngọt, kỳ thật không khó ăn.

Cùng lúc đó, Kỳ Dương cũng gắp một đũa đồ ăn cho vào miệng.

Nhưng mà, ngay sau đó sắc mặt của nàng lập tức thay đổi.

Vị cay trong miệng dường như muốn bùng cháy, nháy mắt lấp đầy toàn bộ khoang miệng, hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của nàng.

Nhưng mà công chúa điện hạ được giáo dưỡng rất tốt, thật sự không thể bất nhã nhổ đồ ăn ra.


Do dự một lúc, nàng đành phải căng da đầu nhấm nuốt, đem đồ ăn nuốt xuống, sau đó một hơi uống sạch nước trà trong tầm tay.

Lục Khải Phái thấy đôi mắt nàng đều đỏ thì cũng hoảng sợ, vội múc một chén canh đưa qua.

Kỳ Dương lập tức cầm lên uống, nhưng mà canh nóng dường như không thể giảm cay được bao nhiêu, nàng tự mình tìm ấm trà rồi lại rót hai ly trà lạnh xuống bụng, lúc này mới cảm thấy sự cay nóng trong miệng dần dần bớt đi.

Chỉ là uống vào rất nhiều nước, Kỳ Dương dường như uống đến no bụng, cũng không dám lại đụng vào thức ăn đầy bàn.

Vết xe đổ như vậy thực sự có chút dọa người, ngay cả Lục Sanh đều sớm dừng đũa.

Lục Khải Phái nhìn dáng vẻ Kỳ Dương chật vật, lại nhìn thức ăn đầy bàn, trong lòng không khỏi còn sợ hãi, hỏi: “Thực sự cay như vậy sao?”
Quê nhà của Lục Khải Phái ở Giang Nam, là nơi gần với biển, cho nên khẩu vị thiên ngọt, tuyệt đối sẽ không ăn cay, cho nên nàng căn bản không nghĩ tới nếm thử uy lực của những đồ cay này.

Nhưng mà Kỳ Dương kỳ thật sinh ở hoàng cung, ăn mỹ thực khắp tứ phương, đương nhiên cũng ăn qua thức ăn cay, thậm chí còn có chút thích, cho nên khi tiểu nhi ca vừa bảo đảm ít cay, nàng mới có thể không hề phòng bị mà cho vào miệng.

Kết quả…tựa hồ có chút thảm thiết.

Chỉ là một ngụm đồ ăn mà thôi, không những Kỳ Dương uống nhiều nước cho bớt cay, lúc này đôi mắt của nàng vẫn còn đỏ rực ẩm ướt, nhìn quả thực vô cùng đáng thương.

Ánh mắt của Lục Khải Phái sáng lên một chút, bình tĩnh dừng ở trên khuôn mặt nàng.

Kỳ Dương nhíu lại mi chịu đựng vị cay, không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác, nghe vậy thì vội vàng cảnh báo: “Thức ăn này thật sự cay, A Phái đừng nếm thử.

Sau này, chúng ta vẫn là nên ít ăn ở ngoài, sớm biết như vậy thì đã không để đầu bếp đi trở về.”
Lục Khải Phái nghe lời gật gật đầu, nhưng chợt lại nhẹ giọng nói: “Ta còn muốn nếm thử xem.”
Kỳ Dương nghe thấy vậy, hơi có chút kinh ngạc.

Nàng quay đầu nhìn, đang muốn nói cái gì, kết quả liền thấy Lục Khải Phái một tay bưng kín đôi mắt Lục Sanh, cúi người hôn lại đây…!Đến nỗi cái gọi là nếm, tất nhiên là từ trên môi nàng nếm thử.

– —
Một bữa cơm cũng như không ăn.

Kỳ Dương chỉ ăn một miếng thì đã uống nước no bụng, Lục Khải Phái thấy dáng vẻ nàng thảm thiết nên nào dám lại theo sau? Nàng múc chén canh, tráng qua đồ ăn rồi lại ăn, nhưng vẫn đánh không lại vị cay còn sót lại, chỉ có thể ăn chút ớt ngọt, nhưng nàng không thể luôn cùng Lục Sanh đoạt đồ ăn.

Vì thế tới cuối cùng, ngoại trừ Lục Sanh ra ai cũng không ăn no.

Đến nỗi gọi tiểu nhị đổi đồ ăn? Kỳ Dương cảm thấy nàng có bóng ma đối với thức ăn của khách điếm này, cũng không muốn lại nếm thử thức ăn “không cay” như tiểu nhị nói.

Cho nên nàng đơn giản đi ra ngoài nhìn xem, lễ hội luôn náo nhiệt hơn so với ngày thường, cũng sẽ có không ít người bày bán thức ăn vặt, tìm một chút cũng không khó tìm được thức ăn không cay.

Với mục đích ra ngoài kiếm ăn, đoàn người sau khi ăn xong liền ra khỏi khách điếm.

Hai người hầu đi theo phía sau, một nhà ba người tản bộ mà đi, rất nhanh đã hòa vào dòng người đông đúc ở huyện thành.

Tiểu huyện thành thực sự rất náo nhiệt, thỉnh thoảng liền có thể thấy nhiều người đi theo từng nhóm ở trên đường.

Tiếng chiêng trống vang trời, ồn ào náo nhiệt, những nông dân giơ lên những bông lúa hái được từ các nơi rồi tụ tập đi đến thành bắc.

Nơi đó có tòa miếu thổ địa, thổ địa bảo vệ sự bình an của một phương, cũng bảo đảm một phương được mùa.

Không nói đến miếu thổ địa nơi khác hương khói như thế nào, nhưng ít nhất tại huyện thành An Bình – nơi có lễ hội thu hoạch vụ thu thì sẽ không thiếu hương khói.

Kỳ Dương không vội đi miếu thổ địa xem náo nhiệt, nàng chọn trái chọn phải, cuối cùng ở bên đường mua chén gạo nếp được vo tròn, ăn vào rất là ngọt!
Lúc trước, Kỳ Dương cũng không thích ngọt, nàng quen dùng mỹ thực, bất cứ loại đồ ăn nào cũng đều có thể ăn một chút.


Nhưng mới vừa rồi ở tiểu khách điếm, nàng suýt nữa bị món ăn Hồ Nam làm cho cay đến phát khóc, nàng liền có chút miễn cưỡng với thức ăn cay…!Thật sự là lòng còn sợ hãi.

Hiện tại, mấy viên gạo nếp này đã rất ngon, một ngụm lại một ngụm, nó được bọc đậu nành và đường, so với món ăn Hồ Nam thì đáng yêu hơn nhiều.

Kỳ Dương ăn hai cái cảm thấy tư vị không tồi, nhớ tới lúc nãy Lục Khải Phái dùng bữa cũng không ăn được bao nhiêu, vì thế nàng tùy tay đút một cái đến bên miệng Lục Khải Phái.

Chỉ là nàng mới vừa đút cho người mình yêu, vừa cúi đầu lại đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Lục Sanh…!
Mùa hè đã qua, sau đó chính là mùa thu mát mẻ, Lục Sanh trước đây đã từng ôm con thỏ đến lúc song song bị cảm nắng, bây giờ cũng đã vứt bỏ lồng sắt, một lần nữa lại ôm con thỏ béo phì ở trong lòng.

Nàng ngửa đầu nhìn Kỳ Dương, đôi mắt đen nhánh lại sáng ngời, mơ hồ mang theo chờ mong.

Kỳ Dương nhìn viên gạo nếp trong tay rồi mới phản ứng lại đây, nàng cũng không keo kiệt, cười tủm tỉm đút cho củ cải nhỏ một cái.

Ba người ăn một chén gạo nếp, không đến vài cái liền ăn xong rồi.

Kỳ Dương tất nhiên không no, còn muốn lại tìm chút thức ăn khác, kết quả trong lúc lơ đãng vừa ngẩng đầu lên, nàng lại thấy một đội ngũ ăn mừng đi ngang qua trước mặt, một đại hán giơ bông lúa trong tay, trên cổ lại treo một vòng ớt cay.

Nó đỏ rực, nóng rát, vừa nhìn liền khiến người cảm giác vị ớt cay từ trong miệng vẫn luôn cay đến dạ dày!
Kỳ Dương thấy vậy nhịn không được nhấp môi, dường như vị cay nóng rát lúc nãy lại về tới trong miệng.

Đúng vào lúc này, không biết vì sao con thỏ trong lòng Lục Sanh đột nhiên giẫm chân nhảy khỏi lòng nàng.

Lục Sanh hoảng sợ, vội hô một tiếng “tiểu thỏ”, liền đuổi theo.

Lúc này, trên đường có rất nhiều người, Kỳ Dương và Lục Khải Phái nào dám để Lục Sanh một mình chạy loạn.

Phải biết rằng, người nhiều mắt tạp thì sẽ dễ dàng xảy ra chuyện nhất, mấy kẻ lừa đảo thừa dịp hỗn loạn ôm tiểu hài nhi đi quả thực rất nhiều.

Hai người vội vàng đuổi theo.

May mà con thỏ cũng không có chạy quá xa, sau khi nó vùng vẫy xuống đất thì chỉ nhảy ra vài bước, bỗng nhiên lại dừng.

Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái đuổi theo, liền thấy trước mặt con thỏ có một quả ớt cay đỏ rực trên mặt đất, cũng không biết có phải ở trên cổ đại hán lúc nãy rơi xuống hay không.

Nhưng này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là hai người trơ mắt nhìn con thỏ tò mò nhìn chằm chằm ớt cay, sau đó nó liền cắn tiểu trái cây đỏ rực kia “hự” một ngụm…!
Ngay sau đó, lông con thỏ đều xù lên, nó ở tại chỗ nhảy cao ba thước, kích động đến mức không ngừng được.

Kỳ Dương ngoắc ngoắc khóe môi, xấu xa cười ra tiếng.

Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khải Phái (ho nhẹ): Điện hạ thu liễm chút, lúc nãy khi nàng bị cay cũng có dáng vẻ này.

Kỳ Dương (…): Nàng có tin ta một quyền đánh chết nàng hay không?.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận