🌺1737 chữ🌺
Địa điểm tốt mà Chu Cẩn Ngôn đề cập đến thực ra là một thung lũng nhỏ yên tĩnh, nơi đó có cây cối bao quanh ở bốn phía, sau khi xuyên con đường rừng là có thể nhìn thấy một thảo nguyên xanh ở giữa thung lũng, vì đang là mùa xuân nên trăm hoa đua nở, các loại hoa cỏ đang tranh nhau khoe sắc, theo làn gió nhẹ lắc lư tạo thành một biển hoa vô cùng đồ sộ và đẹp đẽ.
Đây là lần đầu tiên Triệu Nhu được nhìn thấy cảnh này, nàng lập tức liền xem đến trợn mắt há mồm, ngạc nhiên mà kêu lên một tiếng.
Chu Cẩn Ngôn thấy bộ dáng kinh ngạc của Triệu Nhu, biết nàng thích, hắn liền xuống ngựa, vươn tay muốn đỡ Triệu Nhu xuống, “Điện hạ, ta đỡ nàng xuống ngựa.” Thái độ cung kính, như là thị vệ trung thành hầu hạ với công chúa, nho nhã lễ độ.
Triệu Nhu biết Chu Cẩn Ngôn đang muốn lấy lòng nàng, nàng nhếch khóe miệng lên, gật gật đầu, dưới sự hỗ trợ của hắn mà xuống ngựa.
Nàng vốn không muốn cho Chu Cẩn Ngôn một sắc mặt tốt, chỉ là cảnh sắc ở nơi này khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ và thoải mái, cơn tức giận của nàng cũng bất tri bất giác mà giảm xuống vài phần, lại mang đến cho Chu Cẩn Ngôn một chút ngọt ngào.
“Điện hạ.”
Sắc mặt tốt của Triệu Nhu cũng khiến cho Chu Cẩn Ngôn nở nụ cười theo, dưới sự đắc ý vênh váo của mình, hắn liền muốn dựa vào Triệu Nhu càng gần hơn.
Lại không ngờ, Triệu Nhu đột nhiên vươn tay ra, kéo dây cương chặn ở trước mặt Chu Cẩn Ngôn, nói: “ Chàng dắt ngựa đi cột lại đi.”
Nàng cười nhẹ nhàng, như là không nhìn ra ý định muốn tới gần nàng của Chu Cẩn Ngôn, thản nhiên ra lệnh cho hắn.
Chu Cẩn Ngôn đá một cái vào tấm sắt, sắc mặt lập tức trở nên cứng đờ, nhưng hắn lại không có biện pháp gì, đành phải sờ mũi một cái, ừ một tiếng, tiếp nhận dây cương trên tay của Triệu Nhu, mang theo hai con ngựa đi đến rừng cây bên cạnh rồi cột vào trên một thân cây.
Muốn Triệu Nhu tha thứ, xem ra vẫn còn rất sớm.
Ai kêu hắn lúc trước đã xúc động như vậy, quản không được chính mình mà làm ra chuyện như vậy với Triệu Nhu.
Nghĩ đến cũng là xứng đáng, nên bây giờ hắn mới có thể rơi vào tình trạng như thế này.
Chu Cẩn Ngôn buộc dây cương lại, thở dài một hơi, một bên tự trách chính mình, một bên lại tính toán trong lòng, suy nghĩ về cách để lấy lòng Triệu Nhu.
Nhìn bóng lưng than ngắn thở dài của hắn, Triệu Nhu bên này lại cười đến thật vui vẻ, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên nàng có thể “Khi dễ” Chu Cẩn Ngôn, chuyển đổi giữa tấn công và phòng thủ.
Mấy ngày nay, chứng kiến cảnh hắn phải chịu nhục nhã vì nhiều lần ăn ba ba quả thực đã làm cho tâm tình của Triệu Nhu vui sướng đến không thể chịu được.
“Này, chàng còn không nhanh lên.”
Nhìn Chu Cẩn Ngôn chậm rì rì, Triệu Nhu bắt đầu thúc giục.
Chu Cẩn Ngôn nghe xong liền phất tay ý bảo hắn đã biết, hắn gia tăng tốc độ, cột chắc dây cương, xoay người muốn đi về phía của Triệu Nhu.
Nhưng mà vào lúc này lại đột nhiên xảy ra một chuyện.
Có vài người đã bất ngờ lao ra từ trong bìa rừng đến gần chỗ Triệu Nhu, trong tay bọn họ cầm vũ khí, chân bước như bay, trong giây lát đã bắt được Triệu Nhu để làm con tin.
“Điện……!” Trận bắt cóc bất ngờ xảy ra khiến cho Chu Cẩn Ngôn bị đại kinh thất sắc, hắn vội vàng xông lên trước, giơ lên tay ngăn cản, “Các ngươi là ai, đừng làm tổn thương nàng.”
Hắn cho rằng những người bắt cóc Triệu Nhu cũng giống như những tên đạo tặc cường đạo khác, cho nên hắn đã lập tức dừng lại ngay trước khi hắn hét ra hai chữ “điện hạ”, hắn muốn giấu đi thân phận thật sự của Triệu Nhu, như vậy thì mới có thể dễ dàng đàm phán cùng với nhóm đạo tặc.
Chỉ là, một âm thanh chấn động quen thuộc từ trong đám đạo tặc truyền ra đã lập tức phá vỡ hy vọng xa vời của Chu Cẩn Ngôn.
“Ha ha, nhìn xem ta bắt được ai này, còn không phải là tiểu công chúa mà tên cẩu Hoàng đế Sở kia yêu thương nhất cái hay sao, xem ra lần này chúng ta có thể an toàn trở về Tây Lương quốc cũng không phải là vấn đề gì lớn rồi.”
Một tràng cười thô lỗ vang lên cùng với những lời này, Chu Cẩn Ngôn liền nhìn thấy một nam nhân có tướng mạo âm nhu và đôi mắt màu xanh biếc từ đám người ở giữa bước ra, đúng là nhị vương tử của Tây Lương quốc, Lý Nguyên Hạo.
“Ngươi là……”
Nhưng mà Chu Cẩn Ngôn lại không quen biết hắn, bởi vì có rất nhiều khách quý trong bữa tiệc mừng thọ của Thái Hậu nên hắn khó có thể nhận ra tất cả, cho nên mặc dù Chu Cẩn Ngôn cảm thấy giọng nói của người này rất quen thuộc, nhưng hắn cũng không biết rằng hắn ta chính là nhị vương tử của Tây Lương quốc.
Đối mặt với câu hỏi của Chu Cẩn Ngôn, Lý Nguyên Hạo cũng không tiết lộ ra thân phận của mình, hắn ta đang bị truy lùng vì những hành vi trộm cắp bí mật của mình do đã bị bại lộ, mà có nói ra thì cũng chỉ là những điều vô nghĩa, vì vậy hắn liền nói: “Nói vậy thì vị này chính là phò mã của công chúa đi, ta cũng không muốn nhiều lời thêm nữa, nếu ngươi còn muốn công chúa còn sống thì hãy mau hạ vũ khí xuống, ngoan ngoãn đi theo ta một chuyến.”
Vừa nói, hắn ta vừa chỉ vào Triệu Nhu, biểu tình chắc chắn, không cho Chu Cẩn Ngôn có cơ hội nói ra điều kiện nào.
“Ngươi……” Chu Cẩn Ngôn nhìn theo ngón tay của hắn thì liền thấy Triệu Nhu đang bị một gã đại hán giữ chặt người, miệng thì bị đại hán kia bịt lại, trong ánh mắt nàng tràn đầy hoảng sợ, nàng không ngừng vặn vẹo thân mình.
Chu Cẩn Ngôn xem đến nôn nóng trong lòng, hắn biết đối phương người đông thế mạnh, nên phương pháp tốt nhất lúc này đó chính là thỏa hiệp, tạm thời đáp ứng yêu cầu của bọn họ.
Vì thế, hắn cũng không rảnh mà lo nghĩ xem đối phương là ai, một tay hắn nắm lấy bội đao trên eo, tay kia giơ lên cao ý bảo đừng khẩn trương, hắn thật cẩn thận gật đầu nói: “Được, ta đáp ứng ngươi, ngươi đừng thương tổn nàng, ta sẽ đi cùng các ngươi.”
Tuy nhiên, ngay lúc hắn đang chuẩn bị buông vũ khí xuống thì Triệu Nhu lại đột nhiên há miệng ra cắn đại hán kia một cái, tránh thoát khỏi bàn tay to đang che lấy miệng nàng, hét tới chỗ của Chu Cẩn Ngôn: “Không được! Chàng đừng đáp ứng hắn, chàng mau đi đi.”
Triệu Nhu không ngốc, nàng nhìn ra những người này không giống với những người ở Trung Nguyên, lại phối hợp bộ dáng nghèo túng của bọn họ, nàng liền đoán rằng bọn họ có thể là gián điệp ngoại bang hoặc là những nhân vật linh tinh nào đấy, hơn nữa là bọn họ có thể còn đang bị truy lùng nên đã bắt cóc nàng và Chu Cẩn Ngô, có lẽ là muốn sử dụng nàng để làm bùa hộ mệnh.
Nhìn thấy sự nguy hiểm ở nơi này nên đương nhiên là Triệu Nhu sẽ không muốn Chu Cẩn Ngôn cũng đi theo bọn họ, ngược lại thì nàng hy vọng rằng hắn có thể nhanh chóng chạy trốn càng sớm càng tốt, nếu không thì một khi hai người đều bị bắt được, vạn nhất có cái gì xảy ra thì cả hai người đều sẽ phải bỏ mạng tại đây.
Đương nhiên Chu Cẩn Ngôn cũng sẽ không thể một mình chạy trốn, hắn nhìn thấy đại hán kia đang thẹn quá hoá giận vì bị Triệu Nhu cắn, không biết phải làm gì thì liền vội vàng hô lớn: “Ngươi đừng đụng vào nàng, ta sẽ đi cùng với các ngươi!”
Nghe vậy, Lý Nguyên Hạo liền quay đầu lại lắc đầu với đại hán, “Đừng động vào nàng ta, nàng ta chính là công chúa, nàng ta bị thương thì chơi sẽ không vui.”
Đại hán nghe lời hắn ta nói xong thì lúc này mới dừng lại, mà Chu Cẩn Ngôn cũng buông vũ khí xuống, hắn giơ hai tay lên bước lên trên, ngay lập tức đã bị những người khác dùng dây thừng trói lại, kéo hắn đến bên cạnh Triệu Nhu để cùng nhau trông chừng.
“ Chàng là ngốc tử hay sao, cùng đi theo ta làm cái gì, lỡ có chuyện gì thì chúng ta sẽ cùng nhau xong đời.” Triệu Nhu trừng mắt nhìn Chu Cẩn Ngôn nói.
Nhưng Chu Cẩn Ngôn lại bỏ qua lời quở trách của Triệu Nhu, hắn quay đầu, lắc đầu cười khẽ với nàng, “ Nàng đừng nói nữa, làm sao ta có thể bỏ lại nàng mà chạy trốn trước được, dù có như thế nào thì ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng.”
Nhìn Chu Cẩn Ngôn ngốc như vậy, Triệu Nhu tức đến mức không nói ra lời, nàng chỉ có thể tức giận nói một câu, “Đồ ngốc! Thật là đồ đại ngốc!” Sau đó liền quay đầu đi, tức giận đến mức không muốn nhìn Chu Cẩn Ngôn nữa.