CÔNG CHÚA MUỐN LÀM KỴ SĨ RỒNG – CHƯƠNG 12
Tác giả: Tô Tửu
Edit: Alex
_____________
Claudia thở hổn hển mang đồ về ổ.
Phải về đến rồi nó mới sực nhớ ra ban nãy mình quên biến thành hình người.
Cơ mà cũng chẳng sao, chuyện đó có lợi cho việc lan truyền danh tiếng của Rồng tàn bạo.
Claudia cõng đồ đạc, từ từ bước vào hang động.
Trong lòng nó còn hơi thấp thỏm.
Nó đã đi rồi về bằng tốc độ nhanh nhất, song vẫn lo lắng khi trở về, thứ mình nhìn thấy sẽ là thi thể của con người kia.
Cũng may Công chúa kiên cường hơn so với tưởng tượng của nó một chút.
Khi Claudia thò đầu vào thì đúng lúc nhìn thấy Công chúa đang ngồi đó, chậm rãi cởi chiếc váy trên người ra.
Nàng quay lưng về phía Claudia.
Cái cổ trắng ngần, thon thả, yếu ớt.
Từ chỗ gần vai cổ trở đi dần bị màu xanh tím chiếm lĩnh.
Thân thể thiếu nữ hết sức mảnh mai.
Da thịt trên lưng trắng như muốn sáng lên.
Vì thế, có màu xanh tím đối lập, một chút màu trắng còn sót lại trông càng thêm phần non mềm.
Kéo đến tận nơi gần thắt eo, vòng eo gầy gò, mảnh khảnh bị tổn thương tương đối nhẹ, chỉ có lấm tấm một vài đốm màu xanh tím nhạt.
Claudia cứ cảm thấy mình chỉ cần dùng móng vuốt chọt nhẹ một cái là eo của nàng ta sẽ gãy ngay.
Nhìn đến cảnh sắc ấy, Claudia chẳng có lấy một chút suy nghĩ kì quái, ngoại từ chột dạ thì cũng chỉ có lo lắng.
Nó tay chân nhanh nhẹn, móng vuốt bên trái cầm băng vải, móng vuốt bên phải mang thuốc ra, lao về phía thiếu nữ loài người với tốc độ sét đánh.
“Ta mua thuốc về rồi! Yên tâm! Sẽ khỏe nhanh thôi!”
Công chúa còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Claudia bôi đầy thuốc lên lưng, lên eo, sau đó dùng băng vải quấn hết vòng này đến vòng khác.
Claudia hơi mạnh tay, quấn xong lại dùng lực siết chặt, ép cho ngực Công chúa phẳng lì.
Trong một khoảnh khắc, Công chúa đã cảm thấy mình sắp tắt thở đến nơi.
Sau đó, Rồng con sấm rền gió cuốn nhanh chóng lấy chiếc váy mình mua về ra, nhét Công chúa vào.
Nó cố ý chọn cỡ hơi lớn một tí, giờ xem ra làm vậy là đúng đắn.
Bởi vì Công chúa quấn trên người không biết bao nhiêu lớp băng vải, cho dù bản thân nàng cực kì mảnh khảnh thì giờ cũng phình ra không chỉ một chút.
Nếu mua quần áo dựa trên hình thể của nàng ta thì tuyệt đối nhét không vừa.
Dùng tốc độ nhanh nhất băng bó cho Công chúa xong, Claudia cảm thấy rất hài lòng: “Ta mua loại thuốc tốt nhất.
Cô sẽ khỏe lại chóng thôi!”
Công chúa:…
Tâm trạng phức tạp quá.
Dù có đá lông nheo với người mù đi chăng nữa thì cũng không đến mức ảm đạm như bây giờ.
Nàng thấy hơi phiền muộn, song tâm thái lại bình tĩnh hơn rất nhiều, hẳn là vì đã thấu hiểu được bản chất của Claudia.
Cơ mà chẳng mấy chốc, Công chúa lại nhận được một tin tốt.
Sợ tối đến, con người đáng thương mà yếu ớt này của mình sẽ gặp chuyện ở nơi mà mình không nhìn thấy nên Claudia quyết định cho Công chúa dọn vào ở.
Thế thì dù là buổi tối, nó cũng có thể trông chừng Công chúa, miễn cho nàng chết bất đắc kỳ tử ở chỗ nào nó không biết.
Claudia mang về hai chiếc chăn thật nặng cùng với một cái đệm dày.
Trải đệm và một cái chăn lên đống đá quý, đặt công chúa lên đó, rồi lại đắp thêm một lớp chăn nữa, chắc là nàng ta sẽ không thấy cộm đâu nhỉ? Hơn nữa cũng đủ ấm áp.
Claudia cảm thấy mình giỏi quá, còn tự cho mình một like.
_____________.