Lung Nguyệt thu bút lông cừu lại, nhẹ nhàng đặt bút lông cừu làm bằng trúc đốm(1)lên ống bút.
Mới học viết chữ, bút lông cừu là loại bút dễ điều khiển nhất.
Giọng nói ngọt ngào trong trẻo xuất phát từ miệng nhỏ đỏ hồng của bé gái: “Các ca ca đi đường có tốt không? Về bao lâu rồi? Lúc này đang ở đâu? Đã bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu chưa?”
Lung Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi phượng mâu hơi tròn nhìn cung nhân đang khom người trước án chờ câu trả lời, hơi cau mày.
Người này là thái giám tùy tùng thân cận của Thái tử Lý Long Hựu, tên gọi là Đức Bình, là người quen luồn cúi, chanh chua nâng cao giẫm thấp. Mặc dù hắn không dám đối xử với nàng như thế, nhưng Lung Nguyệt cũng không thích, chỉ cần nhìn ánh mắt phù phiếm của hắn là biết trong lòng người này toàn ý nghĩa bất chính.
Lung Nguyệt không muốn biết nhưng vẫn thấy rõ được phẩm chất của Đức Bình, bản thân nàng cũng đã từng duyệt vô số người, tại sao phụ hoàng và mẫu hậu có đạo hạnh cao thâm lại để người như hắn ở bên người ca ca? Chẳng nhẽ không sợ hắn ta mang tai họa đến cho Thái tử ca ca sao?
“Nô tài hồi Cửu công chúa, Thái tử và Ngũ hoàng tử đã quay về cung một canh giờ rồi, sau khi thay y phục xong lập tức đến bái kiến Hoàng thượng, hiện tại vẫn còn đang ở trong ngự thư phòng. Nô tài đi trước mang đồ chơi mới được thu thập trên dọc đường đi qua đây mời Công chúa xem qua.”
Đức Bình cẩn thận trả lời.
Nếu Lung Nguyệt không gọi hắn đứng dậy, hắn chỉ có thể thành thành thật thật nửa quỳ nửa không quỳ, khom lưng khom người chờ.
Không có cách nào khác, trong cung này, người không thể đắc tội nhất chính là vị Tiểu chủ tử này.
Đây chính là người trong lòng, cầm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan của Hoàng thượng.
Còn nhớ rõ cuối mùa thu năm ấy, vị Tiểu chủ tử này rơi xuống nước, hôn mê, sốt cao ba ngày không thấy tỉnh lại, Thuận Khải Đế không xử lý chính sự mà ở bên cạnh chăm sóc Tiểu công chúa trong suốt ba ngày.
Một đám cung nhân lớn nhỏ trong điện Kinh Chập bị phạt vào tân giả khố(2).
Người khởi xướng hại Tiểu công chúa rơi xuống nước chính là nữ nhi của Đại công chúa. Vốn dựa vào huyết mạch của hoàng gia có thể được phong làm huyện chủ. Thuận Khải Đế tức giận, biếm làm thứ dân, trọn đời không được vào cung. Nếu phải nói, thì phạt như vậy cũng là nặng, trong lúc đó cũng có một vị quý nhân vì ghen tuông, mà hại người khác rơi xuống nước, nháo đến trước mặt Thuận Khải Đế, nhiều lắm cũng chỉ phải chịu phạt gậy, sau đó tiếp tục ban thưởng hai vị ma ma giáo dưỡng vào trong phủ quản giáo hai năm, liền bỏ qua.
Lúc này Đại công chúa và Ngoại tổ mẫu Mẫn Phi thay phiên nhau cầu tình, Thuận Khải Đế lại tức giận nói: “Nàng không tôn trọng trưởng bối, làm hại di mẫu, còn nhỏ tuổi mà đã ác độc như vậy, không đảm đương nổi huyết mạch hoàng gia…Nếu Đại công chúa không rõ thì sau này cũng có thể không cần vào cung thỉnh an nữa.”
Bên nào nặng bên nào nhẹ, người nào sáng suốt đều có thể phân biệt được.
Cửu công chúa chính là bảo vật!
Lung Nguyệt nhìn Đức Bình lần nữa, nói, trong giọng nói mang theo vẻ trầm ổn không thích hợp: “Hiểu rồi, ngươi trở về hầu hạ bên cạnh ca ca đi! Chuyển lời của ta, nói ta rất thích, cảm ơn các ca ca nhớ đến!”
Nói xong, đại nha hoàn Hoán Ngọc bên cạnh Lung Nguyệt tiến lên, đưa cho Đức Bình một cái hà bao nhỏ rồi đuổi hắn ra ngoài.
Bên cạnh Lung Nguyệt có bốn ma ma giáo dưỡng, bốn đại nha hoàn, tám nhị đẳng nha hoàn, các loại nha hoàn vẩy nước quét nha, nha hoàn thô sử, thêu thùa may vá khoảng hai mươi mấy người.
Năm Lung Nguyệt ba tuổi, sau khi nàng rơi xuống nước, Cẩn Hoàng hậu tự mình chọn cho nàng bốn nha hoàn: Hoán Ngọc, Tiển Bích, Đào Châu, Địch. Tuổi không lớn, cũng mới chỉ tám, chín tuổi nhưng lại lanh lợi đáng tin cậy. Bốn người đi theo Anh Lạc, nha hoàn tâm đắc bên người Cẩn Hoàng hậu học tập một năm, rồi mới đưa qua bên nàng. Cùng lúc đó Anh Lạc cũng đi theo nàng luôn.
Lung Nguyệt là do Cẩn Hoàng hậu tự mình nuôi lớn, không có nãi ma ma.
Cho nên quản sự của điện Kinh Chập không phải là ma ma, mà là Anh Lạc cô cô.
Đức Bình vừa mới bước chân ra khỏi Noãn Các thì thấy Hoán Ngọc nở nụ cười.
Không có nguyên nhân vào khác. Lúc này Cửu công chúa nhà nàng đã không còn dáng vẻ nghiêm trọng khi Đức Bình còn ở đó nữa, mặt nhỏ nhắn, sống mũi cao thẳng, từ phía sau án thư đi ra. Nhìn Hoán Ngọc nói: “Em cười gì?”
“Công chúa lại hù dọa hắn.” Hoán Ngọc lại che miệng trả lời.
“Một tên đáng ghét!” Lung Nguyệt bĩu môi, giọng nói và vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Phải nghiêm túc!” Rồi lại mỉm cười, nói: “Mau sai người khênh thùng ngoài kia vào đây để ta xem một chút!”
Hoàn Ngọc phúc thân lĩnh mệnh ra ngoài.
Rất nhanh, sáu thùng đồ chơi lớn được bày trước mặt của Lung Nguyệt.
Cũng không phải là đồ đắt tiền gì, lại không có một kiện trang sức châu báu nào, những thứ này, bên ngoài làm gì có nơi nào tốt hơn ở trong cung?
Trong thùng có: búp bê tò te cười hề hề, tiểu trư nặn bằng bột có sắc màu tươi sáng, giỏ tre nhỏ, tráp sơn khắc(3) đựng đồ trang sức có hoa văn sinh động, lớn nhỏ không giống nhau..
Rất nhiều, nhiều không kể xiết.
Ngay cả búp bê tò tè đã có đến mấy bộ, có hình dáng khác nhau.
Lung Nguyệt lấy ra hai bộ búp bê, lại lấy thêm mấy tượng Tiểu Trư, cho vào một tráp sơn khắc trạm hoa văn hồ sen dưới ánh trăng, đóng hòm lại, gọi đại nha hoàn Tiển Bích: “Em mang hộp này mang sang cho Bát tỷ. Đúng rồi, ta còn có hai đôi búp bê vải do Tây Dương tiến cống, em cũng mang một đôi qua cho Bát tỷ đi.”
Đợi Tiển Bích lĩnh mệnh mang đồ ra khỏi cửa, bỗng Lung Nguyệt lại nói: “Đúng rồi, mang thêm Tiểu trư màu bạc mà hôm kia Giang Nam tiến công sang cho Bát tỷ chơi đùa.”
– — —— ——–
(1)Trúc đốm: Tương truyền Vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô bị băng hà, hai vợ Vua Thuấn thương chồng than khóc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang nước mắt vẩy lên cây trúc, từ đó da trúc có đốm.
(2)Tân giả khố: Nơi lo liệu khẩu phần ăn, bao gồm người của tân giả khố và người trong cung phạm tội bị đày tới làm nô bộc
(3)Sơn khắc: là một loại thủ công mỹ nghệ đặc biệt, đầu tiên phủ một lớp sơn lên bề mặt của đồ đồng hoặc gỗ, sau khi khô sẽ khắc hoa văn lên. Sản phẩm nổi tiếng nhất là ở Bắc Kinh và Dương Châu, Trung Quốc