Lúc này Lã Duyệt đang mệt mỏi rã rời trên giường nhỏ. Cơ thể trẻ mới sinh không đủ về cả tinh thần và thể lực, mỗi ngày đều phải ngủ trong suốt tám canh giờ, khiến nàng không thể suy nghĩ giải thích tình huống của thời đại này nhiều hơn một chút. Lúc này nàng cảm thấy có người đang ôm mình nên mở mắt ra.
Chỉ thấy Anh Ngọc đặt nàng vào lòng một vị lão phu nhân.
Lần đầu tiên Lã Duyệt gặp vị phụ nhân này, mặt mũi hiền lành, có bảy phần giống mẫu hậu của nàng, bảo dưỡng vô cùng tốt, lúc trẻ nhất định là một đại mỹ nhân. Lã Duyệt không đoán được tuổi của người này thông qua vẻ bề ngoài, ước chừng hơn năm mươi dưới sáu mươi tuổi.
Bên cạnh còn có một vị phụ nhân khác, cũng nhìn nàng cười, hẳn là hơn ba mươi tuổi, cả người được bao phủ bởi vẻ đoan trang nhã nhặn của người đọc sách.
Trên người các nàng có sự ấm áp và thân thiện, khiến Lã Duyệt không tự chủ được mà cười với họ.
“A! Cười này, vừa mới mở mắt ra đã cười.”
“Đúng vậy, thật sự là đứa trẻ khiến người ta yêu thích.”
“Bề ngoài rất đáng yêu, người trắng trẻo như cục bột, giống hệt dáng vẻ trước kia của nương nương…”
Nghe họ nói chuyện, Lã Duyệt cũng hiểu rõ, đây chính là ngoại tổ mẫu và cữu mẫu, hôm nay tới để làm lễ “mười hai ngày” cho mình.
Bỗng nhiên có cung nhân bẩm báo: Vụ nội sự đưa đồ qua đây rồi.
Cẩn Hoàng hậu sai người trình lên.
Là áo hoa màu hồng, quần dài màu xanh, còn có hài lạc đường.
Phàm là những vật chuyển vào trong cung, không cần biết là ai đưa, đều phải trải qua kiểm tra của vụ nội sự rồi mới đưa vào cho nhóm quý nhân ở trong cung.
Áo hồng quần xanh.
Mặc dù màu sắc phối hợp có chút ghê, nhưng Lã Duyệt cảm thấy nàng vẫn có thể tiếp thu, nàng bày tỏ rằng mình vô cùng sung sướng với việc có thể thoát ly trạng thái nguyên thủy nhất của nhân loại.
Cuối cùng, cuối cùng cũng có thể mặc y phục rồi.
Lã Duyệt đang định vui vẻ thì lại thấy bụng dưới căng thẳng, biết là muốn đi tiểu tiện rồi.
Cho nên nhanh chóng a a trong cổ họng hai tiếng.
“Anh Ngọc, ôm Tiểu công chúa xuống, nhìn xem nàng có chuyện gì?”
Cẩn Hoàng hậu nghe thấy Lã Duyệt kêu, biết nàng có chuyện nên phân phó Anh Ngọc.
Anh Ngọc nhận mệnh, ôm Lã Duyệt thi lễ rồi lui vào phòng phía sau.
“Thiên hạ nhỏ như vậy đã biết làm dấu hiệu rồi sao?”
Phu nhân Khổng thị cảm thấy kỳ lạ.
Cẩn Hoàng hậu cười dịu dàng.
“Mẫu thân và tẩu tẩu không biết, đứa nhỏ này lúc mới sinh giống như đã có linh tính vậy, bình thường không khóc không nháo, cực kỳ thích cười. Chỉ đói bụng hoặc đi tiểu tiện sẽ phát ra âm thanh không vui lắm thôi.”
“Nói như vậy thì từ nhỏ đứa trẻ này đã có trí tuệ. Khó trách…”
Tề thị cười đáp, nói đến một nửa lại dừng lại.
“Khó trách như thế nào? Tẩu tẩu đừng nên chỉ nói một nửa, khiến Cẩn Nhi khó chịu trong lòng.”
Trước mặt tẩu tẩu, Cẩn Hoàng hậu lại làm nũng giống như hồi còn khuê nữ.
“Chuyện này…” Tề thị nhìn Cẩn Hoàng hậu, lại nhìn bà bà của mình, cảm thấy bối rối.
“Ôi! Chuyện nên nói thì vẫn phải nói.” Phu nhân Khổng thị thấy con dâu khó xử, bèn tiếp lời: “Ta chỉ nói ở trong này thôi, con cũng chỉ nghe, nhưng trong lòng cũng phải tính toán cho thật tốt.”
“Mẫu thân cứ nói.”
Thấy giọng điệu của mẫu thân nhà mình nghiêm túc, Cẩn Hoàng hậu cũng nghiêm mặt lắng nghe.
“Trên phố có truyện rằng: Ngày Tiểu công chúa hạ sinh trên trời có giáng xuống một trận mưa vui giải hạn hán, có thể là do trên trời phái thần nữ xuống…” Nói đến đây, phu nhân Khổng thị dừng lại. Nhìn nữ nhi một cái, rồi nhỏ giọng nói tiếp: “Việc này có thể là việc tốt, có thể là việc xấu, chỉ sợ có người lấy đó để rêu rao.” Dứt lời, cho nữ nhi một ánh mắt: Con hiểu trong lòng là được.
Cẩn Hoàng hậu di chuyển ánh mắt, khẽ gật đầu. Sau khi tiễn mẫu thân và tẩu tẩu, nghiêm giọng nói với đám cung nhân ở bên cạnh: “Toàn bộ cuộc nói chuyện hôm nay, các ngươi không the thấy, nếu trên phố có tin đồn nhảm, ta ở trong cung nghe được có người nghe sai đồn sai, gây hỗn loạn trong cung, nhất định sẽ không nể mặt.”
“Vâng!” Đám cung nhân đồng thanh.
Cuộc đối thoại ở phòng bên ngoài, Lã Duyệt ở phòng trong cũng nghe được rõ ràng, nàng đưa ra một quyết định, mình nên giấu dốt, không nên thể hiện thông minh quá sớm, nếu có người nâng lên làm tiên nữ thì không sao, chỉ sợ bị coi là yêu tinh, ném vào đống lửa thiêu trụi thì hỏng rồi.
Phía bên này, trong Khôn Thái cung, Cẩn Hoàng hậu đang cẩn thận dặn dò cung nhân.
Phía bên kia, trong Ngự thư phòng, Thuận Khải Đế đang cười to thoải mái.
Hôm nay, có Ngự sử trình tấu chương: “Trên phố có truyền nhau rằng Tiểu công chúa mới sinh là thần nữ ở trên trời, sợ có người dựa vào chuyện này để rêu rao, làm loạn triều cương, khấu thỉnh Ngô Hoàng minh xét….”
“Cát An, người thấy có nên điều tra rõ ràng việc này hay không đây?”
“Nô tài sợ hãi, không dám ngông cuồng bàn bạc chuyện triều chính.” Cát An nghe câu hỏi của Thuận Khải Đế, vội vàng quỳ xuống, sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Theo Tổ chế: Hoạn quan tham gia vào chuyện chính sự, đánh. Hắn không nỡ bỏ đám thịt ngon trên người.
“Ừ, trẫm cảm thấy nên điều tra rõ ràng việc này.”
“Hoàng thượng anh minh.” Cát An quỳ lạy đáp.
“Điều tra ra là người nào nói, trẫm muốn thưởng hắn thật tốt. Haha, trẫm là rồng chuyển thế, nữ nhi của trẫm đường nhiên là tiên nữ hạ phàm, ngươi nói có phải thế không? Cát An?”
“…”
Lần đầu tiên Cát An không biết nên đáp lại lời nói của Thuận Khải Đế thế nào cho phải. Hắn lén lút lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ trong lòng: Bây giờ chỉ cần là chuyện liên quan đến Tiểu công chúa thì Hoàng thượng lập tức giống hệt một vị hôn quân.