* Từ giờ thân thể mà 5501 xuyên vào gọi là “nguyên thân” nha.
Mà quả phụ này lại nói, tin tưởng năng lực của hắn?
Chậc chậc ~ đây rốt cuộc là mật thám ai phái tới?
Thế nhưng ngốc đến mức để lộ thân phận chính mình mà cũng không có nhận ra được!
Chẳng qua, Túc Diệp hiện tại tò mò là, người gọi là quả phụ Lăng Vu Đề này.
À, nói không chừng tên này cũng là giả, tạm thời gọi nàng ta là Lăng Vu Đề trước đi.
Lăng Vu Đề này, rốt cuộc do ai phái tới, lại muốn giám thị ai đây?
Mộ Dung Thiên Vấn?
Không, nếu là giám thị Mộ Dung Thiên Vấn nói, hẳn là an bài nàng ta ở trong viện của Mộ Dung Thiên Vấn đi?
Tuy Mộ Dung Thiên Vấn không có thị thiếp thông phòng, nhưng cũng có dùng nha hoàn hầu hạ cuộc sống hàng ngày.
Nhưng mà Lăng Vu Đề lại được an bài ở bên Hi Hòa quận chúa Đào Từ.
Giám thị Đào Từ? Sao có thể! Đào Từ cao lắm chẳng qua là một quận chúa được sủng ái mà thôi.
Như vậy, mục tiêu của đối phương, chính là hắn đi?! Nếu không, làm sao sẽ biết chi tiết về hắn đây.
Làm Túc Diệp kinh ngạc chính là, rốt cuộc là ai, đã biết thân phận thực sự của hắn, mà người kia, muốn làm cái gì? Vạch trần hắn sao?
“Như thế nào, còn không chịu nói thật sao? Hoặc là ngươi cho rằng, vừa mới cho ngươi ăn độc dược, là lừa gạt ngươi? Được rồi, vậy ngươi liền thử xem, nửa tháng sau, ngươi có thể chết hay không.”
Nói xong, Túc Diệp liền nhấc chân rời khỏi núi giả.
Mắt thấy Túc Diệp đã đi xa, Lăng Vu Đề vội vàng đuổi theo.
Cô muốn gọi lại, lại sợ quá lớn tiếng, sẽ bị người khác nghe thấy. Không có biện pháp, đành phải đuổi theo!
Túc Diệp cũng không phải thật sự muốn đi, cho nên rất nhanh thì Lăng Vu Đề liền đuổi kịp hắn.
Vì tránh cho Túc Diệp rời đi, Lăng Vu Đề trực tiếp ôm chặt lấy cánh tay Túc Diệp cánh tay.
Lúc này đúng là đầu hạ, thời tiết chuyển nóng, quần áo trên người cũng sẽ tương đối mỏng một chút.
Dáng người Lăng Vu Đề vốn dĩ phát dục hoàn mỹ, phập phồng quyến rũ, nàng ôm chặt cánh tay Túc Diệp như vậy, Túc Diệp muốn không cảm thụ sự mềm mại trước người cô cũng không được.
Không phải hắn không có chạm qua nữ tử, bất quá hắn luôn luôn không có nhu cầu cao đối với phương diện kia, nhưng cái trước mắt…
Túc Diệp cảm thấy, cô không đi làm mật thám chuyên môn mị hoặc nam tử, thật là đáng tiếc!
Chẳng lẽ, mục đích của đối phương chính là cho Lăng Vu Đề tới mị hoặc mình?
Dưới ánh trăng, Túc Diệp có thể thấy rõ ràng ngũ quan Lăng Vu Đề.
Nói nàng ta lớn lên khuynh quốc khuynh thành thì quá mức, nhưng so với cái loại tiểu gia bích ngọc, nàng ta lại nhiều hơn vài phần kiều diễm động lòng người.
Lúc này đôi mắt to tròn của nàng đang lườm lườm, hơi bĩu môi, đáng thương hề hề nhìn mình.
Túc Diệp đột nhiên liền cảm thấy nữ tử trước mắt, đặc biệt giống một loại động vật nhuyễn manh.
Đương nhiên, Túc Diệp không biết cái từ nhuyễn manh này, nhiều lắm là biết cái từ đáng yêu thôi.
Sau đó, Lăng Vu Đề liền cảm ứng được, Túc Diệp lại bỏ thêm cho mình 5 điểm hảo cảm.
Ba mươi lăm điểm!
A, nghĩ đến biểu tình hiện tại của mình là đáng thương hề hề, chẳng lẽ, Túc Diệp thích manh muội tử?
Ừ, nếu hắn sẽ yêu Đào Từ, cũng chính là thích loại hình manh muội tử này rồi.
Thế nhưng, thân thể này có phong cách là ngự tỷ nha, không manh được đâu?
Chính Lăng Vu Đề lại không biết, khí chất cùng bộ dạng của cô, hình thành một loại tương phản càng thêm có thể hấp dẫn người khác.
Túc Diệp thấy Lăng Vu Đề chỉ là ngây ngốc nhìn hắn, trong chốc lát đáng thương, trong chốc lát kinh hỉ, trong chốc lát lại rối rắm, hắn thật sự không biết là nên cười hay là nên như thế nào nữa.
Mật thám làm được ra nông nỗi như nàng ta, cũng thật là đủ rồi đó!
Túc Diệp nhướng mày, cười như không cười nhìn Lăng Vu Đề: “Như thế nào? Muốn ở chỗ này quấn lấy ta, để cho người khác thấy, chứng thực chuyện ngươi muốn câu dẫn ta?”
Lăng Vu Đề phục hồi tinh thần lại, vội vàng buông lỏng cánh tay đang ôm lấy Túc Diệp. Sau đó lui ra phía sau một bước dài, quay đầu đánh giá bốn phía một chút.
Vốn dĩ Túc Diệp cố ý để cho Lăng Vu Đề đuổi kịp mình, cho nên phương hướng hắn đi, là từ núi giả đi về phía đông nam, nơi đó có một rừng mai.
Lúc này Túc Diệp cùng Lăng Vu Đề ở trong rừng cây, có lá cây che đậy. Trừ phi người bên ngoài vào trong rừng cây, nếu không sẽ không nhìn thấy có người ở bên trong.
Nhận thấy được điểm này, Lăng Vu Đề nhẹ nhàng thở ra. Sau đó cô lại trừng mắt nhìn Túc Diệp một cái: “Ai muốn câu dẫn ngươi!? Ta mới không câu dẫn ngươi đâu!” Câu dẫn ngươi có thể tăng độ hảo cảm không? Có thể tăng ta liền câu…
Câu này, Lăng Vu Đề chỉ nghĩ trong lòng. Đương nhiên cô không dám hỏi ra rồi! Cô không có mặt dày vậy đâu ~
Lăng Vu Đề nói xong câu đó, cũng không biết Túc Diệp trúng gió gì, thế nhưng lại thêm cho cô 5 điểm hảo cảm!
Độ hảo cảm tạch tạch tăng lên thiếu chút nữa làm cho Lăng Vu Đề tưởng rằng, buổi tối hôm nay là có thể hoàn thành nhiệm vụ đâu!
Đương nhiên, cô hiểu được điều này không có khả năng đi!
Chẳng qua, hiện tại có bốn mươi điểm hảo cảm, tuy rằng cách mức hoàn thành nhiệm vụ còn hơn phân nửa, nhưng ít ra tiến bộ rất nhanh không phải sao! Có tiến bộ, không lâu nữa liền hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Nếu Túc Diệp hào phóng thêm điểm hảo cảm cho mình như vậy, vậy mình liền cho hắn sắc mặt tốt là được, Lăng Vu Đề nghĩ như vậy.
Nhưng sắc mặt tốt còn không có trưng ra, câu kế của Túc Diệp, lại trực tiếp làm cô đen mặt.
“Không có câu dẫn? Vậy vừa nãy là ai túm cánh tay của ta đi chạm vào bộ ngực của nàng đây?”
Đầu tiên Lăng Vu Đề đen mặt, sau đó cúi đầu nhìn nhìn thứ có chút ngạo nhân trước người mình.
Hồi tưởng lại, mới vừa rồi cô vì muốn ngăn cản Túc Diệp, xác thật có ôm cánh tay Túc Diệp, hình như là đụng tới nơi đó của cô.
Nhưng mà! Lăng Vu Đề đỏ mặt lên: “Cái gì túm ngươi chạm vào nha! Vừa mới hồi nãy là ta quá nóng nảy, mới không có chú ý!” Ánh mắt cô lập loè, bên trong tràn đầy ngượng ngùng.
Nàng có ký ức của nguyên thân, cũng tự nhiên có ký ức của trượng phu cùng nàng ấy.
Chính là bởi vì biết, cho nên cô mới có thể thẹn thùng như vậy.
Túc Diệp nhìn Lăng Vu Đề như vậy, thật là muốn chậc chậc lấy làm kỳ.
Hắn tin tưởng khi lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Vu Đề, bộ dạng vâng vâng dạ dạ ( là biết điều! Biết điều!) là giả vờ.
Chính là, hiện tại trước mắt hắn là bộ dạng thoạt nhìn đơn thuần vô tri, dễ dàng ngượng ngùng, dễ dàng xù lông.
Đúng rồi, xù lông, tiểu nha đầu xù lông giống một con mèo nhỏ nhuyễn manh đáng yêu.
Tuy rằng, cái tiểu nha đầu này cũng không thể xem như tiểu nha đầu.
Nhưng hắn cảm thấy tuổi tâm lý của nàng, không có lớn như tuổi thực.
Người như vậy, rốt cuộc là mật thám do ai bồi dưỡng ra nha?
Lăng Vu Đề cũng không biết đọc suy nghĩ của Túc Diệp, nếu biết dược, cô khẳng định sẽ trả lời ở trong lòng: Luân gia mới năm tuổi, đương nhiên không lớn! Hơn nữa vốn dĩ có kinh nghiệm còn bị Vị diện Hiệp hội cách thức hóa!
Nếu Vị diện Hiệp hội không cách thức hóa mình, lấy ký ức khi mang theo nhiều ký chủ, đi qua nhiều thế giới để xem các cô hoàn thành nhiệm vụ công lược. Không ăn qua thịt heo, chẳng lẽ còn chưa thấy qua heo chạy sao!
Nếu có ký ức, cô cũng không đến mức không biết phải đi công lược nam phụ như thế nào, được điểm hảo cảm mà hai mắt thâm đen ~
Nếu có kinh nghiệm, cô đã sớm hoàn thành nhiệm vụ, được điểm số liệu, đi tới thế giới tiếp theo rồi!
Lúc trước Vị diện Hiệp hội nói muốn sửa đổi số liệu của cô, nhưng không có nói muốn cách thức hóa cô nha!
Aya: mình tự hỏi là không biết có nên tạm ngừng bộ này hay không. Vì bộ kia đang trong những chương quan trọng rồi. Làm cả hai bộ nhiều khi mệt lắm…