Cũng không bao lâu sau, xe thương vụ dừng lại trước cửa khách sạn năm sao Khải Hoàn, ba người xuống xe, đi thang máy lên thẳng tới đại sảnh yến hội ở tầng cao nhất.
Lúc này, bên trong đại sảnh yến hội đã có không ít người, tay đều cầm ly Champagne, lập nhóm ba năm người bàn luận, ba người Hoắc Tư Duệ đến cũng không quá đáng chú ý.
Hoắc Tư Duệ dẫn Hoắc Ngọc Phụng cùng Lục Hi đi đến một góc tương đối hẻo lánh, người phục vụ đưa Champagne tới, ba người đều cầm một ly.
Hoắc Tư Duệ nhìn xung quanh, sau đó nhíu mày nói với Lục Hi.
“Anh Lục, người mặc vest màu đen ở kia chính là trưởng phụ trách công ty cổ phần Masatake khu vực Hoa Hạ – Yamato Nozaki, bên cạnh hắn ta là một người mang mắt kiếng gọng vàng, là một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, Kế Tịch Chiếu của công ty Đỉnh Thịnh”.
Vừa nói, Hoắc Tư Duệ vừa chỉ về phía trước.
Lục Hi nhìn ra, người hội trưởng Yamato Nozaki kia có dáng người mập lùn, nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, hai túm lông đen ở trong lỗ mũi còn mạnh mẽ mọc ra khỏi cả mũi.
Còn người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng bên cạnh thuộc trường phái nhã nhặn, bên cạnh hai người còn có mấy người khác giơ ly Champagne chuyện trò vui vẻ.
Lục Hi nhìn vị trí đứng của mấy người, nhạy cảm cảm nhận được trong vòng nhỏ này, nhân vật chủ yếu không phải Yamato Nozaki mà lại là một thanh niên chừng hai mươi tuổi.
Người này tuổi tác không lớn nhưng một mặt trầm ổn, rất ít nói chuyện, mà mấy người khác giống như là vô tình hay cố ý dựa sát vào người anh ta.
Người này âm thầm trở thành trung tâm của vòng tròn, thân phận có vẻ cực kỳ không tầm thường.
Nhưng Lục Hi cũng không thèm để ý, anh đến chỉ là vì giải quyết rắc rối của Hoắc Tư Duệ.
“Cô gọi hắn ta đến đi, tôi giúp cô xử lý công chuyện.
Hôm nay dậy sớm quá, tôi muốn làm luôn cho xong việc còn về ngủ bù”, Lục Hi uống một ngụm Champagne và nói.
“Thế này…”, Hoắc Tư Duệ có chút khó khăn nói: “Anh Lục, gọi người ta tới có phải là có chút không thích hợp không?”
Hoắc Tư Duệ tự biết, lấy thân phận của cô mà đặt trước mặt người bình thường thì có thể nói là một phú bà, nhưng trước mặt những người này thì cũng chỉ thuộc dạng không đáng giá nhắc tới.
Bảo cô trực tiếp đi gọi Yamato Nozaki tới thật đúng là khó xử cho cô.
“Đúng nhỉ, là tôi sơ ý, vậy chúng ta đi qua đi”.
Nói xong, Lục Hi nhấc chân đi về phía Yamato Nozaki.
“Ha ha, chị đây muốn xem xem anh có thể chém gió đến lúc nào”.
Hoắc Ngọc Phụng đi sát đằng sau, cũng lạnh lùng nói.
Lục Hi nghe được câu này, bước chân vì thế mà ngừng lại, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Hoắc Tư Duệ căng thẳng trong lòng, vô cùng hối hận vì đã mang theo ngôi sao tai họa này đến, đồng thời lo lắng tự nhủ: “Tuyệt đối đừng có xảy ra chuyện gì vào lúc này chứ!”
Hoắc Tư Duệ biết rõ cô em gái của mình từ nhỏ đã bị chiều hư, mắt cao hơn đầu là chuyện thường xuyên, nói chuyện làm việc chưa từng cân nhắc đến cảm xúc của người khác, tóm lại là bệnh công chúa.
Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng không tính dẫn cô nhóc này đến, nhưng không hiểu vì sao ông nội lại cứ bắt cô phải kéo theo cô nhóc này đi cùng, nói là để rèn luyện một chút.
Chỉ mong con nhóc chết tiệt kia không gây ra chuyện gì xấu.
Ngay lúc Hoắc Tư Duệ lo lắng trong lòng, Lục Hi chậm rãi dừng bước lại và nói.
“Cô nhóc, đừng có coi sự ngu dốt của mình là cá tính, trên thế giới này, điều cô không biết và chưa từng thấy, nhiều lắm”.
Hoắc Tư Duệ cũng lập tức nghiêm nghị nói: “Ngọc Phụng, nếu em còn làm loạn nữa thì đi về ngay cho chị, sau này chị cũng không dẫn em theo nữa”.
Hoắc Ngọc Phụng bị Lục Hi dừng lại mỉa mai, lại bị chị gái trách móc trước mặt người ngoài, nước mắt lập tức tràn mi.
“Họ Lục.
Anh chờ đó cho tôi, tôi không để yên cho anh đâu, tôi sẽ mách ông nội tôi”.
Hoắc Ngọc Phụng nghẹn ngào nói xong thì chạy khỏi đại sảnh yến hội.
Lục Hi mặc kệ cô ta, lại đi về phía Yamato Nozaki.
Hoắc Tư Duệ theo sát ở phía sau, cũng không có thời gian đi an ủi em gái mình.
Trong chốc lát, hai người liền đến gần vòng tròn của Yamato Nozaki.
Lúc này, Yamato Nozaki nhìn thấy Hoắc Tư Duệ, ánh mắt sáng lên, chào mấy người bên cạnh rồi đi về phía Hoắc Tư Duệ.
“Quý cô Hoắc Tư Duệ xinh đẹp, lại gặp em rồi, đúng là vinh hạnh của tôi”, Yamato Nozaki nói bằng tiếng Hoa Hạ không sõi.
“Chào anh, cảm ơn lời khen của anh”, Hoắc Tư Duệ nhìn gương mặt như heo của Yamato Nozaki, nhịn cơn buồn nôn và đáp lời.
“Anh Yamato Nozaki à, lần này tôi đến vẫn là muốn thương lượng với anh về đơn đặt hàng, anh xem…”
Hoắc Tư Duệ lời còn chưa nói hết, Yamato Nozaki đã ngắt lời.
“Cô Hoắc, chắc hẳn chính cô cũng biết, công ty của Kế Tịch Chiếu có thực lực mạnh hơn công ty của cô rất nhiều.
Tôi thực sự không có lý do gì mà giao đơn đặt hàng này cho cô làm”.
Nói xong, hai mắt Yamato Nozaki nhìn thân thể của Hoắc Tư Duệ một lượt, ý nghĩa không cần nói cũng hiểu.
Hoắc Tư Duệ chau mày, biết mình không thể nói thêm gì được nữa, liền chuẩn bị giới thiệu Lục Hi để anh bắt đầu vào việc.
Đúng lúc này, một thanh âm khác vang lên.
“Sếp Hoắc, cô với anh Nozaki đang trò chuyện vui vẻ hả?”
Người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng xuất hiện ở trước mặt Hoắc Tư Duệ.
Người này chính là đối thủ cạnh tranh chủ yếu của Hoắc Tư Duệ, Kế Tịch Chiếu.
“Sếp Kế, xem ra anh cũng đã tính kỹ càng rồi hả”, Hoắc Tư Duệ khẽ cười đáp.
Kế Tịch Chiếu tao nhã cười một tiếng, phong độ thân sĩ vô cùng, lại nói.
“Nào có, chẳng qua là được anh Nozaki chiếu cố mà thôi”.
Đôi mi thanh tú của Hoắc Tư Duệ khẽ cau lại, nghe ý của Kế Tịch Chiếu thì hẳn là đã đàm phán xong với Yamato Nozaki, trong lòng cô có cảm giác xấu.
Đơn đặt hàng này đủ để khiến công ty cô vận hành thêm năm năm nữa.
Trong thời gian này, Hoắc Tư Duệ tin tưởng mình nhất định sẽ sẽ vượt qua cửa ải khó khăn hiện tại.
Cho nên, cô buộc phải có được đơn hàng này.
Hoắc Tư Duệ lập tức mở miệng nói: “Anh Nozaki, tôi xin giới thiệu với anh một người bạn”.
Nói xong, Hoắc Tư Duệ chỉ sang Lục Hi ở bên cạnh.
“Đây là Lục Hi, anh Lục, bạn của tôi”.
Hoắc Tư Duệ biết mình đã hết cách, hết thảy hy vọng đều đặt trên người Lục Hi, cho nên lập tức đẩy anh lên sân khấu..