Ôn Linh tay cầm cái xẻng nhỏ, lắc tay ra hiệu không ăn, cậu chăm chú quan sát thân lá của cây kiểm tra xem tình trạng sức khỏe của những mầm hoa.
Ôn Thụy Tuyết đưa miếng dưa hấu vào miệng, duỗi thẳng hai chân thoải mái thở dài: “Ngọt quá đi.”
Ôn Linh quay đầu nhìn em gái, đôi mắt cong cong. Cậu hai mươi tuổi có da trắng, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong veo, đôi lông mày đã được tỉa gọn gàng, khi nghiêm túc thì trông lạnh lùng nhưng khi cười lên lại dịu dàng như sóng nước mùa xuân.
Ôn Thụy Tuyết có ngoại hình thiên về nét nam tính, gò má và sống mũi cao, lông mày đen đậm, đôi mắt phượng sắc sảo, tóc buộc cao, cao một mét bảy lăm mang đến khí chất mạnh mẽ. Mặc dù Ôn Linh cao một mét tám tư, tuy cao hơn em gái một đoạn nhưng vẻ ngoài hiền hòa vô hại của cậu thường khiến mọi người quên mất chiều cao của mình.
Hai anh em đứng cạnh nhau, trông Ôn Thụy Tuyết lại giống một hiệp sĩ đang bảo vệ thiếu gia nhỏ bé.
“Anh làm việc cả nửa ngày rồi, không khát à?” Ôn Thụy Tuyết lại xúc một miếng dưa hấu, vượt qua vai Ôn Linh đưa đến gần miệng cậu, “Ăn một miếng đi, ngọt lắm luôn á.”
Ôn Linh bất đắc dĩ nghiêng đầu cắn một miếng, rồi đặt cái xẻng xuống, ra hiệu tay cảm ơn em gái.
“Anh trồng cái gì thế?” Ôn Thụy Tuyết hỏi.
Ôn Linh tốt tính đặt cái xẻng xuống một lần nữa, dùng tay ra dấu: [Hoa baby.]
“Ồ… Chờ đã, trước đây có phải Sở Triết Tùng rất thích loại hoa này đúng không!” Nhắc đến cái tên này, Ôn Thụy Tuyết nghiến răng nghiến lợi, “Hắn đi rồi mà anh còn nhớ hắn, đầu anh úng nước vào không thế?”
Ôn Linh chớp chớp mắt, khuôn mặt quá mức ngoan ngoãn khiến người khác không nỡ trách mắng, cậu thở dài. Với tình hình bây giờ, mỗi lần cậu xúc đất thì Thụy Tuyết lại hỏi một câu, không biết đến bao giờ cậu mới xới xong mảnh đất nhỏ trước cửa này. Cậu dứt khoát đứng lên, cầm theo xẻng, ra hiệu tay với Thụy Tuyết: [Không phải cậu ta thích hoa baby, là anh thích.]
Rồi cậu xách theo cái xô nhỏ bước vào cửa hàng gỗ màu nâu, Thụy Tuyết lẽo đẽo theo sau như một cái đuôi nhỏ: “Vậy hắn thích gì?”
[Tulip.] Ôn Linh đặt cái xẻng vào xô, rửa tay dưới vòi nước rồi cầm máy tính bảng lên gõ chữ: [Anh muốn ăn kem, hương vị Tâm Trạng Xanh.]
“Được, anh đợi chút, em đi mua ngay.” Ôn Thụy Tuyết đáp lời, trước khi đi còn không quên dặn dò, “Có gì thì nhắn tin cho em, không được nghĩ về Sở Triết Tùng, hắn là một tên ngu.”
Ôn Linh gật đầu, giơ tay ra hiệu OK.
Quán cà phê đối diện có một vị khách quen đang ngồi, nhân viên phục vụ mang đến cho anh ta một cốc mocha hạt phỉ, người đàn ông nói: “Cảm ơn.” Giọng anh trầm ấm giàu từ tính, rất dễ phân biệt. Nhưng anh đến đây mỗi ngày ngồi cả buổi chiều nên nhân viên không còn thấy xa lạ nữa, chỉ thầm cảm thán trong lòng cùng là giọng nói mà sao có người nói chuyện nghe như cưa gỗ, còn có người lại như tiếng cello.
Kha Diệc Từ lấy ra một tấm ảnh, đây đã là mùa hè thứ ba anh đến đây. Trong ảnh là một chàng trai môi hồng răng trắng, nụ cười ngượng ngùng, rõ ràng là Ôn Linh thời thiếu niên. Anh cất tấm ảnh vào ngăn ví, nhìn về phía cửa hàng đối diện. Nếu là ba năm trước, anh tuyệt đối không thể nghĩ ra mình lại có thể làm một việc biến thái như vậy – lén lút theo dõi.
Anh nhấp một ngụm cà phê, tám ngày nghỉ phép mỗi năm của anh đều dành hết vào việc này, hệt như một con rắn hổ mang đang ẩn nấp, đợi thời cơ thích hợp để kéo con mồi ngon đang ngồi trong cửa hàng bên kia đường, xách về nhà.
Ôn Thụy Tuyết xách một túi kem bước vào tiệm, vô tình đá một con quay màu nâu ra xa, cô nhăn nhó nói: “Ba toàn sưu tầm mấy thứ lặt vặt này, thật là có ai mua không chứ?”
“Không ai mua cả.” Ôn Linh ra dấu, cậu nhận lấy cây kem, bóc vỏ và cắn một miếng hình vòm ở phần trên cùng.
“Em thấy bên kia có tiệm dán quảng cáo dạy kèm cho trẻ con.” Ôn Thuỵ Tuyết nói, “Anh có muốn dán một tờ không, kiếm thêm chút tiền?”
Ôn Linh là sinh viên năm ba ngành hội họa truyền thống Trung Quốc của Học viện Mỹ thuật Trung ương, thường hay nhận vài đơn hàng vẽ online để kiếm thêm thu nhập. Vì mắc chứng mất ngôn ngữ do tâm lý, bác sĩ khuyên cậu nên tiếp xúc nhiều với người lạ, xây dựng giao tiếp lành mạnh, có thể cải thiện khả năng phát âm.
Ôn Thuỵ Tuyết cổ vũ: “Tác phẩm của anh đã từng được triển lãm ở Học viện Mỹ thuật Trung ương mà, thậm chí còn có một khu triển lãm nho nhỏ, tác phẩm còn từng lên TV nữa. Em nghĩ anh hoàn toàn đủ điều kiện để dạy người khác.” Cô đặt cây kem vào ngăn đông tủ lạnh, “Anh nghĩ đi, học sinh không phải là Sở Triết Tùng, sẽ không ép anh đến quán bar đâu. Trẻ con ấy mà, dễ dụ lắm, anh chỉ cần cười một chút là lừa được rồi.”
Ôn Linh không hiểu việc cậu cười là lừa được trẻ con có liên hệ gì với nhau, nhưng cậu thực sự bị thuyết phục bởi lời nói của em gái. Cậu khẽ hắng giọng, phát ra một âm đơn: “Được.” Giọng trầm thấp, yếu ớt, kèm theo sự không chắc chắn và luyến điệu, nghe có chút khôi hài.
Ôn Thuỵ Tuyết vui mừng quay lại, lao đến trước mặt anh trai, vỗ mạnh vào tay cậu: “Nói tốt lắm, nói thêm vài câu nữa đi.”
Ôn Linh lắc đầu, cậu ra dấu: [Không hay.]
“Dễ nghe mà! Sao lại không hay, nghe này, Sở Triết Tùng là đồ ngu, đừng tin những gì hắn nói, những lời hắn nói toàn là rác rưởi, không có đầu óc.” Ôn Thuỵ Tuyết nói, “Em nói hay thì là hay, em là em gái anh, anh phải nghe em.”
Ôn Linh mỉm cười, cậu thử nói thêm một lần nữa: “Được.”
Ôn Thụy Tuyết tìm một tờ giấy A4, nhét cho Ôn Linh một chiếc bút lông, rồi nói: “Anh viết đi, “Tuyển học viên dạy vẽ, 200 tệ một giờ, thiên tài Mỹ thuật Trung ương trực tiếp giảng dạy.””
Ôn Linh cẩn thận từng nét một, chữ viết của cậu cũng giống như con người cậu, nét chữ tròn trịa, ngoan ngoãn, nề nếp. Cậu không viết chữ “thiên tài”, mà chỉ viết: Tuyển học viên dạy vẽ, 100 tệ một giờ, sinh viên Học viện Mỹ thuật Trung Ương trực tiếp giảng dạy.
“100 tệ rẻ quá,” Ôn Thụy Tuyết nói, “Khuôn mặt anh đã đáng giá đến 200 tệ rồi.”
Ôn Linh nghe lọc ý kiến của em gái, ra dấu tay: [Không ai đến đâu.]
“Không có khả năng.” Ôn Thụy Tuyết đi đến góc cửa hàng, lục tìm từ trong tủ một chiếc loa điện tử. Cô nhấn nút ghi âm, đọc theo dòng chữ trên tờ giấy: “Tuyển học viên quốc họa học viện Mỹ thuật Trung ương, 100 tệ một giờ, thầy đẹp trai giảng dạy, học là biết, đi qua đừng bỏ lỡ!”
Ôn Linh bị em gái làm cho bật cười, cậu liên tục vẫy tay, ra hiệu mình không chịu nổi sự xấu hổ này. Nhưng Ôn Thụy Tuyết lại thấy không có gì phải ngại, cô nhấn nút phát lại liên tục, rồi dán chiếc loa cùng tờ giấy lên cửa hàng, ngồi lên một chiếc ghế nhỏ ngay cửa để chào mời khách qua đường.
Tiếng ve hè râm ran không biết mệt mỏi, Ôn Linh lo em gái bị cảm nắng nên mượn hàng xóm một chiếc ô lớn dựng lên, Ôn Thụy Tuyết núp dưới bóng râm của chiếc ô, vừa ăn kem vừa ăn dưa hấu, không ngừng vui vẻ. Cả chiều loa phát đều đều, không có học viên nào đến đăng ký nhưng lại có mấy cô gái táo bạo đến xin số WeChat.
Ôn Linh hơi thất vọng, Ôn Thụy Tuyết vỗ vai cậu, nói: “Mai tiếp tục, chắc chắn sẽ có người đăng ký.”
Ngày hôm sau, loa của Ôn Thụy Tuyết bị cảnh sát thu vì làm phiền dân cư.
Ôn Linh và Ôn Thụy Tuyết nhìn nhau, cậu định khuyên em gái từ bỏ ý tưởng này, nhưng Ôn Thụy Tuyết càng đánh càng hăng. Cô mang ra một chiếc bàn, lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành và một chiếc nghiên mực, nói: “Anh ra đường vẽ tranh, em thì hô hào, chắc chắn có người muốn học.”
Ôn Linh không nỡ dập tắt sự nhiệt tình của em gái,l nên bước vào cửa hàng lấy ra dụng cụ vẽ, đứng cạnh thùng rác để gọt bút chì. Ban đầu, đây chỉ là một ý tưởng lóe lên của Ôn Thụy Tuyết nhưng sau khi chiếc loa bị cảnh sát thu, ý nghĩ này đã trở thành sự nghiệp của cô.
Ngồi trong quán cà phê, Kha Diệc Từ chăm chú quan sát bên kia đường, cố gắng kiềm chế lòng mình. Thợ săn cần có sự kiên nhẫn và bền bỉ tuyệt đối. Anh nắm chặt 100 tệ trong tay, tự nhủ rằng phải chờ thêm một chút, đừng vội vàng lao đến chỗ Ôn Linh, ít nhất phải đợi Ôn Linh nhận học viên đầu tiên đã.
Tuy nhiên, từ sáng đến chiều, bóng cột điện đã dài ra dưới ánh hoàng hôn, mặt trăng hiện mờ mờ trên bầu trời phía đông, Ôn Linh đã vẽ xong một con hổ sống động trên bảng vẽ nhưng vẫn chưa có học viên nào đăng ký.
Ôn Thụy Tuyết ngồi co ro trên ghế ngáp dài, cô nói: “Mai chắc chắn sẽ có người đăng ký.”
Ôn Linh chỉ coi việc này như chơi cùng em gái, cậu cúi đầu vẽ những sợi lông dày của con hổ, bỗng nghe bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo như dòng suối len lỏi hòn đá cuội: “Xin chào, tôi muốn học quốc họa.”
“A, tốt quá!” Ôn Thụy Tuyết nhảy cẫng lên, cô chỉ về phía Ôn Linh, “Đây là thầy dạy quốc họa, họ Ôn.”
“Chào thầy Ôn.” Người đàn ông nói.
Ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng nói, sắc mặt Ôn Linh thay đổi. Cậu hiếm khi mất bình tĩnh như vậy, quay đầu nhìn người đàn ông, mày nhíu chặt, đặt bút xuống rồi bước thẳng vào cửa hàng. Kha Diệc Từ vội đuổi theo, nhưng chưa kịp mở lời thì đã bị cánh cửa Ôn Linh đóng sập lại, bao nhiêu lời định nói đều nghẹn trong cổ họng.
“Sao thế này…” Ôn Thụy Tuyết nghi hoặc hỏi Kha Diệc Từ, “Anh quen anh ấy à?”
“… Coi như là có quen biết.” Kha Diệc Từ bình tĩnh đáp.
–
Có quen biết từ trước rồi nha.