Editor: lemonade
======
Thiểu năng cái đờ cờ mờ mày!!
Mày mới là thiểu năng đấy!
Nếu không phải vì sự bảo đảm an toàn của bản thân, Khang Vạn Lý đã tức giận đến nỗi muốn tháo khẩu trang ra ném vào mặt tên biế.n thái, để cho hắn biết hắn đã sai như thế nào.
Cái thằng lần trước điên cuồng tỏ tình tôi là cậu chứ ai! Có thể cậu đã quên nhưng tôi thì chưa đâu đấy!
Trong lòng Khang Vạn Lý cực kì tức giận, nhưng cuối cùng cũng không dám lộ mặt, chỉ có thể thở phì phò nói: “Cậu cứ mạnh mồm đi.”
Hoa Minh khẽ im lặng, sau đó cười càng lớn hơn nữa.
Trên mặt Khang Vạn Lý không nhịn được nữa, tiếng cười của Hoa Minh cứ quanh quẩn đằng sau lưng cậu mãi không dứt, cậu chạy thật là nhanh, cấp tốc chạy về lớp.
Tiếng cười sau lưng biến mất lúc nào không hay, Khang Vạn Lý để sách xuống bục giảng, xoa xoa cánh tay, oán giận nói: “Bi.ến thái đúng là bi.ến thái, ngay cả giọng cười cũng đáng ghét như vậy.”
Đúng lúc Vương Khả Tâm cũng vừa đặt sách xuống: “Cậu nói gì thế? Ai cười mà đáng ghét?”
Khang Vạn Lý nói: “Còn ai vào đây nữa? Hoa Minh chứ ai!”
Khang Vạn Lý thuận miệng đáp một câu, Vương Khả Tâm một đầu khó hiểu. Giọng cười của Hoa Minh đáng ghét à? Sao có thể như vậy được?
Trong trường này có mấy ai thấy được Hoa Minh cười đâu chứ.
Đang suy nghĩ thì Hoa Minh được nhắc tới bước vào cửa lớp, biểu cảm lạnh nhạt, toàn thân tràn ngập cảm giác xa cách như trong lời đồn.
Trong lòng Vương Khả Tâm chắc chắn, sau đó thấy Hoa Minh càng ngày càng đi gần lại đây. Nhỏ rụt vai lại, nhanh chóng trốn ra sau lưng Khang Vạn Lý.
Thích ngắm trai đẹp là một chuyện, nhưng nếu kêu nhỏ đối mặt trực tiếp với Hoa Minh thì chắc chắn không thể.
May mà Hoa Minh không có chú ý đến nhỏ, chỉ nhìn Khang Vạn Lý nói: “Chạy nhanh vậy, lòng can đảm của cậu bay đi đâu mất rồi? Lần trước không phải nói nếu gặp lại sẽ cho tôi đẹp mặt à?”
Vốn dĩ Khang Vạn Lý không muốn trả lời hắn, nhưng câu này nghe mà không trả lời thì không thể hạ lửa giận được. Khang Vạn Lý cũng không sợ, cậu nhìn trái nhìn phải, sau đó đưa tên lên quẹt đống bụi phấn trên bảng rồi bôi thật mạnh lên mặt của Hoa Minh.
Hoa Minh không tránh đi, nên cả hai bên mặt đều dính một mảng trắng.
Khang Vạn Lý tức giận nói: “Rồi đó, đủ đẹp chưa?”
Tim của Vương Khả Tâm như muốn nhảy ra ngoài luôn rồi, Khang Vạn Lý có biết cậu ấy đang làm gì không vậy?
Đối phương là Hoa Minh đấy! Cậu còn dám khiêu khích như vậy nữa? Bộ không muốn vượt qua năm 12 một cách thật đẹp đẽ hay sao?
Bầu không khí đột nhiên giảm xuống đến mức đóng băng, ngoại trừ Vương Khả Tâm ra, mọi người trong lớp cũng theo dõi hành động của Khang Vạn Lý, ai nấy đều im như thóc, không một ai lên tiếng.
Riêng Hoa Minh, hắn đưa tay sờ mặt, mất một khoảng thời gian mới có thể nhận ra Khang Vạn Lý vừa mới làm gì.
Sau đó hắn khẽ cười một tiếng, bắt chước Khang Vạn Lý quẹt một đống bụi phấn ở trên bảng.
Muốn bôi lại cậu đấy hả?
Khang Vạn Lý nhanh chóng phản ứng thì thấy Hoa Minh đang vươn tay lại cái khẩu trang trên mặt cậu.
Tuyệt đối không thể để hắn chạm đến khẩu trang của cậu, Khang Vạn Lý lập tức lấy tay che khẩu trang lại.
Nhưng Hoa Minh vươn tay tới khẩu trang chỉ là dương đông kích tây mà thôi, bàn tay to lớn của hắn đổi hướng đi xuống, luồn qua cổ áo của Khang Vạn Lý.
Sau đó, hắn ra sức bôi hết tất cả đống bụi phấn lên trên ngực của Khang Vạn Lý.
Khang Vạn Lý lập tức nhảy cẫng lên ba thước.
Khi cậu rít lên, cả lớp đều cười ha ha, cả Vương Khả Tâm cũng không nhịn được mà phụt cười.
Chuyện này không tệ đến mức phải chửi lộn và đánh nhau, Vương Khả Tâm thật sự thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đồng thời có suy nghĩ mới về Hoa Minh, cảm thấy tính cách của hắn rất tốt.
Chỉ có Khang Vạn Lý là như bị người ta dẫm trúng đuôi, điên cuồng xù lông.
Đờ mờ đờ mờ đờ mờ đờ mờ đờ mờ!!!!
Tên bi.ến thái Hoa Minh sờ ngực cậu kìaaa!!!!!!
Ngực cậu bị biế.n thái tập kích!!!!!
Tên bi.ến thái này đúng là không biết xấu hổ!!!!!
Lúc này Từ Phượng đang đi bê sách quay về, cậu ta đi tới cạnh Hoa Minh, cảm thấy bầu không khí có hơi quái lạ.
Từ Phượng nói: “Sao thế?”
Hoa Minh cảm thấy đã hài lòng rồi nên tạm thời buông tha Khang Vạn Lý, sau đó hắn đi một mạch không quay đầu lại.
Từ Phương đuổi theo nói: “Anh Minh, mặt anh sao vậy? Này, hình như tâm trạng anh đang tốt đúng không?”
Trong lớp, các bạn học sinh từ cứng đờ chuyển sang vô cùng nhộn nhịp mà phát sách, tiết mục xen giữa ban nãy cứ thế mà trôi qua.
Khang Vạn Lý phỉ nhổ vào bóng lưng của Hoa Minh một cái, còn chưa kịp trút giận đã phải rơi vào bóng ma tâm lý: ngực bị tập kích.
Hoá ra muốn sống thôi mà cũng khó khăn đến vậy sao!
Đột nhiên cậu muốn về nhà!
Khó chịu một lúc lâu, Khang Vạn Lý bị tiếng gọi của Vương Khả Tâm kéo về, Vương Khả Tâm nói: “Vạn Lý, nhanh nào, sơ đồ chỗ ngồi có rồi, tốc độ của cô Hứa nhanh thật đó.”
Dương Phục mới từ phòng giáo viên về, cậu ta mang về một tờ sơ đồ chỗ ngồi vừa được cô Hứa sắp xếp xong, tuyên bố: “Hôm nay xếp chỗ ngồi xong thì không còn gì để làm nữa, buổi chiều không cần đến, ngày mai bắt đầu đi học bình thường.”
Chỉ cần là được nghỉ thì nửa buổi cũng đã rất vui rồi. Cả lớp nháo nhào hoan hô, mọi người ồn ào xách cặp lên đổi chỗ theo sơ đồ.
Khang Vạn Lý mang theo tâm trạng hậm hực đi sang coi danh sách, thấy mình ngồi ở dãy giữa bàn áp cuối, còn Vương Khả Tâm thì ngồi ở dãy đầu lận cơ.
(1) dãy bàn học ở đây mình nghĩ là tính theo dãy ngang vì mình có xem sơ đồ lớp học bên Trung thì người ta thường nhìn theo dãy ngang chứ không phải dãy dọc như bên Việt mình. Suy ra thì Vương Khả Tâm ngồi ở hàng gần bục giảng, còn Khang Vạn Lý ngồi ở gần cuối nha.
Vương Khả Tâm không khỏi cảm thán: “Duyên phận của chúng ta sao lại ngắn vậy chứ?”
Duyên phận vốn đã ngắn ngủi mà, suy cho cùng thì cũng do chiều cao của Khang Vạn Lý nên cậu chắc chắn phải ra sau ngồi là đúng rồi. Cậu không có ý kiến gì về sự sắp xếp này cả. Nhưng đến khi nhìn xuống dưới nữa, sắc mặt Khang Vạn Lý lập tức thay đổi.
Tên của Hoa Minh xếp ngay đằng sau cậu, nói thẳng ra là hai người một người bàn trước, một người bàn sau.
Sao có thể như thế được?
Khang Vạn Lý vội vàng nhìn về phía mục tiêu, Hoa Minh đã đi đến chỗ ngồi, đối diện với ánh mắt của cậu, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên vẫy vẫy.
Hành động tuy rất bình thường nhưng Khang Vạn Lý lại thấy như hắn đang mỉa cậu vậy.
Không được, tuyết đối không được.
Dương Phục nói: “Có ý kiến gì về chỗ ngồi không? Nếu mà có thì…..”
Khang Vạn Lý lập tức giơ tay: “Tôi có ý kiến!”
Dương Phục liếc nhìn cậu, sau đó lạnh nhạt nói nốt nửa câu sau: “Tôi đề nghị nuốt trở về đi.”
Khang Vạn Lý: “…….”
Không! Tôi không nuốt về được!
Cậu không muốn ngồi trước bi.ến thái đâu!
Nghĩ đến mỗi ngày đi học đều bị Hoa Minh ngồi ở đằng sau nhìn chằm chằm vào gáy, đã vậy còn cực kì gần nữa, Khang Vạn Lý như muốn nổ tung.
Dương Phục nhìn cậu nói: “Ngồi trước đi đã, đừng ảnh hưởng đến mọi người đổi chỗ, chuyện khác lát nữa nói sau.”
Câu này cũng có lí, Khang Vạn Lý chầm chậm chuyển qua chỗ mình. Vừa ngồi xuống đã lập tức quay đầu, Hoa Minh mặc cậu đang trừng mình, nói: “Xem ra là duyên phận rồi.”
Khang Vạn Lý khinh thường: “Không, tôi bị trời phạt.”
Hoa Minh bật cười: “Sao cậu ghét tôi vậy? Rốt cuộc tôi đã làm gì cậu thế?”
Khang Vạn Lý rất sợ bị bi.ến thái nghĩ ra điều gì đó về chủ đề này nên vội vàng trả lời: “Tôi sợ cậu sẽ ảnh hưởng đến việc học của tôi!”
Hoa Minh nói: “Tôi ngồi ở sau, cậu có thấy tôi đâu, làm sao ảnh hưởng được kia chứ?”
Khang Vạn Lý: “Lỡ như…. lỡ như cậu cộp pi bài tập của tôi thì sao?”
Hoa Minh thẳng thắn nói: “Đó giờ tôi chả bao giờ làm bài tập cả.”
Khang Vạn Lý rất muốn mắng: Không làm bài tập mà còn tự hào cái éo gì thế? Lúc này Dương Phục đang đứng trên bục giảng, đây là lần đầu tiên mà cậu ta khao khát được mắng người.
Người khác thì không biết thành tích của Khang Vạn Lý nhưng cậu ta thì biết. Vừa nãy cậu ta có cố ý nhìn thoáng qua ở phòng giáo viên, thành tích của Khang Vạn Lý đứng nhất từ dưới đếm lên ở trong lớp. Không, không chỉ là trong lớp mà là đứng nhất từ dưới đếm lên của cả toàn trường.
Là đứa đứng chót toàn trường Tĩnh Bác – ngôi trường vốn dĩ có tỉ lệ lên lớp thấp toàn thành phố, Khang Vạn Lý lấy đâu ra dũng cảm mà nói cái câu người khác sẽ ảnh hưởng đến cậu học tập vậy?
Trên mặt Dương Phục không có biểu cảm nhưng trong lòng thì chào thua.
Đứng trước mặt Tiểu Hoa mà có thể tự tin như vậy thì cực kì hiếm thấy đấy.
Khang Vạn Lý vẫn còn tranh giành với b.iến thái: “Nói nhiều thế làm gì? Cậu đổi chỗ đi.”
Hoa Minh nói: “Cô đã sắp chỗ cho tôi ở đây, sao tôi đổi được?”
Thật lòng Khang Vạn Lý cảm thấy vậy thì mình đi cũng được nhưng làm thế thì sĩ diện vứt đi đâu? Trong lúc do dự, Từ Phượng bên kia nóng máu muốn xen mồm vào, cậu ta không hiểu nỗi mắc gì Hoa Minh lại phải nói chuyện nhẹ nhàng như thế chứ?
“Đờ mờ, thằng này đang nói chuyện với ai đấy? Mày muốn đổi thì phải đổi à? Xem thường ai vậy? Còn không muốn ngồi gần anh Minh, không muốn thì nhường cho tao ngồi! Còn trừng mắt nữa! Có bản lĩnh thì mày lên đi, tao không có sợ đâu. Tao với mày dùng cách của đàn ông giải quyết.”
Trong ba người, người có tính khí nóng nảy và thường xuyên gây rối nhất chính là Từ Phượng, Từ Phượng nói như vậy rõ ràng là có ý muốn đánh nhau.
Trong lớp lâm vào yên tĩnh, mọi người ai nấy đều im lặng. Chỉ có Khang Vạn Lý trên mặt không hề sợ hãi, kiên cường nói: “Cậu nói rồi đó, không được đổi ý đâu.”
Từ Phượng: “Tao mà đổi ý tao làm con chó.”
Khang Vạn Lý xoay người lấy từ trong cặp ra sấp bài tập ban nãy Hứa Phinh phát đặt lên bàn, lớn tiếng nói: “Tới đây.”
Không khí yên lặng hai giây.
Trên mặt Từ Phượng hiện lên biểu cảm ngu ngốc.
Cậu ta còn chưa nghĩ ra tại sao Khang Vạn Lý lại lấy ra sấp đề thì Hoa Minh ở bên cạnh đã lấy tay che mặt, toàn thân run bần bật.
Người khác nhìn thì không hiểu nhưng Từ Phượng vừa nhìn đã hiểu.
Anh Minh là đang run vì cười.
Rồi lại cười cái gì nữa vậy?
Ai có thể nói cho cậu ta biết điểm buồn cười ở đâu được không? Điểm buồn cười ở đâu?!!!
Hoa Minh run lên hai cái nữa rồi hạ tay xuống, biểu cảm trên mặt đã bình thường trở lại, hắn ngăn Từ Phượng rồi hỏi Khang Vạn Lý: “Cách giải quyết của đàn ông là làm bài tập à?”
Khang Vạn Lý nghiêm túc nói: “Đúng vậy, bài tập còn không biết làm thì là đàn ông cái nỗi gì nữa!”
Hoa Minh dừng một chút, vừa muốn cười tiếp thì Từ Phượng cuối cùng cũng hiểu ra được vấn đề, thẹn quá hoá giận mắng: “Mày trêu tao đấy hả! Có phải não mày bị úng nước rồi không!”
Mọi người đang vây xem bị cú quay xe này làm cho cười ra nước mắt, Khang Vạn Lý người đang bị lệch hướng nhất vẫn rất kiên trì: “Có đấu hay không?”
Từ Phượng: “Đấu đấu cái mẹ mày.”
Khang Vạn Lý như tóm được bím tóc của Từ Phượng: “Cậu đổi ý rồi, đồ chó.”
Từ Phượng: “Đệt mẹ nó.”
Đừng có cản cậu ta! Cậu ta muốn giết chết thằng chó này!!
Từ Phượng vẫn còn muốn chửi tiếp, Hoa Minh đã kéo cậu ta lại, dạt dào hứng thú nói: “Tôi đấu với cậu.”
Khang Vạn Lý không tin lắm: “Đấu với tôi? Cậu chắc chắn rồi?”
Hoa Minh: “Chắc chắn.”
Đấu với hắn ư? Khang Vạn Lý có cảm giác như bắt được bánh từ trên trời rơi xuống, mừng rỡ nói: “Này là cậu nói đấy nhé, nếu cậu thua thì cậu phải đổi chỗ.”
Hoa Minh hỏi ngược lại: “Nếu cậu thua thì sao?”
Khang Vạn Lý nói: “Thì tôi đổi chỗ.”
Nghe như dù thắng hay thua thì cậu cũng sẽ được đổi chỗ vậy, muốn chạy khỏi chỗ này lắm à? Hoa Minh lắc đầu nói: “Không được, nếu cậu thua thì cả hai chúng ta ai cũng không đổi chỗ cả.”
Từ Phượng nghe không lọt tai chút nào, ai cũng không đổi, nói thế thì anh Minh có thắng cũng chẳng được ích lợi gì. Vậy còn đấu làm gì nữa? Rồi sao nhìn anh Minh hăng hái quá vậy!
Khang Vạn Lý sao có thể thua được cơ chứ, cậu đương nhiên đồng ý tại chỗ: “Chúng ta thi làm bài tập, ai điểm cao hơn người nấy thắng.”
Hoa Minh gật đầu, cuộc đấu cứ như vậy được thành lập.
Mọi người trong lớp ai nấy cũng đều hoang mang về trận đấu này, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Khang Vạn Lý đi đến cạnh Hoa Minh ngồi xuống.
Hai người đưa ra thời gian làm bài là 20 phút.
Hoa Minh sẽ thi làm bài tập với người khác, quả đúng là chuyện lạ thế kỉ.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, nhốn nhào suy nghĩ. Hoa Minh tiếng tăm tuy lớn điểm các môn thì hình như cũng bình thường lắm, còn thành tích của cậu học sinh chuyển trường này thì không biết cho lắm!
Này là hai con gà mổ nhau sao? (2)
(2) ý nói là hai đứa yếu xìu đánh nhau í, thường dùng để nói khi chơi game.
Cuộc đấu sắp bắt đầu, Hoa Minh chợt hỏi: “Được mở sách không?”
Khang Vạn Lý thấy mở sách hay không cũng thế nên tự tin đáp: “Tuỳ cậu.”
Dương Phục thấy điệu bộ tự tin của Khang Vạn Lý thì tâm tình phức tạp, nhưng rất nhanh cậu ta không để ý đến Khang Vạn Lý nữa. Bởi vì Hoa Minh đang vẫy tay gọi cậu ta sang.
“Sao thế Tiểu Hoa?”
Dương Phục đi đến bên cạnh Hoa Minh, 20 phút tính giờ đúng lúc bắt đầu.
Hoa Minh lười nhác cầm bút, nhìn câu đầu tiên trên bộ đề, hỏi: “Chọn gì?”
Dương Phục không chút do dự: “C.”
Mọi người trong lớp: “……”
Khoan đã!
Hoá ra mở sách là mở như thế này đấy à??????