Cực Độ Mê Luyến

Chương 26


Editor: lemonade

=======

Hoa Minh chính là oan gia của Khang Vạn Lý, chỉ cần nói chuyện với hắn thôi thì cũng đủ làm cậu tức chết đi được. May thay là cái tên này lúc học thì rất ít quấy rầy cậu nên sẽ không ảnh hưởng đến học tập của cậu. 

Khang Vạn Lý tức tối khó chịu suốt cả một buổi trưa, mãi vẫn không thấy khấm khá lên được mà ngược lại còn ngày càng tức hơn. 

Tên Hoa Minh thế mà lại nói được làm được, hộp anh đào cứ để yên một chỗ ở đấy nhưng một quả cũng không cho cậu!

Quá trời độc ác rồi!!

Có còn là người không???

Khang Vạn Lý không muốn phản ứng với Hoa Minh một chút nào, càng tức giận bao nhiêu thì dũng cảm của cậu càng nhiều bấy nhiêu.

Không biết có phải có liên quan đến lời Từ Phượng nói hay không nhưng cậu cảm thấy rằng nếu bi/ến thái không có mấy cái suy nghĩ bậy bạ với cậu thì hình như hắn cũng không đáng sợ như thế. 

Buổi trưa vội vàng trôi qua, trong lúc đó thường xuyên có những học sinh của lớp khác đến đây nhìn tới nhìn lui. Chuyện cậu và Thượng Huy đánh nhau bây giờ cả trường đều biết cả rồi, ánh mắt của mọi người dành cho cậu có chút thay đổi.

Đại khái là phát hiện tướng mạo của cậu không giống như trong lời đồn, lại còn chủ động đánh nhau nữa, nhìn như nào cũng không dễ chọc đến nên mọi người có hơi kiêng kị cậu, mà Khang Vạn Lý cũng không thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy rất tốt. 

Cho mọi người sớm biết cậu không hề nhát gan hay sợ phiền phức đâu!

Câu chuyện đánh nhau tạm thời kéo dài một buổi, sau tiết tự học buổi tối, Hứa Phinh gọi Khang Vạn Lý vào văn phòng. 

Người cô dịu dàng này có một chỗ cũng giống với chủ nhiệm của lớp 12-1, ấy chính là bênh vực người bên mình. Trước khi nói chuyện, cô nhìn tai của Khang Vạn Lý, cảm thấy khổ sở hơn người cả bị thương nữa. 

“Sau này nhất định phải chú ý đấy, không được tuỳ tiện động thủ nữa.”

Khang Vạn Lý đứng đắn nói: “Bình thường em rất ít khi đánh nhau, lần này tuy rằng đã ra tay trước nhưng em thấy bản thân không có sai, em muốn đánh nó thật.”

Theo tình hình chung, nếu nói ra câu này tất nhiên sẽ bị mắng ngay nhưng mà Hứa Phinh lộ ra vẻ bất đắc dĩ, chỉ dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Cô tin em nếu không có lí do sẽ không đánh người lung tung, chỉ cần em không hối hận thì cô cũng không có gì để nói. Nhưng cô là lo cho thân thể của em, nếu em bị thương thì ba mẹ và người nhà của em sẽ lo lắng biết bao nhiêu.”

Nếu nói bằng giọng cứng rắn thì chắc chắn trăm phần trăm Khang Vạn Lý sẽ không nghe, nhưng giọng cô mềm thế này, Khang Vạn Lý khựng lại hồi lâu, nói không nên lời. 

Hứa Phinh nói: “Đôi khi giữa học sinh có mâu thuẫn, chưa chắc một hai phải do bản thân mình giải quyết, em có thể xin sự giúp đỡ của cô, rồi cùng cô giải quyết…”

Nói đoạn, Hứa Phinh đánh giá vẻ mặt của Khang Vạn Lý, thu lại giọng dịu dàng: “Bây giờ nói cái đó cũng không có ích gì, nói chuyện đánh nhau trước, tại sao lại ra tay trước?”

Khang Vạn Lý cảm thấy lúc Hứa Phinh nói chuyện, biểu cảm có hơi giống với người mẹ yêu dấu làm giáo sư đại học của cậu, Khang Vạn Lý hoàn toàn không có cách nào cãi lại được, chỉ có thể ngoan ngoãn nói ra hết mọi chuyện từ đầu đến cuối. 

Hứa Phinh nghe hiểu mọi chuyện xong, những mảnh ghép trong lòng ngày càng rõ ràng hơn. 

Cô biết ngay là Khang Vạn Lý không phải là đứa nhóc như thế này mà, việc này rõ ràng là do Thượng Huy khơi ra trước. Hôm nay Khang Vạn Lý ra tay trước mà chuyện đã náo động đến giáo viên bên kia rồi, nếu không động thủ thì chẳng phải Thượng Huy sẽ làm chuyện ngày một tệ hơn hay sao?

Đây không phải là trò đùa dai giữa học sinh với nhau, này rõ ràng là do nhà trường khi dễ không quan tâm đến. 

Hứa Phinh càng nghĩ càng tức: “Chuyện bị phá hư dây sênh xe đạp em có nói với người nhà không?”

Khang Vạn Lý nói: “Không ạ.”

Hứa Phinh hỏi: “Tại sao không nói?”

Khang Vạn Lý ngơ ngác hỏi lại: “Sao lại phải nói ạ? Đây là chuyện của mình em thôi mà.”

Hứa Phinh ngẩn người, một mặt thì cảm thấy đây là bệnh sĩ diện chung của con trai, mặt khác thì bỗng nhận ra đứa nhóc này nói đến là oai, không có lấy một tí áp lực từ chỗ của Thượng Huy. 

Thượng Huy có thể thật sự là ức hiếp người ta, nhưng Khang Vạn Lý là người bị ức hiếp lại chẳng hề cảm thấy sợ hãi khi bị ức hiếp một chút nào.

Hứa Phinh cũng nhất thời không biết nói gì cho phải.

Thở dài một hơi, Hứa Phinh nghĩ đến việc bên Khống Văn Quân. Là chủ nhiệm của lớp Thượng Huy, thầy Khổng mãnh liệt yêu cầu xử phạt nghiêm khắc đối với Khang Vạn Lý và Hoa Minh. Cô đoán nếu bây giờ cô đi tường thuật lại sự thật thì dù một câu Khổng Văn Quân cũng chẳng tin. 

Hứa Phinh đã có trực giác rằng cuối cùng việc này có được xử lí thì 80% là đứng về phía Thượng Huy. Thứ nhất là bởi vì hai việc mà Khang Vạn Lý nói đều không có chứng cứ, việc Khang Vạn Lý đánh người lại được đông đảo mọi người chứng kiến. 

Thứ hai là vì đối với nhà trường mà nói thì Khang Vạn Lý thuộc 12-8, là một lớp học sinh dở, còn Thượng Huy lại thuộc 12-1, là lớp học sinh xuất sắc. 

Nói đi nói lại….

Thì cũng trách thành tích của Khang Vạn Lý quá tệ.

Hứa Phinh vì bản thân không có cách nào bảo vệ học sinh mà tự trách, nhưng hiện tại việc có thể làm chỉ là tiêm thuốc phòng ngừa cho Khang Vạn Lý, cô khuyên giải an ủi: “Cô sẽ cố gắng không làm lớn chuyện lên, không cần phải mời đến phụ huynh đâu. Ghi lỗi thì có thể sẽ được bỏ qua nhưng còn thông báo phê bình…. chắc là không tránh khỏi được rồi.”

Khang Vạn Lý gật đầu: “Không sao đâu ạ.”

Hứa Phinh chỉ có thể thở dài: “Nhà trường chỉ để ý đến thành tích với học sinh văn hoá, mà trùng hợp Thượng Huy lại là học sinh văn hoá ở trường mấy năm rồi, trường học đang muốn đề cử em ấy với B Đại.”

Nói đến việc này, Hứa Phinh vội vàng áp chế âm thanh, cô nhớ đến Khang Vạn Lý ngày ngày luôn trong trạng thái chăm chỉ học sinh cộng với thành tích như chó tha, vội vàng sửa miệng, sợ sẽ đả kích đến lòng tự trọng của Khang Vạn Lý. 

“Vạn Lý này, em cũng đừng nản lòng, cô tin là nếu em cứ giữ vững trạng thái học tập chăm chỉ như bây giờ thì nhất định sẽ có tiến bộ rất lớn.”

Khang Vạn Lý đương nhiên là không nản lòng rồi, cậu cực kì tự tin nói: “Nhất định là vậy rồi ạ, B Đại thì sao chứ? Em nhắm mắt thôi cũng có thể vào được B Đại mà, có thể lọt vào mắt em cũng chỉ có Bắc Đại mà thôi! Cô yên tâm đi, sang năm em nhất định sẽ đậu Bắc Đại!!”

Hứa Phinh vốn dĩ muốn cổ vũ Khang Vạn Lý: “……”

A…. à…..

Vừa nãy cô muốn nói cái gì ấy nhỉ? Tóm lại…. tóm lại là….

Hứa Phinh nhỏ giọng nói: “Cố… cố lên?”

Từ văn phòng đi về lớp, trong phòng học đã trống không, Khang Vạn Lý còn muốn đề phòng Hoa Minh sẽ làm phiền cậu, kết quả lại phát hiện Hoa Minh đã đi rồi. 

Đi rồii???? Cậu ta thế mà lại đi mất rồi!

Khang Vạn Lý cực kì không được tự nhiên, không bị biế/n thái làm phiền hai câu, cậu cảm giác như trong cuộc sống thiếu thiếu thứ gì ấy. 

Ý thức được suy nghĩ của mình, Khang Vạn Lý ngạc nhiên dậm chân, nhìn đi này! Cậu đã bị bỏ thuốc thành cái loại gì rồi!

Bi/ến thái chết tiệt!!!!

Đeo cặp sách đi về nhà, lúc lên lầu Khang Vạn Lý cố tình né dì Trương. Không ngờ cậu cẩn thận tránh dì Trương nhưng lại không tránh khỏi Tiểu Phong ở chung phòng với mình. Đôi mắt sắc nhẹm của Khang Thiên Phong phát hiện được cậu không đeo mắt kính, đã thế trên tai còn có thương tích, sắc mặt lập tức vô cùng khó coi.

“Anh đánh nhau với người ta?”

Khang Vạn Lý bị cô giáo hỏi cung thì chẳng thấy sợ gì cả, nhưng khi bị Tiểu Phong hỏi thì rất lúng túng, ậm ừ nói: “Đâu có đâu, này là do anh không cẩn thận quẹt trúng thôi ấy mà.”

Nói hươu nói vượn! Khang Thiên Phong cả giận: “Anh còn giấu em nữa, hôm qua em đã thấy anh kì lạ rồi.”

Khang Vạn Lý chết cũng không thừa nhận: “Không có thật mà! Em không cần lo lắng đâu.”

Khang Thiên Phong còn muốn nói nữa, lại bị Khang Vạn Lý che miệng, từ chối nghe: “Tiểu Phong nè, em mau im lặng đi, đừng ảnh hưởng tới anh học tập.”

Bị chụp nguyên cái mũ lớn như vậy lên đầu, Khang Thiên Phong làm sao mà không nhìn ra thái độ của Khang Vạn Lý cơ chứ. 

Đây là chết sống không chịu nói.

Khang Vạn Lý nhìn ánh mắt của Tiểu Phong, trong lòng hơi băn khoăn, nhưng muốn nói rõ cũng không thể nói rõ được, cậu căng da đầu ngồi vào bàn chuẩn bị làm bài tập.

Đang muốn mở cặp thì điện thoại của Khang Vạn Lý vang lên, có hai tin nhắn Wechat, người gửi tin nhắn là Hoa Minh. 

Hoa Minh? Tại sao lại là Hoa Minh?? 

….. Lại nói, hình như hôm nay cậu quên xoá Wechat của Hoa Minh mất rồi! Suýt chút nữa Khang Vạn Lý quên mất!!

Bi/ến thái chết tiệt tìm cậu làm gì chứ, cậu không muốn để ý đến hắn đâu!

Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng động tác của Khang Vạn Lý vừa hay lại đi ngược với suy nghĩ, tựa như là gấp đến nỗi không chờ được mà click mở tin nhắn. 

…….Cậu cũng không muốn.

Nhưng mà cậu để ý!!

Nhấn mở Wechat, tin nhắn Hoa Minh chỉ vỏn vẻn: [Ra ngoài chơi.]

Hoa Minh: [Ngày mai được nghỉ.]

Ngày mai là thứ bảy, đối với học sinh Tĩnh Bác thì đấy là ngày nghỉ, nhưng đối với Khang Vạn Lý thì không. Thứ bảy là dùng để tự chủ trên con đường tự học có được không! Cậu muốn học, cậu yêu học lắm! 

Mà biế/n thái kêu cậu đi ra ngoài chơi thì cậu sẽ đi à? Đương nhiên là không rồi!

Khang Vạn Lý quyết đoán nhắn trả lời: [Không đi!]

Hồi âm xong, Khang Vạn Lý đổi tên Wechat của Hoa Minh thành: Bi/ến thái chết tiệt.

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên Hoa Minh cũng những ngày gần đây đều là “vờ tốt bụng” và “phản ứng bình thường” khiến Khang Vạn Lý hơi do dự một chút, có hơi mềm lòng, sau đó cậu lại sửa tên thành: Đại Hoa. 

Gọi là Đại Hoa mà không phải là b/iến thái chết tiệt là đã quá cho cậu mặt mũi rồi đấy!

Khang Vạn Lý hân hoan nhìn chằm chằm khung Wechat, chờ Hoa Minh lì lợm la liếm. 

Kết quả qua mười mấy giây, Hoa Minh mới rep: [Ừ.]

Chỉ một chữ ừ, hết rồi. 

Khang Vạn Lý không thể tin được. 

Vậy là xong rồi??? Không hề nhắn thêm câu thứ hai à??? Tại sao chứ!

Trước khi thấy mặt cậu thì cứ làm phiền mãi, nhìn thấy mặt rồi thì thay đổi thái độ ngay….. Khang Vạn Lý cảm thấy vẻ đẹp của mình đã bị vũ nhục. 

Bi/ến thái hèn mọn dám đột nhiên lạnh nhạt với mình!

Khang Vạn Lý tức lắm nhưng ngón tay cứ dừng ở chỗ ấn gửi tin nhắn nửa ngày, cuối cùng cũng chẳng gửi đi được tin nào. 

Khang Thiên Phong ở phía sau nhìn chằm chằm Khang Vạn Lý, phát hiện sắc mặt Khang Vạn Lý là lạ, không khỏi hoài nghi rằng Khang Vạn Lý và đối tượng đánh nhau đang chửi lộn trên điện thoại. Cậu chàng từ sau lưng thò đến gần, liếc mắt đã thấy được tên của đối phương — Đại Hoa.

Khang Thiên Phong: “?”

Anh trai cãi nhau với con chó à???

Khang Thiên Phong muốn nhìn tiếp nhưng Khang Vạn Lý cũng đã cất điện thoại, kéo cặp sách, chuẩn bị làm bài tập.

Đoán được là nếu dứt khoát hỏi thì tất nhiên cũng chẳng có kết quả gì, Khang Thiên Phong thở dài, quay về giường. 

Khang Vạn Lý không chú ý đến động tĩnh ở đằng sau, cậu tức giận kéo cặp sách, muốn phát tiết cảm xúc lên bài tập, kết quả vừa mở cặp, cả người chợt sửng sốt. 

Ở trong cặp của cậu có một hộp anh đào đỏ mọng đang nằm yên trong đấy. 

Đỏ tươi ướt át, đúng là hộp anh đào mà Hoa b/iến thái bảo dù có thế nào cũng không chia cho cậu một quả. 

Khang Vạn Lý: “…..”

Cái gì đây!!!

Chỉ là một hộp anh đào mà thôi, tưởng cậu sẽ hiếm lạ lắm sao!

Không có đâu!

Khang Vạn Lý vùi đầu vào cánh tay, gương mặt đỏ bừng hết cả lên, cuối cùng lỗ tai cũng đỏ chót.

Cậu nhỏ giọng mắng: “Biến mẹ cậu đi…. bi/ến thái chết tiệt.”

Khang Vạn Lý trì hoãn một chút, hai má vẫn còn nong nóng. Hồi lâu sau mới chọn ra một bộ đề hoá để làm. Cậu làm đến là nghiêm túc, không chú ý đến điện thoại vang lên hai tiếng.

Hoa Minh: [Ngày mai đến đón cậu.]

Hoa Minh: [Dậy sớm một tí đấy.]

=======

Tui có lời muốn nói: Ỏ đỏ mặt kìaa =)))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận