Xem ra họ đã hiểu lầm rồi, nếu là vì chuyện của Tử Tước, cô sẽ không nhắn tin để hai người họ về thôn đâu. Vốn đã khiến bọn họ gặp không ít phiền toái, nếu chỉ vì mấy chuyện nhỏ đều phải làm phiền bọn họ thì bản thân tôi sẽ rất băn khoăn, Diệp Hiểu Hạ vội vàng lắc đầu: “Tôi mời hai người về không phải vì việc này, chuyện này chỉ là trùng hợp xảy ra thôi.”
“Thế là có chuyện gì?” Máng Xối Hoa Lưu và Trúc Nhận Ngàn Trần không khỏi có chút kỳ quái, chẳng lẽ ngoài nam nhân khó chọc này còn có việc gì phiền toái hơn sao?
Diệp Hiểu Hạ tìm trong túi một hồi, lấy ra hai thanh vũ khí, một thanh trường kiếm, một thanh trường thương, đưa cho hai người. Cô nhìn hai người một bộ dáng không hiểu gì, không khỏi nở nụ cười: “Bảo 2 anh trở về, là muốn đưa cho 2 anh cái này.” Cô đem vũ khí đệ đi qua, tiếp nói: “Tôi không biết nhiều lắm về trò chơi, nếu không nhờ 2 anh luôn luôn giúp đỡ, chỉ sợ tôi bị người bán đi mà còn không biết, đây là tâm ý nho nhỏ của tôi, muốn cám ơn 2 anh, mong 2 anh nhận lấy.”
Trúc Nhận Ngàn Trần nhìn vũ khí Diệp Hiểu Hạ đưa.
Trường kiếm đồng thô: trang bị lục sắc, công kích: 16, lực lượng +6, vật lý thương hại tăng 8%, tốc độ công kích: 2. 4. Yêu cầu chức nghiệp: vật lý công kích. Yêu cầu cấp bậc: 15.
Trường thương đồng thô: trang bị lục sắc, công kích: 18, lực lượng +6, vật lý thương hại tăng 8%, tốc độ công kích: 3. 0. Yêu cầu chức nghiệp: vật lý công kích. Yêu cầu cấp bậc: 15.
Hắn không khỏi sửng sốt, sau đó liền đưa trả: “Cái này chúng tôi không thể nhận.”
“Vì sao?” Trúc Nhận Ngàn Trần cự tuyệt nằm ngoài dự đoán của Diệp Hiểu Hạ, cô không khỏi dừng lại:”Có phải cảm thấy này…”
“Diệp Hiểu Hạ, bạn bè gặp nhau là hữu duyên, giúp đỡ cô đối cới chúng tôi chỉ là nhấc tay chi lao thôi. Nếu cô nhất định muốn nói đến việc giúp đỡ kia, chỉ là do chúng tôi thấy cô thuận mắt, mà cô lại không chán ghét, thế thôi. Nếu vì muốn nhận báo đáp mới đi giúp đỡ người khác, như vậy trên thế giới này còn cái gì không cần lợi ích?” Trúc Nhận Ngàn Trần nhăn mày, nhìn ra được hắn thập phần không thích hành động này của Diệp Hiểu Hạ.
Máng Xối Hoa Lưu cũng cự tuyệt Diệp Hiểu Hạ, hắn vỗ vai cô, cười sang sảng: “Cầm lại đi, tôi không phải người có ý chí kiên định đâu, trường thương này nếu cô không cất đi nhanh, tôi sẽ không chịu nổi .”
“Không phải vì lợi ích, chỉ là tôi cảm thấy nó thích hợp mới muốn tặng cho 2 anh.” Diệp Hiểu Hạ vốn không biết ăn nói, cô càng vội vàng, lại càng không biểu đạt được lý do: “Có thể là do tôi không biết cách biểu đạt, nhưng tôi thật sự không có ý kia…”
Điền Gia Nhị Thiếu Gia thấy Diệp Hiểu Hạ sốt ruột, làm thế nào cũng không biểu đạt rõ ràng, cô thở dài một hơi: “Hai người là đại nam nhân không cần ma ma chít chít, Hiểu Hạ cũng không phải người nhiều tâm nhãn, cô ấy tặng đồ cho các người cũng chỉ là muốn tỏ lòng biết ơn thôi.”
“Chúng tôi cũng không làm được việc gì đặc biệt cho cô ấy.” Trúc Nhận Ngàn Trần vẫn lắc đầu cự tuyệt, hắn không thích thân thiết với người khác quá, về Diệp Hiểu Hạ và Máng Xối Hoa Lưu đã làm thói quen của hắn bị lệch hướng.
Điền Gia Nhị Thiếu Gia hừ lạnh một tiếng: “Anh cảm thấy anh là nhấc tay chi lao, nhưng trong mắt người được anh giúp đỡ thì không như vậy. Anh không phải người được giúp đỡ, làm sao biết được cứ nhận nhân tình của người khác sẽ cảm thấy mắc nợ. Tôi không biết các người nhận đồ Hiểu Hạ đưa có gì không tốt, nếu trong lòng cảm thấy bất bình, cùng lắm thì sau này đánh được đồ tốt đưa cho cô ấy nhiều một chút thôi.”
Máng Xối Hoa Lưu đưa tay bứt tóc, có vẻ không được tự nhiên, hắn nhìn thoáng qua Trúc Nhận Ngàn Trần, cuối cùng nhận trường thương trong tay Diệp Hiểu Hạ.
“Một khi đã như vậy, tôi đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.” Hắn thay trường thương xong, lại đưa tay túm tóc, nói thầm: “Tôi là lần đầu tiên nhận trang bị con gái đưa, vẫn cảm thấy là lạ. Bình thường đều là tôi cho người khác đi.”
Điền Gia Nhị Thiếu Gia cười ha ha, lập tức bắt hắn: “Kia cảm tình tốt, về sau anh đưa tôi là tốt rồi.” Máng Xối Hoa Lưu trốn tránh không được, hai người truy truy đánh đánh, ở Tân Thủ Thôn náo loạn lên.
Diệp Hiểu Hạ thấy Trúc Nhận Ngàn Trần vẫn âm trầm, không khỏi thở dài bất đắc dĩ nói: “Ngàn Trần, tôi thật sự không có ý khác, chỉ là lúc làm vũ khí cho mình, mà thứ này cũng không cần nhiều quặng nên thuận tiện bảo thợ rèn làm, anh, anh nếu không muốn lấy…”
Cô còn chưa nói xong, Trúc Nhận Ngàn Trần đã nhận lấy trường kiếm trong tay cô, lưu loát múa một cái, bỏ ra sau lưng. Biểu cảm trên mặt hắn rốt cuộc mềm mại một chút, nhìn Diệp Hiểu Hạ giật mình, hắn nhịn không được thở dài, vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Thật là vũ khí tốt, cám ơn.”
Diệp Hiểu Hạ từ bất đắc dĩ đến giật mình lại đến bất khả tư nghị, cuối cùng trở thành tươi cười vừa lòng, cô gật gật đầu. Muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra, lúc này nói cái gì cũng có vẻ dư thừa.
Bởi vì Diệp Hiểu Hạ luôn không làm việc đàng hoàng, cho nên hiện tại vẫn chỉ có cấp 6, chưa đến cấp 7, tốc độ luyện cấp như vậy, làm Máng Xối Hoa Lưu nhịn không được nói cô một phen, có vẻ hận sắt không rèn thành thép. Đối với việc này Diệp Hiểu Hạ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tươi cười, cô vốn cũng muốn luyện cấp, nhưng nhìn thấy tài liệu là cô nhịn không được đi thu thập, thu thập tài liệu xong cô lại nhịn không được muốn đem chúng nó biến thành kim tệ.
Giống như một cái lốc xoáy kì quái, tràn ngập ma lực, làm Diệp Hiểu Hạ trầm mê trong đó không có biện pháp tự kiềm chế. Tuy cô đáp ứng Máng Xối Hoa Lưu luyện cấp, sau đó đi lục sắc rừng rậm tìm bọn họ, nhưng là cô biết chính mình nhìn thấy tài liệu vẫn không nhịn được đem bọn họ biến thành kim tệ.
“Cô nên giữ lại một ít tài liệu sơ cấp, ở Tân Thủ Thôn không có người dạy kỹ năng cuộc sống, khi đến thành phố lớn học tập kỹ năng cuộc sống sơ cấp, cần dùng rất nhiều tài liệu sơ cấp, nếu lúc đó muốn đi thu thập sẽ không dễ dàng như vậy.” Trúc Nhận Ngàn Trần phảng phất nhìn thấu tâm tư Diệp Hiểu Hạ, trước khi hắn đi lục sắc rừng rậm hắn, không nhẹ không nặng dặn cô.
Lời này làm Diệp Hiểu Hạ bừng tỉnh đại ngộ, cũng như là một sợi dây thừng kéo cô từ lốc xoáy kỳ quái ra. Bán trang bị và để NPC làm, không bằng để lại làm việc khác có lợi hơn.