Tuyệt phẩm tiên hiệp – Đạo QuânAnh vừa đi khỏi, Tư Duệ không nhịn được mà ghen tị.
“Aaaaa, mày ơi chúng nó thả bả! Ngọt chết tao rồi!”
“Eo ơi đúng khổ mấy thân già này!” Cẩn Mai cũng ồ lên, lại kéo tay cô chất vấn “Mày với anh ta đi đến đâu rồi, hả hả?” – ” Đúng vậy khai mau!”
“Anh ta chỉ mới ôm tao, hun trán:)), v..ậy thôi!”
Thừa Hạ chỉ chỉ hai đầu ngón tay, vẻ mặt lúng túng.
“Thật không?”
“Thì.. anh ta hôn tao rồi!”
“….”
“Đúng là nghiệt! Nghiệt mà! Tụi tao đã làm nên việc xấu xa gì mà lại để những mỹ nhân đây ế 17 năm, còn con bạn chúng tao thì nó có thằng bạn trai ngọt ngào hoàn mĩ như thế!”
Hạ Thư lúc này vừa mới tới, đủ nghe câu chuyện, cũng thêm mắm thêm muối.
“Biết đâu nó tạo nghiệp nhiều hơn tụi mình mới được anh ta yêu thì sao?”
“Hahaha”
“…..” Khen mình lên cao ngút trời xong lại kéo mình xuống hố đen, đúng kiểu bạn tốt của năm.
———–
Bỗng nhiên cửa phòng được mở ra, Thừa Trung mặc đồng phục bước vào, nếu như nói vest hợp với Tần Gia Phong bởi vẻ ngoài hoàn mĩ và lịch lãm xen lẫn chút trẻ con, thì Thừa Trung trong bộ đồng phục trung học lại toát lên vẻ gì đó già dặn, trưởng thành hơn. Quá nghịch lý!
Anh giữ nguyên bộ mặt của “thần chết” đến thăm cô, vẫn thản nhiên nói: “Không sao chứ?”
Thừa Hạ bật cười “Anh đến thăm em với vai trò người anh trai hay đến thăm một tử tù với tư cách là ác ma vậy? Anh không diễn cũng giống phết đó!”
“……”
Thực ra mặc dù không gặp nhau quá nhiều, nhưng cô vẫn yêu thích người anh trai này, bởi bây giờ anh là người duy nhất – gắn bó thân thiết, che chở cô mọi lúc mọi nơi, thỉnh thoảng còn lén chu cấp thêm tiền cho cô, chút mánh khóe vặt này sao cô không biết cơ chứ!
“Dạo này gặp cái họa gì – suốt ngày bị ám sát thế?”
“Không phải là người bạn yêu quý của anh hay sao! Tức chết mà!”
Cẩn Mai nhanh nhảu chen chân thêm một câu “Là Tần Gia Phong bạn trai cậu ấy đó anh!”
“….” Ơ có được cái con bạn tốt thì bán đứng nhau à?
Thừa Trung quay ra nhìn cô làm cô có chút bối rối không biết trả lời thế nào, anh lại chống cằm “Phải đòi phí nuôi nấng!
“Hả?” Một hai ba bốn con người trố mắt nhìn anh, vẻ khó hiểu.
“Nuôi nó lớn tướng thế này tốn bao nhiêu tiền của, đâu thể cho không thằng kia được!”
Thừa Hạ té cái rầm, anh trai ơi đây là phí bán em gái hả? Cô đáng giá bao nhiêu đây?
Vừa nhắc đến tào tháo, tào tháo xuất hiện luôn…
Cửa phòng được mở một lần nữa, một anh đẹp trai soái ca cầm chốt cửa, sau đó nhìn ngoài kia cũng xếp hàng thêm mấy anh cũng soái soái ca ca giống anh vừa rồi, xếp hai hàng song song nhau, bê một kệ truyện bước vào phòng bệnh của Thừa Hạ. Không lẽ anh ta tuyển “phi” cho mình? Không thể nào? :)))
* phi: phi tần.
Kệ sách được đặt bên cạnh giường của cô, vì đây là phòng VIP nên chỉ có một giường cho bệnh nhân và một giường cho “người nhà” bệnh nhân ( cái này ai đó tự thêm chứ bình thường có quái đâu :)) ).
Tần Gia Phong cũng theo sau họ bước vào.
Thừa Hạ hiếu kì “Đây là cái gì?”
“Tiểu thuyết ngôn tình cho em!”
“…….”
Cô nhìn sang giá sách to đùng bên cạnh mình, toàn truyện cô yêu thích, toàn tác giả nổi tiếng, aaaa mơ à? Chỗ này còn nhiều hơn cả trong tiệm sách nữa!!!
All in love – Cố Tây Tước, Bên nhau trọn đời – Cố Mạn, Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm, Anh có thích nước Mỹ không ? – Tân Di Ố , Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu – Lục Xu, Thời niên thiếu không thể quay lại ấy – Đồng Hoa, Bến xe – Thương Thái Vi, Thất tịch không mưa – Lâu Vũ Tình, ..
Ngoài ra còn có Thiên sơn mộ tuyết, Đông cung, Hẹn đẹp như mơ, Không kịp nói yêu em, Tịch Mịch, Đừng nhắc em nhớ lại – Phỉ Ngã Tư Tồn, tác giả mà cô đặc biệt yêu thích.
Những tín đồ ngôn tình như Cẩn Mai, Tư Duệ cũng không khỏi trầm trồ, ngưỡng mộ, đọc là việc của đọc, có được hết tất cả chúng lại là một đẳng cấp khác.
“Chỗ sách này là sao?” – “Phí nuôi nấng của em!”
“…….”
“Em chỉ đáng giá đống sách này thôi hả?”
Thừa Trung vẻ mặt hài lòng “Thành giao!”
“……” Đây có phải anh trai ruột của tôi hay không vậy, chỗ sách này cũng rẻ rúng quá rồi!
“Vì saoo?” Cô vẻ mặt rưng rưng nhìn anh.
“Người đàn ông quan trọng nhất không phải là tiền, hay địa vị, sự nghiệp, mà là phải biết người con gái của mình thích gì! Cậu ta làm được rồi!”
“……” Cẩn Mai và Tư Duệ đều trầm trồ Thừa Trung bởi sự thấu hiểu, già dặn hơn người của mình ở tuổi 17, anh hay có những câu nói làm “thông não” người khác.
Có anh trai thương em gái, nên biết cô thích gì, lại có cậu bạn trai có gen di truyền sủng vợ hiểu phụ nữ của cha, còn thể dùng từ gì để tả được cái may mắn đấy?
Thừa Hạ quay sang Tần Gia Phong “Là vì em thích đọc ngôn tình?” – “Its correct!”
“Vậy em thích mèo, thích có nhà cao cửa rộng, thích tiền, thích ăn anh cho em đi!”
“…..” Em đâu phải lợn, có mấy thứ đấy xong không cần làm gì nữa à?
“Lêu lêu, lợn cũng chẳng nổi!”
45kg ăn lắm mà vẫn gầy thì sao mà béo được?