– Vị công tử này trúng độc quá sâu, nếu chỉ dùng kỳ ngọc hút độc hiệu quả sẽ rất chậm, để ta giúp một tay vậy.
Nói xong nàng lấy từ trong ống tay áo ra một cái hộp dẹp hình chữ nhật, sau đó mở ra, bên trông có bảy bảy bốn mươi chín chiếc mai hoa châm lấp lánh ánh bạc.
Lâm Úc Hương tay trái bị thương, liền giao hộp gỗ cho Tri Đông, tay phải lấy một chiếc ngân châm ra, châm vừa vào tay, vẻ mặt nàng trở nên vô cùng nghiêm túc chuyên chú.
Thấy quý phụ phu nhân này cắm châm vừa nhanh vừa vững, không có chút chần chừ nào, khiến Hứa Dũng nhìn tới thất thần, lúc này thần kinh thả lỏng rồi mới bị dung nhan tuyệt thế của nàng làm chấn động, những mỹ từ quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành thật xứng đáng với nàng … Chỉ đáng tiếc đã làm vợ người, không biết ai có diễm phúc bậc này.
Lâm Úc Hương liên tiếp dùng 12 chiếc ngâm châm khống chế nơi có mật độ độc tố cao lại, sau đó dùng châm kích thích máu nơi đó lưu động, như thế kỳ ngọc hấp thụ độc tố sẽ nhanh hơn nhiều, thi triển thuật châm cứu cực kỳ hao tổn tâm thần, chẳng bao lâu trán ngọc của nàng đã lấm tấm mồ hôi.
Tri Đông thương chủ, thấy Lâm Úc Hương khi lấy thêm một chiếc ngâm châm nữa thì mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, liền khuyên:
– Nhị nãi nãi, người vừa bị thương, cần nghỉ ngơi, vị công tử này nếu không còn lo lắng tới tính mạng nữa thì không cần phải vội.
Lâm Úc Hương lắc đầu ý bảo không sao, người hành nghề y phải mang lòng dạ phụ mẫu, sao lại có chuyện chữa bệnh bỏ dở giữa chừng? Nàng hít một hơi, nhắm mắt tập trung tinh thần, mở mắt ra quan sát sắc mặt người bệnh, tức thì ngạc nhiên, tới lúc này nàng mới để ý, tướng mạo người thanh niên ấy rất tuấn tú.
Đường Kính Chi cũng rất ưa nhìn, nhưng đường nét y nhu hòa, tuấn nhã, còn Trịnh Kiếm Thu sống mũi cao, cằm vuông, mày kiếm rộng, đó là vẻ đẹp cương mãnh, càng có vị nam nhân hơn, Lâm Úc Hương lần đầu nhìn nam nhân lạ ở khoảng cách gần như thế, mặt nóng bừng, tay run lên.
Tri Đông thấy động tác chủ tử đột nhiên chậm lại, nghĩ chủ tử mệt, lấy khăn tay ra, giúp Lâm Úc Hương thấm mồ hôi trên trán.
Đường Kính Chi lo cho an nguy cùa Lâm Úc Hương, ngồi trên kiệu không ngừng thúc giục, làm cho hai gia đinh khiêng kiệu chân nhũn ra, mồ hôi như tắm, may mà chỗ Lâm Úc Hương gặp chuyện không xa, nếu không tới nơi chắc hai người này cũng chẳng còn mạng.
Đường Kính Chi xuống kiệu, thấy thê tử đang châm cứu cho người bị thương, y là người hiện đại chẳng để ý tới mấy thứ quy củ kia, đi tới gần, thấy tay Lâm Úc Hương quấn băng, la lên:
– Úc Hương, tay nàng bị thương à? Có sao không?
Đương Úc Hương đang sắp hạ châm, chỉ còn vài châm nữa là xong rồi, đột nhiên nghe có người gọi, thiếu chút nữa đâm chệnh chỗ, không ngờ Đường Kính Chi lại tới lúc này, quay lại trừng mắt nhìn tướng công của mình một cái, quay đầu lại tiếp tục châm cứu.
Đường Kính Chi biết mình vừa làm ảnh hưởng tới nàng, gãi đầu ngượng ngịu, quan sát chỉ thấy tay nàng có băng bó, hẳn là không nặng, áp lo lắng xuống định im lặng đợi nàng xong việc mới hỏi thì Hứa Dũng đi tới, rút đao ra giọng lạnh lùng đe dọa:
– Vị phu nhân này đang trị thương cho công tử nhà ta, mong các hạ im lặng lui ra một chút, đừng gây trở ngại.
Đường Kính Chi vốn định làm thế rồi, nhưng thấy người này vô lý như thế, trong lòng khó chịu, thê tử mình đang trị thương cho công tử của hắn, nhìn trang phục hẳn là một hạ nhân, vậy mà lên tiếng hăm dọa, bất kể ai gặp phải loại chuyện này cũng không thoải mái.
Có điều lúc này Lâm Úc Hương đang chuyên tâm trị bệnh, y không tiện phác tác, nếu không chỉ thể hiện mình không có khí độ, hít sâu một hơi, yên tĩnh lại.
Nhưng y nhịn được còn đám hộ vệ Đường phủ không nhịn được, bọn họ đều là người tập võ, thẳng thắn nóng tính hơn, thấy chủ bị người ta đối xử bất công, tức thì có người điên tiên chửi:
– Mẹ nó chứ, tên nô tài vô lương tâm, Nhị nãi nãi nhà ta cứu mạng công tử nhà ngươi, các ngươi không báo đáp thì thôi, lại còn dám khinh khi Nhị gia chúng ta.
– Con mẹ chúng mày không phải thứ tử tế.
– Phải là ta vừa rồi đã chẳng thèm cứu hắn, cho chết đáng đời …
Nếu chẳng phải Đường Kính Chi im lặng, bọn họ không dám tự ý chủ trương, nếu không đã xông lên “nói chuyện” với đám thị vệ kia rồi.
Lâm Úc Hương thấy Hứa Dũng vô lễ với Đường Kính Chi, trong lòng không vui, nói thế nào thì nàng là Nhị nãi nãi của Đường gia, nàng đại biểu cho Đường phủ, nếu chẳng phải vì thân phận này, hôm nay nàng đã chẳng giúp đỡ bọn họ.
Nếu không có thân phận này, nếu không có hộ vệ kia, vậy thanh niên kia không đơn giản chỉ là trúng độc mà bị người ta chém chết rồi.
Hứa Dũng không ngờ mình nói một câu mà bị chửi bới khó nghe như vậy, dù biết mình lên tiếng thô lỗ, nhưng thân là thống lĩnh của phủ tướng quân, mang trong mình ngạo mạn của nhà quan, tức thì sầm mặt xuống, trầm giọng quát:
– Câm mồm, các ngươi là thứ gì dám nhục mạ bọn tạ, nếu quấy nhiễu vị phu nhân này chữa trị, ảnh hưởng tới công tử nhà ta, nhất định chặt đầu đám dân đen các ngươi.
Thế này thì có là Phật cũng tức xì khói chứ đừng nói gì tới Đường Kính Chi , dù y nhìn ra những người này thân phận không đơn giản, nhưng hành vi lấy oán báo ân, lại còn hơi chút thôi đã hăm dọa giết người, bước tới một bước lạnh lùng nói:
– Úc Hương, nàm tạm dừng tay đã, ta muốn xem xem bọn chúng lấy đầu ta ra sao?
Hộ vệ Đường gia càng điên tiết, đồng loạt rút đao xông tới, chỉ đợi một lời của chủ tử là chiến ngay, đám thị vệ bên kia cũng thấy Hứa Dũng ăn nói vô lý sinh chuyện không cần thiết thì cũng thầm tức giận, nhưng hắn là thống lĩnh, chỉ còn cách chặn trước mặt hộ vệ Đường phủ đề phòng vạn nhất, trong lòng người nào người nấy chửi rủa Hứa Dũng không thôi.
Lâm Úc Hương cầm ngân châm do dự, nàng thấy Đường Kính Chi nhẫn nhịn thì thở phào, ai ngờ Hứa Dũng không biết tốt xấu nói một câu quá đáng như thế, có điều thấy việc chữa trị sắp xong, nốt một vài châm nữa, tính làm nhanh rồi rút về cho yên chuyện, nếu không chuyện tốt hóa chuyện xấu, nên vẫn cắm châm trong tay xuống.
Đường Kính Chi thấy trước mặt bao người không nể mặt mình, sắc mặt tối lại, đừng nói ở thời đại này, dù ở thời hiện đại hắn từng sống, nữ nhân làm mất mặt nam nhân giữa đường như thế cũng là chuyện khó chấp nhận.
Ánh mắt bất giác hướng về phía Trịnh Kiếm Thu bị thương nằm đó.
Lọt vào mắt là khuôn mặt cực kỳ nam tính đẹp trai, tim liền như có ai bóp chặt lấy.
Kiếp trước Đường Kính Chi và bạn gái đầu tiên yêu nhau ba năm trời, nhưng cuối cùng vẫn chia tay, không lâu sau, y nhìn thấy bạn gái cũ và một nam tử rất đẹp trai tay trong tay đi dạo phố với nhau, tới tận lúc đó y mới hiểu, bạn gái y sở dĩ đòi chia tay chẳng phải vì tính cách không hợp nhau như cô ta nói, mà vì trái tim cô ta đã thay đổi, tìm được người đẹp trai hấp dẫn hơn mà thôi …
Khi đó y buồn nhưng không giận, dù sao tình cảm là chuyện từ hai phía, một bên đã thay lòng đổi dạ, miễn cưỡng chẳng được gì.
Lúc này thấy Lâm Úc Hương chuyên tâm trị thương cho người thanh niên kia, ngó lơ lời của mình, bất giác cảnh tượng trước mắt cùng cảnh kiếp trước hòa nhập làm một.
Nếu nàng là thê tử thực sự của y, Đường Kính Chi cũng không quá để ý tới chuyện này, nhưng hơn ai hết, y biết rõ hai người chỉ có danh nghĩa, thậm chí Lâm Úc Hương né tránh y, y mơ hồ nhận ra nàng không thích ở Đường phủ, vì rõ ràng nàng bị cưỡng ép tới đó, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế của nàng, Đường Kính Chi càng đau đớn chua chát, hai nắm đấm siết chặt lại, gân xanh từng cái một nổi lên.