Cung Chủ Vương Phi

Chương 19


Chương 19

Địa phương được bao bọc bởi cả một rừng cây rậm rạp, kín đáo như vậy, không có bất cứ một người nào có thể phát hiện ra. Nhìn hướng ra phía sau, biển cả rộng lớn mênh mông trải rộng. Cấm Vực nằm giữa địa hình bốn phía đều được bao bọc, cũng có thể xem đây là địa phương nguy hiểm và thần bí nhất Tinh Nguyệt đại lục, so ra còn bí ẩn hơn cả Mê Vực và Vô Cực cung. Một nơi thậm chí chứa được cả một môn phái như Chính môn, rốt cuộc còn ẩn giấu những bí mật gì nữa?

Nam Cung Dạ Kỳ xem xong báo cáo cuối cùng từ Cấm Vực, ngẩng đầu nhìn về phía Ảnh, mở miệng hỏi:

“Nàng thế nào rồi?”

Ảnh không suy nghĩ liền đáp:

“Tiểu thư vẫn ăn ngủ tốt, có thu nạp thêm một nha đầu làm nô tì, sinh hoạt bình thường vẫn tốt, không có gì đặc biệt,…”

Nam Cung Dạ Kỳ gõ gõ cuốn sách trên mu bàn tay, cắt ngang lời Ảnh:

“Ta đương nhiên biết nàng vẫn tốt. Vấn đề là gần đây có phát sinh chuyện gì không?”

Ảnh gật đầu:

“Có, thuộc hạ phát hiện ra một loại hơi thở khác theo sau tiểu thư, đó không phải người của ta, đó là một đội ám vệ, chừng có hơn 20 người!”

Nam Cung Dạ Kỳ cau mày. Càng lúc càng phiền toái, bây giờ theo sau nàng có ít nhất ba nhóm người, trừ tử sĩ của hắn, hai nhóm người còn lại vẫn không rõ lai lịch, thật sự khiến hắn không an tâm. Suy nghĩ một lúc, Nam Cung Dạ Kỳ liền ra quyết định:

“Ảnh, hai đám người đó, diệt sạch sẽ cho bổn vương! Không được chừa lại một ai!”

Ảnh hơi sửng sốt, sắc mặt cũng có chút hoảng loạn, nhưng hắn trấn tĩnh lại, chắp tay nói:

“Thuộc hạ… tuân lệnh!”

——————————————————————-

Đô thành là kinh thành của Triệu Nguyệt, nhìn khắp nơi đều bày ra vẻ sang trọng, hào hoa khiến người ta chói mắt. Mà Uyển Nghi lúc này một thân y phục nam tử màu trắng, cưỡi trên lưng bạch mã, đi bên cạnh còn có Tiểu Vũ cũng một dạng y phục vải thô của nam tử, đứng giữa dòng người đông đúc đúng là nổi bần bật. Uyển Nghi dường như không nhận ra ánh mắt mọi người vẫn nhìn mình, như cũ ngó đông ngó tây, hết quay bên này lại quay bên kia. Tiểu Vũ đột nhiên reo lên:

“Công tử, tìm thấy rồi!”

Uyển Nghi đưa mắt nhìn sang, theo hướng tay của Tiểu Vũ liền thấy một khách điếm cách đó không xa. Nàng liền giục ngựa đi về phía đó. Đến trước cửa khách điếm, Uyển Nghi xoay người xuống ngựa, xong ngửa đầu nhìn quanh một lượt, cuối cùng quay lại vui vẻ xoa đầu Tiểu Vũ, gật đầu nói:

“Tiểu Vũ, không tệ! Đi theo gia một tháng rốt cuộc cái đầu nhỏ của ngươi cũng được thông ra rồi đấy!”

Tiểu Vũ nghe nàng nói vậy liền âm thầm bĩu môi. Hành động này không may lại rơi vào mắt Uyển Nghi, nàng lắc đầu nói:

“Tiểu Vũ, ngươi cứ tiếp tục làm vậy sẽ khiến gia không nhịn được mất!”

Người xung quanh nghe nàng nói vậy liền ném về phía hai người đủ mọi ánh mắt. Tiểu Vũ càng cúi đầu thấp hơn nữa, trên mặt đỏ lừ một mảnh, dứt khoát không thèm mở miệng nói một lời nào nữa. Uyển Nghi đặt phòng xong xuôi liền kéo theo Tiểu Vũ chạy ra phố đi dạo. Lúc này đang là giữa buổi, trên đường cũng khá đông người, Uyển Nghi hết chạy bên này lại chạy bên kia, Tiểu Vũ chỉ còn nước vội vàng mà đuổi theo. Đột nhiên tầm mắt của nàng rơi vào một gian hàng, Uyển Nghi không nói gì liền kéo Tiểu Vũ chạy qua đó. Gian hàng này rất nhỏ, lại nằm ở góc khuất nên hoàn toàn không nổi bật, nếu không để ý kĩ sẽ không thấy. Trên chiếc bàn gỗ nhỏ bày đầy những thứ trang sức như vòng tay, khuyên tai, trâm cài đầu,… thoạt nhìn rất bình thường, không có gì bắt mắt, nguyên liệu làm ra cũng có vẻ rẻ tiền. Người bán hàng là một lão bà tóc trắng, hai mắt bị mù. Uyển Nghi vừa đi đến, còn chưa kịp mở miệng thì lão bà kia đã lên tiếng trước:

“Vị cô nương đây, có muốn mua một chiếc trâm cài không?”

Uyển Nghi hơi giật mình, có chút sửng sốt nhìn bà lão trước mặt. Tiểu Vũ liếc mắt nhìn một lượt đống trang sức được bày trên bàn, bĩu môi nói:

“Mấy thứ này, nhìn chẳng đáng giá chút nào!”

Uyển Nghi quay đầu trừng mắt nhìn nàng, Tiểu Vũ biết mình lỡ lời liền ngậm miệng. Uyển Nghi lại quay sang lão bà bán hàng, nói:

“Mong lão nhân bỏ qua cho, nô tì của ta vẫn là một cái nha đầu chưa hiểu chuyện!”

Lão bà kia không nói gì, chỉ mỉm cười nhợt nhạt. Uyển Nghi lại quét mắt xuống đống đồ trên bàn, thuận tay cầm lên một cái vòng màu ngọc bích. Cùng lúc, trong mắt nàng xẹt qua một tia sáng không rõ. Vòng ngọc này, nhìn qua thực bình thường, có vẻ không đáng giá, nhưng thực chất, đây chính là một cực phẩm. Chất ngọc mát lạnh, màu sắc và đường nét hoa văn nếu nhìn kĩ một chút sẽ thấy cực kì tinh xảo. Uyển Nghi nhìn nhìn một lúc, liền quay sang bà lão kia hỏi:

“Lão nhân, vòng này bán bao nhiêu?”

Bà lão bán hàng không đáp, chỉ nhẹ nhàng lôi từ trong đống đồ ra một chiếc hắc phiến, mở ra rồi đặt trên bàn. Uyển Nghi âm thầm đánh giá hắc phiến trước mặt, lúc này lại nghe bà lão kia nói:

“Cô nương, cầm lên xem thử đi!”

Uyển Nghi gật đầu, nhấc hắc phiến kia lên, cẩn thận quan sát. Đột nhiên, từ lòng bàn tay cầm quạt của nàng truyền ra một luồng khí nóng. Luồng khí đó rất mạnh, gần như làm bỏng tay. Trong mắt nàng hiện ra chút hoảng hốt, nhưng nhanh chóng thay thế bằng vẻ trấn định, đồng thời, nàng cũng âm thầm vận công, dùng tính hàn trong người bức lui khí nóng kia. Nhưng kì lạ là, hai thuộc tính gặp nhau, vốn là nên xung khắc, nhưng ngược lại, hai luồng khí này cộng hưởng, hợp lại làm một, từ từ quay ngược trở lại cơ thể của nàng. Uyển Nghi vô cùng kinh ngạc, đáy mắt hiện rõ không thể tin. Càng khủng bố hơn là, khi hai luồng khí đã hoàn toàn nhập vào bên trong cơ thể nàng, hắc phiến kia cũng là lóe lên liền biến mất. Uyển Nghi nhìn chằm chằm bàn tay trống rỗng của mình, có vẻ khó xử nhìn bà lão bán hàng, vô tội nói:

“Ta… ta…”

Ai ngờ bà lão kia không nổi giận, ngược lại mỉm cười. Bà hướng đôi mắt đục ngầu nhìn nàng, mặc dù đôi mắt đó không có ánh sáng, nhưng Uyển Nghi dường như cảm thấy, đôi mắt đó nhìn xuyên thấu từng lớp trong tâm nàng. Bà lão cười nhìn nàng, nói:

“Cô nương, nhân sinh khó đoán, tự chọn bản thân giải pháp để thoát khỏi kiếp nạn, mới có thể thực sự vượt qua!”

Uyển Nghi trong nháy mắt thất thần, tâm trí hoàn toàn chỉ đổ về một hướng. Cho đến lúc về lại khách điếm, nàng vẫn ngồi thẫn thờ như vậy trên bàn, nhìn ấm tách mà không biết suy nghĩ gì. Có tiếng gõ cửa, thanh âm tiểu nhị vang lên bên ngoài:

“Quan khách, tại hạ mang bữa tối đến!”

Tiểu Vũ đứng dậy mở cửa, nói cảm ơn với tiểu nhị kia rồi đem thức ăn đặt lên bàn, sau đó lại lui về đứng sau lưng nàng, lặng lẽ quan sát. Uyển Nghi tiếp tục ngồi thất thần, thật lâu cũng không có phản ứng gì. Lời của bà lão đó là ý gì? Chẳng lẽ muốn khuyên nàng không nên nhờ vào người khác sao? Nhưng sao bà ta biết chuyện của nàng? Đầu óc Uyển Nghi quay cuồng, ong ong cả lên. Đột nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ rất nhẹ. Uyển Nghi cau mày một lát, mở miệng phân phó Tiểu Vũ:

“Tiểu Vũ, mở cửa sổ!”

Tiểu Vũ vâng lời đi lên, mở tung hai cánh cửa sổ ra. Tức thì, một bóng người nhanh chóng lướt vào phòng, đứng vững trước mặt nàng. Uyển Nghi ngạc nhiên thốt lên:

“Thiên Tinh!”

Người vừa xuất hiện trong phòng chính xác là Thiên Tinh. Nàng giật khăn che mặt ra, quỳ một gối xuống, cung kính nói:

“Tham kiến Cung chủ!”

Uyển Nghi gật gật đầu:

“Ừm, đứng lên đi. Thiên Tinh, sao ngươi lại ở Triệu Nguyệt quốc, không phải lúc này lên ở trong cung sao?”

Thiên Tinh bày ra bộ dáng cợt nhả, tiến lên ôm tay nàng lắc lắc nói:

“Cung chủ bé không ở trong cung nên ta cũng không muốn ở trong đó, dứt khoát theo đuôi nàng luôn!”

Trên đầu Uyển Nghi chảy xuống một vạch đen, nàng nhăn mặt nói:

“Bớt cợt nhả đi! Tình hình trong cung lúc này thế nào rồi?”

Thiên Tinh ngồi xuống bên bàn, tự rót mình một chén trà, thong thả đáp:

“Vẫn tốt lắm, nhờ trận pháp của Cung chủ bé nên phía ngoài không xuất hiện vấn đề gì, các đệ tử trong cung lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác, hai lão trắng đen kia thì bế quan tu luyện, mọi việc trong cung bây giờ đều do Thiên Nguyệt phụ trách!”

Uyển Nghi gật đầu. Nếu là Thiên Nguyệt thì nàng hoàn toàn tin tưởng. Trong ngũ Thiên thì hắn là người cẩn trọng, tỉ mỉ nhất, để hắn phụ trách Vô Cực cung nàng không có ý kiến. Thiên Tinh cho tay vào trong áo, nháy mắt nhìn nàng nói:

“Xem ta đem cái gì đến nè!”

Dứt lời, nàng rút tay ra, trên tay nàng chính là bạch ưng. Uyển Nghi ngạc nhiên, đón lấy bạch ưng từ tay Thiên Tinh, vuốt ve bộ lông của nó, hỏi:

“Bình phục rồi sao?”

Bạch ưng rất hưởng thụ sự vuốt ve của nàng, đầu nhỏ đong đưa. Thiên Tinh lúc này mới để ý đến còn có một người trong phòng, nghiêng đầu hỏi Uyển Nghi:

“Cung chủ bé, tiểu cô nương này là ai?”

Uyển Nghi không ngẩng đầu lên đáp:

“Nha hoàn ta mới thu được đấy!”

Thiên Tinh nhìn nhìn Tiểu Vũ mấy lần, song lại quay sang Uyển Nghi, cười toe nói:

“Cung chủ bé, hay là thu nạp cả ta luôn đi?”

Uyển Nghi ngẩng đầu cười:

“Ngươi thì làm được gì?”

Thiên Tinh rất nhanh đáp:

“Tất!”

Uyển Nghi vuốt cằm, nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu:

“Thế cũng được!”

Tiểu Vũ đứng im lặng một bên nhìn hai người nói chuyện. Uyển Nghi đã từng nói cho nàng biết thân phận cung chủ của mình nên Tiểu Vũ cũng không thấy ngạc nhiên lắm trước cách xưng hô của Thiên Tinh. Tiểu Vũ lại nhìn sang bạch ưng trên tay Uyển Nghi, hai mắt liền tỏa sáng. Điệu bộ này giống y hệt Uyển Nghi lúc mới nhìn thấy bạch ưng. Tiểu Vũ cứ nhìn chằm chằm như vậy, bạch ưng trùng hợp lại quay đầu sang. Vậy là một người một ưng như vậy mắt đối mắt. Tiểu Vũ nhìn cái đầu nhỏ bạch ưng đong đưa qua lại, ngây ngô cười hai tiếng. Bạch ưng vừa nhìn thấy vậy, lập tức quay đi không thèm đếm xỉa. Tiểu Vũ ủy khuất cúi đầu.

Con bạch ưng kia không thích nàng a~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận