Editor: Thẩm Huỳnh.
Võ Dương nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Cô Cố nói đúng, thầy lang Xích Cước không nói dối.”
Lời thầy lang Xích Cước cắt nghĩa ra thì là trẻ con dễ bị mắc chứng mất hồn là do con nít nhẹ vía, dễ bị quỷ núi câu hồn, cần dùng Thảo Quỷ Tâm để điều trị.
Quỷ núi chính là kẻ đã nguyền rủa thôn Thanh Sơn.
Nó không chỉ bắt hồn phách của trẻ con mà còn cả người lớn nữa.
Nhưng vì người dân trong thôn dùng Thảo Quỷ Tâm để chữa cho bọn trẻ nên hồn phách của chúng không bị quỷ núi bắt đi mà có thể thoát khỏi sự trói buộc của quỷ, bởi thế mới có sự tồn tại của búp bê vải.
Búp bê vải này không bị nguyền rủa, khác với những búp bê trói buộc người trưởng thành.
Thầy lang Xích Cước biến tướng trả lời câu hỏi trong lòng người chơi.
Ủng hộ chính chủ vào ngay { TRUM truyeЛ.
V И }
Anh Gầy tổng kết lại: “Cho nên hai con búp bê ma tấn công anh Vương và cô Cố chính là những hồn phách người lớn trong thôn bị nguyền rủa biến thành, chúng nó ôm ác ý sâu nặng đối với người chơi.
Ngược lại búp bê do những quỷ hồn trẻ em biến thành đứng về phía người chơi, sẽ không chủ động tấn công chúng ta?”
“Đúng vậy.” Võ Dương lên tiếng khẳng định.
Nghe Võ Dương và anh Gầy phân tích, Lâm Đan Đan, Vương Bái Bình và anh Mập lộ vẻ mặt hóa ra là vậy.
Lúc trước bởi Võ Dương đề nghị mỗi chạng vạng tối, mọi người sẽ tập trung lại chia sẻ tin tức manh mối tìm được, các mẩu thông tin liên kết với nhau, dễ dàng đoán ra phương hướng chính xác, chỉ cần không quá ít, họ có thể tập hợp lại toàn bộ bối cảnh.
Anh Mập nhìn em trai rồi lại nhìn Cố Cửu Lục Tật, không cam lòng thừa nhận bản thân ngu ngốc chậm tiêu.
Vương Bái Bình và Lâm Đan Đan càng không muốn nói chuyện.
Võ Dương và anh Gầy thì thôi đi, sao Cố Cửu và Lục Tật hai người mới có thể đoán ra được?
Anh Mập đột nhiên phát hiện bug, vội nói: “Không đúng, nếu con nít trong thôn đã được dùng Thảo Quỷ Tâm để chữa chứng mất hồn, may mắn thoát khỏi lời nguyền của quỷ núi thì tại sao chúng vẫn sẽ biến thành búp bê vải?”
Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình ngẩn ra, ngay cả anh Gầy cũng nghẹn lời.
Võ Dương nói: “Đại khái bởi tuy chúng không bị quỷ núi trói buộc nữa nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái chết.”
Võ Dương trầm ngâm: “Đây chỉ là suy đoán.”
Nhóm người đi vào ngõ cụt.
Lâm Đan Đan lại hỏi: “Anh Võ, nếu hồn phách của 57 đứa trẻ trong thôn đều bị biến thành búp bê vải vậy chúng ở đâu?”
Trong nhà bà Vương có 238 búp bê, đều do hồn người trưởng thành biến thành, vậy hồn vía của trẻ con đi đâu?
“Tôi không biết.” Võ Dương nói, nhìn búp bê vải trong tay Cố Cửu: “Có lẽ nó biết.”
Ánh nhìn tập trung vào con búp bê vải, nó mỉm cười thơ ngây hồn nhiên với họ, tuy hơi rùng rợn nhưng đúng là có chút cảm giác trong sáng của trẻ nhỏ.
Lục Tật nhìn Cố Cửu với vẻ mặt lộ vẻ suy tư.
Lúc đứa bé tặng búp bê cho Cố Cửu đã nói, hy vọng cô giúp chúng một việc, chẳng lẽ là muốn cô đi tìm búp bê vải do hồn phách của mình biến thành?
Anh Gầy đưa ra một vấn đề quan trọng hơn: “Nếu đã biết nguyên nhân lời nguyền thì chúng ta làm cách nào để thoát khỏi phó bản này?”
Bọn họ đã xác định được người trong thôn chết sạch, toàn bộ biến thành búp bê ma.
Dựa theo quy tắc trò chơi hẳn bọn họ dẽ là trở ngại lớn nhất ngăn người chơi qua ải, thậm chí giết hại bọn họ.
Võ Dương ngập ngừng: “Nếu tôi đoán không sai hẳn tìm được búp bê vải chứa hồn trẻ em thì chúng ta có thể tìm được giải pháp.”
Tức khắc mấy đôi mắt sáng rực nhìn búp bê trên tay Cố Cửu.
“Chúng ta mau đi tìm thôi.” Lâm Đan Đan hưng phấn nói.
Vương Bai Bình cũng thúc giục, gã chỉ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này nhanh nhất có thể.
Anh Mập dội cho hai người một thùng nước lạnh: “Đi đâu tìm?”
Hai người vốn hào hứng tức khắc ngớ ra, Vương Bái Bình nhanh nhảu đáp: “Có phải ở nhà bà Vương không? Hay chúng ta đến đó tìm thử?”
“Tôi cảm thấy hẳn không có ở đó.” Võ Dương bình tĩnh phân tích: “Hôm qua bà Vương đã nói búp bê của Cố Cửu không phải do bà ấy làm.
Búp bê của bà Vương có tiêu chuẩn riêng, lời này đồng nghĩa với búp bê chứa hồn người trưởng thành với trẻ con khác nhau.
Nhà bà Vương có búp bê do thôn dân biến thành thì ắt khong có trẻ con, bởi hai bên là quan hệ đối lập.”
Hai anh em Mập Gầy cho rằng Võ Dương phân tích rất đúng, NPC trong phó bản ít khi nói dối, hơn nữa loại tiểu thế giới cấp D có độ khó thấp như thế này NPC chắc chắn không cố ý trêu đùa người chơi.
Lâm Đan Đan đưa ra chủ ý đơn giản nhất: “Nếu không chúng ta lục soát từng nhà? Chúng ta tránh thôn dân, lẻn vào nhà họ tìm thử?”
Trong thôn chỉ có 66 hộ.
Nếu tìm từng nhà cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Vương Bái Bình lập tức phản đối.
Gã kích động nói: “Thôn dân đều là quỷ cả! Chẳng may mấy nhà đó giống nhà họ Lý thì vào nhà họ tìm có khác nào đâm đầu vào ổ quỷ?”
Lời này nhắc nhở tất cả mọi người.
Người dân trong thôn hoạt động ngày càng ít có thể thấy hẳn đã giống với bà cháu nhà họ Lý, ở yên trong nhà không thể ra ngoài hoạt động, chỉ có thể lấy thân phận quỷ dữ ẩn náu trong phòng tối.
Nếu bọn họ vào từng nhà chắc chắn sẽ bị lũ quỷ bao vây, thoát ra được hay không là cả một vấn đề.
Anh Mập rầu rĩ: “Thế chúng ta nên làm gì giờ?”
Lúc này, Cố Cửu đứng lên, nói: “Để nó dẫn đường là được chứ gì?”
Mọi người nhìn búp bê trong tay cô, cảm thấy đó là cách hay nhưng nó thật sự có thể dẫn đường được sao?
“Chúng ta biết búp bê vải này đối nghịch với ma quỷ, chứng tỏ tình hình bên nó không ổn nên mới mạo hiểm tới cầu cứu chúng ta.” Cố Cửu tùy ý lắc búp bê: “Nếu muốn được hỗ trợ đương nhiên phải dẫn đường cho chúng ta rồi.”
Búp bê vải cười vui vẻ, chẳng có phản ứng gì.
Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình mặt đầy hoài nghi.
Vì thế họ rời cửa thôn đi vào bên trong.
Vì vướng Cố Cửu kéo chân sau nên nhóm người vẫn phải đi từ từ chậm rãi, trên đường gặp thôn dân, anh Mập vẫn nhiệt tình cười nói chào hỏi với họ.
Vương Bái Bình hơi khó chịu, nhỏ giọng nói: “Bọn họ đều là quỷ cả đấy, thế mà cậu vẫn có gan bắt chuyện với họ.”
“Nhưng hiện tại họ có giống quỷ đâu.” Anh Mập phản bác: “Hơn nữa tôi cho rằng hiện tại chỉ cần thôn dân không biến mặt quỷ thì họ vẫn là người.”
“Mập nói đúng.” Võ Dương tán đồng, nói tiếp: “Đây là thế giới trò chơi, chỉ cần người dân chưa ý thức được bản thân là quỷ thì không cần quá lo lắng.
Tôi đoán rằng chờ tất cả người dân biến thành quỷ thì thôn Thanh Sơn sẽ trở nên cực kì nguy hiểm.
Chúng ta chắc chắn phải qua ải rời đi trước khi bọn họ hóa quỷ hết, bằng không sẽ khó lòng đi được nữa.”
Lời này khiến mọi người căng thẳng hơn.
Nhớ đến số người gặp hôm nay chưa đến một trăm, chờ trăm người này không xuất hiện vào ban ngày nữa thì thôn Thanh Sơn hoàn toàn biến thành mồ ma đúng nghĩa, con người còn đường sống sao?
Lúc này đây ngay cả anh Mập cũng lạc quan không nổi.
Cố Cửu nhìn búp bê vải, còn thường xuyên đùa nghịch nó.
Ngay khi bọn họ đi ngang qua nhà trưởng thôn, biểu cảm tươi cười của nó chợt biến thành mặt nhăn nhó.
Lâm Đan Đan luôn chú ý đến búp bê kích động, nhỏ giọng hỏi: “Nó đổi biểu cảm rồi, chẳng lẽ búp bê trẻ con đang ở nhà trưởng thôn sao?”
“Tôi cảm thấy có khả năng lắm.” Vương Bái Bình phấn chấn nói tiếp: “Trưởng thôn là người đứng đầu thôn này, địa vị cao nhất cũng là NPC tiếp xúc với chúng ta nhiều nhất.
Hơn nữa ngày nào ông ta cũng tốt bụng nhắc nhở người chơi, nói không chừng búp bê thật sự giấu ở nhà trưởng thôn?”
Lời này chẳng có căn cứ gì, nghe là thấy sai sai rồi.
Anh Mập và Lâm Đan Đan lưỡng lự.
Anh Gầy đốp lại ngay: “Anh phân tích hoàn toàn không có căn cứ.”
“Nhưng nó đổi mặt rồi.” Vương Bái Bình hùng hồn chất vấn.
“Nó thường xuyên đổi biểu cảm.” Cố Cửu đẩy mắt kính, thẳng thừng phản bác: “Dù là ở từ đường hay ở nhà ông Lý hoặc cả buổi tối bị búp bê ma tấn công nó đều đổi mặt khóc.
Nói trắng ra là chỉ cần gặp quỷ nó sẽ thay đổi biểu cảm.”
Vương Dương gật gù: “Cô Cố nói rất đúng.”
Vương Bái Bình bị mấy người hợp lực phản biện thì tức khắc nổi giận, cố chấp nói thêm: “Không thì cứ vào trong xem sao? Dù sao cũng đến giờ cơm trưa rồi.”
Lần này Cố Cửu không từ chối, sờ bụng đáp: “Được.”
Bảy người vừa vào đến sân đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn ngào ngạt, hiển nhiên vợ trưởng thôn đang nấu cơm trưa.
Nhưng trưởng thôn không có nhà.
Mọi người thăm dò tình huống, thấy vợ trưởng thôn khí thế ngất trời lạch cạch bận bịu nấu nướng không để ý bên ngoài bèn chia nhau ra tìm.
Cố Cửu và Lục Tật canh chừng ở trong viện.
Thẳng đến khi vợ trưởng thôn dọn cơm lên bọn họ chẳng thu hoạch được gì.
Lâm Đan Đan, Vương Bái Bình và anh Mập uể oải, Võ Dương và anh Gầy đã lường trước được kết quả này.
Lúc ăn cơm, trưởng thôn quay về, cùng vợ mình dặn dò nhóm người ăn nhiều vào.
Vương Bái Bình, Lâm Đan Đan và cả anh em Mập Gầy đều nuốt không trôi cơm, chỉ cần nghĩ đến thức ăn mấy ngày nay đều do quỷ nấu là họ đã cảm thấy đồ ăn mất hết mùi vị.
Nhìn Võ Dương, Cố Cửu, Lục Tật, Võ Dương là người quan trọng hiệu suất, tốc độ ăn rất nhanh.
Cố Cửu là tiểu thư lá ngọc cành vàng, mấy ngày nay ăn đồ nhà nông cũng khá bắt bẻ nhưng dẫu sao không thể để bụng đối nên vẫn thong thả ăn uống.
Lục Tật chậm rì rì nhai cơm, vẻ mặt bình tĩnh không chút khác thường.
Ba kẻ này đều là sói.
“Sao mấy người còn ăn uống được chứ?” Anh Mập hạ giọng hỏi.
Sao Võ Dương không rõ họ nghĩ gì, bèn cười trấn an: “Yên tâm đi, nguyên liệu nấu ăn hoàn toàn bình thường.
Thế giới trò chơi chưa đến mức ép người chơi ăn phải đồ hỏng dẫn đến ảnh hưởng sức khỏa, phương diện thức ăn vẫn đảm bảo.”
Nghe được “đại lão” kinh qua bốn phó bản khẳng định, nhóm Mập Gầy mới yên tâm lấp đầy bụng.
Sau khi ăn cơm xong, nhóm người lại lượn lờ khắp thôn tìm tung tích búp bê trẻ em.
Vòng đi vòng lại cuối cùng họ về nhà ông Lý.
“Nhà này hẳn không có chăng?” Anh Mập nhút nhát nói: “Ba người nhà ông Lý toàn dùng thân phận quỷ.”
Bọn họ vào thôn, người khác đều dùng thân phận “người sống” tiếp xúc nhưng bà con cháu nhà họ Lý vẫn luôn ẩn nấp không lộ diện.
Vừa nói xong liền thấy búp bê của Cố Cửu từ vẻ cười biến thành mặt tức giận.
Nó trợn trừng hai mắt, mũi nhăn lại, miệng nhỏ nhe ra để lộ răng quỷ như ẩn như hiện, điệu độ cực kì căm phẫn.
Nhóm người kinh hoảng.
“Nó nó nó…!Sao nó tức giận?” Lâm Đan Đan run rẩy hỏi.
Cố Cửu không đáp mà nhìn về căn phòng đóng chặt mà nhà ông Lý trú ngụ.
Võ Dương suy tư, nói: “Lúc sáng chúng ta đã vào phòng bên trái, còn hai phòng chưa vào, mọi người muốn xem thử không?”
“Anh Võ, không vào được không?” Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình héo úa, sợ mở ra xong giữa ban ngày ban mặt gặp quỷ dữ, sợ chết khiếp.
Cố Cửu lại tán đồng: “Tôi cảm thấy nên xem thử.”
Võ Dương là một người dứt khoát, lập tức đi tới trước cửa gian phòng còn lại mà đẩy, tiếp đó dùng sức đâm một cái, sau cùng trực tiếp đá vào ván cửa.
Nhưng cánh cửa kia vô cùng vững chắc, không hề lay động.
Thoạt nhìn ván cửa yếu ớt cũ nát nhưng kiên cố đến độ đá không lay chuyển.
Tiếp đó Võ Dương lại đá cánh cửa khác.
Cửa phòng dễ dàng bung ra, bên trong là đồ vật linh tinh phủ đầy bụi bẩn, mùi ẩm mốc xộc ra, không có gì bất thường.
Chỉ có cánh cửa ở giữa là không thể mở ra.
“Xem ra là ở đây.” Cố Cửu khẳng định, khuôn mặt cô phá lệ nở nụ cười hiền lành đầy thiện cảm.
Nhìn nụ cười dịu dàng kia, anh Mập hơi hoảng, chỉ lo cô chiêu quý báu này lại bốc đồng.
Vương Bái Bình và Lâm Đan Đan cũng sợ nhưng khác với anh Mập, “Những búp bê hồn trẻ em đều ở đây? Ngay dưới mí mắt chúng ta?”
Nghĩ thế nào cũng thấy đáng sợ, bọn họ quả thật ở ngay hang ổ của quỷ.
Võ Dương nhíu mày: “Xem ra ban ngày không thể mở cánh cửa này ra được.” Anh ta cẩn thận hồi tưởng toàn bộ lời dặn dò mỗi ngày của trưởng thôn, chọn lọc tin tức một hồi thì đi đến kết luận: “Tôi hiểu rồi, chỉ có ban đêm mới thoát khỏi thôn Thanh Sơn được.”
“Cái gì? Ban đêm?” Mấy người Lâm Đan Đan suýt xỉu tại chỗ.
Anh Mập run lẩy bẩy: “Ban đêm có quỷ núi, chúng ta chạy ra ngoài, có khi…”
Nếu bị quỷ núi câu hồn, người chơi sẽ tử vong.
Cố Cửu nói: “Đó chính là quy tắc trò chơi đặt ra, chỉ có đêm đến người chơi mới thoát được.” Đồng dạng, người chơi muốn thoát khỏi thôn nguyền rủa sẽ bị quỷ dữ ngăn cản, mức độ nguy hiểm tăng cao.
Võ Dương nghiêm nghị, nhanh chóng kiên định: “Đêm nay chúng ta đi ngay.”
Nếu đã biết cách qua ải, không thể lùi bước vì nỗi sợ hãi, chỉ có thể đương đầu với thách thức..