Lần đầu tiên nàng tự tắm rửa cho Hắc Toàn Phong, hơn nữa còn căn dặn sau này chuyện chăm sóc Hắc Toàn Phong Vân Tụ không được nhúng tay vào.
Nàng muốn tự làm.
Hoắc Toàn Phong là ngựa riêng của Tiêu Sát, chứa đựng nhiều hồi ức tốt đẹp của nó, mỗi lần chăm sóc nó, nàng đều sẽ nhớ đến khoảnh khắc hắn dẫn nàng đến vùng ngoại ô cưỡi ngựa.
Tuy hồi ức lãng mạn luôn khiến nàng đều khiến trái tim nàng đau đớn tột độ, nhưng trong bi thương cũng xen lẫn ấm áp và ngọt ngào.
Tâm trạng phức tạp này như một liều độc dược khiến người ta phải nghiện.
Nàng hoàn toàn không muốn từ bỏ, cũng không bỏ được.
Có Hắc Toàn Phong và Vân Tụ bầu bạn, còn có di vật của Tiêu Sát ngày đêm ở bên, tinh thần nàng cũng dần tốt lên.
Nàng không còn lau bia mộ cho Tiêu Sát từ sáng đến tối, trút hết bầu tâm sự với hắn nữa.
Mỗi sáng tỉnh dậy, Vân Tụ phụ trách nấu cơm, nàng thì quét dọn ngoài sân.
Bởi vì nam nhân nàng yêu ở ngoài sân, vậy nên việc này nàng cũng không cho Vân Tụ làm.
Quét dọn sân vườn xong, nàng lại cầm khăn sạch lau bia mộ của Tiêu Sát, vừa lau vừa thủ thỉ chào buổi sáng, chính miệng nói với hắn nàng rất nhỏ hắn, tối qua đi ngủ lại mơ thấy hắn.
Sau đó hỏi hắn có mơ thấy nàng không.
Tuy không nghe được câu trả lời, nhưng nàng luôn thay hắn đáp lại: “Tối qua chắc chắn phu quân cũng mơ thấy thiếp có phải không? Thiếp biết chắc chắn sẽ như vậy…”
Cứ tự hỏi tự trả lời như thế, nàng luôn có thể nói chuyện với Tiêu Sát rất lâu.
Nói chuyện với hắn xong, nàng ra ngoài hái hoa dại.
Gần vườn trà có rất nhiều hoa, lúc nào nàng cũng hái được một bó lớn, sau đó đặt trước bia mộ, để hắn ngày nào cũng ngửi được hương hoa.
Nàng cũng sai người trồng ít cây và hoa trong sân.
Đợi vài năm nữa, hoa có thể nở, cây cũng có thể trưởng thành.
Nàng muốn trang trí nơi Tiêu Sát ở thật ấm áp xinh đẹp, để hắn luôn cảm nhận được tình yêu nàng dành cho hắn.
Buổi sáng nàng dành thời gian nói chuyện với Tiêu Sát.
Buổi chiều chỉ cần không mưa, nàng sẽ mang giấy bút ra, bày một bàn đá, vẽ tranh trong vườn.
Nàng không vẽ gì khác, chỉ vẽ lại những hình ảnh Tiêu Sát và nàng từng ở bên nhau.
Nàng xấu hổ, cũng thấy đáng tiếc vì mười chín năm ở bên Tiêu Sát nàng vẽ vô số bức tranh, nhưng lại chưa từng vẽ hắn.
May mà đôi mắt của hắn, mũi của hắn, tóc của hắn, gương mặt của hắn, tay của hắn, mọi thứ về hắn nàng đều khắc ghi trong lòng, trong đầu, trong xương tủy, trong linh hồn của nàng.
Bắt đầu từ hình ảnh đêm đầu tiên hắn nhẹ nhàng bước vào Phượng Nghi Điện, ôm nàng từ phía sau.
Hình ảnh ngày nàng rời khỏi lãnh cung, hắn mặc long bào, nàng mặc phượng bào, hắn dịu dàng đưa tay về phía nàng.
Sau đó là hình ảnh bọn họ cùng ăn.
Khi hắn phê duyệt tấu chương, nàng ở bên mài mực sắp xếp mọi thứ cho hắn.
Hình ảnh hắn kéo nàng vào lòng ngồi.
Hình ảnh hắn ôm nàng, hôn nàng.
Hình ảnh hắn đút nàng ăn tổ yến.
Hình ảnh họ cùng nhau vẽ tranh.
Hình ảnh họ thay trang phục của thái giám và cung nữ đến chợ hoàng gia.
Hình ảnh họ cùng tham gia tiệc trừ tịch.
Hình ảnh họ cùng nhau cưỡi ngựa, cùng nhau dạo phố.
Hình ảnh bọn họ cùng nhau đi tuần.
Hình ảnh họ cùng ở vườn trà…
Quá nhiều…
Quá nhiều…
Nhớ lại, tất cả dường như đều ở ngay trước mắt.
Vừa vẽ nàng đều không cầm lòng được ngẩng đầu nhìn hắn nằm ở đối diện.
Nàng nghĩ nếu hắn biết lúc này nàng vừa đang vẽ lại hình ảnh của họ vừa không tập trung nhìn lén hắn, hắn chắc chắn sẽ rất vui, nhất định sẽ cưng chiều trêu ghẹo nàng: “Nương tử không tập trung vẽ tranh rồi, lại lén nhìn vi phu!”
Mỗi lần nghĩ thế, nàng đều nở nụ cười hạnh phúc.
Mỗi lần thấy nàng vẽ tranh, Vân Tụ đều mừng thay, chỉ mong mỗi ngày nàng có thể cười nhiều một chút.
Xuân đi đông tới.
Đông đi xuân lại tới.
Thời gian lặng lẽ trôi đi.
Nàng lần lượt nhận được tin An Ninh xuất giá, An Hằng đại hôn.
Nhận được tin hai đứa nhỏ cũng đã là phụ mẫu.
Thuần thái phi qua đời.
Phụ mẫu cũng ra đi.
Yến Tử Huân cũng cáo lão hồi hương, Hoắc Liên Liên chuyển đến vườn trà.
Cảm xúc của nàng không quá dao động vì họ, vẫn cứ chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Mỗi ngày nói thật nhiều lời yêu thương với Tiêu Sát.
Mỗi ngày vẽ lại khoảnh khắc hạnh phúc thuộc về họ.
Nhờ vậy, nàng luôn tin rằng Tiêu Sát chưa bao giờ rời xa nàng.
Mỗi năm đến ngày hè, chỉ cần bầu trời có sao, nàng đều sẽ cùng Vân Tụ dọn giường tre ra vườn, ban đêm nàng sẽ ngủ trước mộ Tiêu Sát.
Nhìn bia mộ của hắn, lại ngắm sao trên trời, nàng thật sự rất hạnh phúc.
Cảm giác này đều là Tiêu Sát cho, cũng chỉ có mình hắn có thể cho.
Nàng cứ thế sống ở tòa nhà trong vườn trà này, thực hiện lời hứa với Tiêu Sát, sống đến bảy tám năm chục tuổi, chờ đợi kiếp sau hắn thực hiện lời hứa đến đón nàng.
Năm ấy, nàng bảo quản sự vườn trà chuẩn bị sẵn bia mộ cho mình và Tiêu Sát.
Trên bia có viết: Phu quân Bình Sơn cư sĩ và ái thê Thanh Uyển hợp mộ.
Nàng tìm lại hỉ phục mặc đêm đại hôn với Tiêu Sát, dặn dò Vân Tụ sau khi nàng đi thì mặc hỉ phục cho nàng, an táng nàng cùng quan tài với nam nhân nàng yêu.
Cuộc đời này.
Sống cùng chăn với nam nhân mình yêu.
Chết cùng huyệt với hắn.
Nàng dặn dò Vân Tụ đốt tất cả tranh mà nàng vẽ cho họ.
Đến khi gặp lại Tiêu Sát, nàng sẽ cùng hắn ôn lại kỷ niệm của hai người.
Và rồi trước bia mộ của Tiêu Sát, nàng chấp bút thêm viết thơ lên bốn bức tranh hoa xuân, trăng thu, mưa hè, tuyết đông.
Hoa xuân tàn.
Thê và quân.
Vẫn ngày và đêm.
Sớm sớm chiều chiều.
– Ái thê Thanh Uyển.
Mưa đã dứt.
Thê và quân.
Vẫn ngày và đêm.
Sớm sớm chiều chiều.
– Ái thê Thanh Uyển.
Trăng thu trốn đi.
Thê và quân.
Vẫn ngày và đêm.
Sớm sớm chiều chiều.
– Ái thê Thanh Uyển.
Tuyết đông đã tan.
Thê và quân.
Vẫn ngày và đêm.
Sớm sớm chiều chiều.
– Ái thê Thanh Uyển.