Vương ma ma vén rèm cửa lên đi vào, có chút lo lắng nhẹ giọng gọi: “Tứ tiểu thư!”
“Ma ma, bảo các tiểu nha đầu đi phòng bếp lãnh cơm tối trở về đi!” Tào Ngọc Di thanh thúy phân phó nói.
Vương ma ma thấy bộ dạng tiểu chủ tử như không có chuyện gì, ép lời đến khóe miệng trở về, hành lễ một cái, lui ra ngoài.
Ngày hôm sau, Tào Ngọc Di tỉnh dậy thật sớm, không đành lòng rời khỏi nơi ấm áp nên vùi mặt trong chăn một hồi, mới gọi người đi vào phục vụ rời giường rửa mặt.
Vào đông, Vương ma ma liền dẫn theo các tiểu nha đầu và bà tử phủ màn vải thật dày lên trên cửa sổ cùng trên cửa phòng, ra khỏi phòng Tào Ngọc Di mới biết tuyết rơi, tuyết đọng trên mặt đất chánh viện đã được nha hoàn bà tử phụ trách vẩy nước quét nhà thu dọn sạch sẽ, chỉ có trên nhánh cây còn lưu lại một tầng tuyết trắng, bị gió lạnh thổi qua, Tào Ngọc Di không tự chủ được run cả người.
Vương ma ma thấy thế, vội vàng lấy một cái gắp khắc hoa nhỏ gẩy gẩy than sồi cho tan bớt khói đi rồi gắp vào cái ấm lô nhỏ, để cho lửa than mạnh lên, nhét vào trong tay Tào Ngọc Di.
“Ma ma, bảo bọn nha đầu mở cửa sổ ra cho thoáng một chút!” Tào Ngọc Di nhận lấy cái ấm lô nhỏ ôm vào trong lòng.
“Vâng, Tứ tiểu thư, thời gian không còn sớm, nhanh đi qua kia đi ạ!” Vương ma ma thấp giọng thúc giục.
Bình thường Tào Ngọc Di chờ Tào Ngọc Nga cùng đến chỗ của đại phu nhân, chỉ có điều hôm nay hiển nhiên là không được rồi, đến bây giờ Tào Ngọc Nga còn chưa đến, nếu chờ thì thời gian sẽ muộn……
Bên ngoài trong lúc cỡi áo choàng, áo khoác ngoài ra, ấm lô cũng giao cho Hồng Nhi bảo quản, Tào Ngọc Di dưới sự hướng dẫn của tiểu nha đầu mới đi vào phòng trong.
Thần sắc của Đại phu nhân nhìn qua đã khá hơn nhiều, mới vừa rửa mặt xong, đang nửa nằm ở trên giường thấp dùng trà, Tào Ngọc Linh, Tào Ngọc Dao cũng chưa có mặt.
Từ sau khi Đại phu nhân không khỏe về sau, liền miễn quy cũ mấy phòng thiếp thất của Đại lão gia, chỉ bảo bọn họ mùng một mười lăm tới đây thỉnh an, thỉnh thoảng mới giữ một hai người lại hầu hạ.
“Thỉnh an mẫu thân!” Tào Ngọc Di bước nhanh về phía trước, nhẹ giọng nói.
Đại phu nhân ôn hòa đáp lại, chỉ cái băng ghế để cho Tào Ngọc Di ngồi xuống.
“Mẫu thân, bên ngoài tuyết rơi!” Mấy đại nha hoàn bên cạnh đại phu nhân đều yên lặng làm việc của mình, cũng không có bà tử nói đùa, trong phòng yên tĩnh, Tào Ngọc Di hơi khó chịu khẽ xê dịch một cái, chọn một đề tài để nói.
“Ừhm, năm nay tuyết rơi hơi muộn!” Đại phu nhân thờ ơ đáp lại một câu.
Trong phòng lại rơi vào trầm lặng, Tào Ngọc Di nhìn trộm đại phu nhân một cái, xem chừng tâm tình đại phu nhân không tốt lắm……
“Có lạnh hay không? Than trong phòng có đủ dùng hay không?” Rốt cục đại phu nhân cũng mở miệng hỏi.
“Tạ ơn mẫu thân quan tâm, hôm kia dùng mấy tấm lông chồn mẫu thân cho làm một cái áo khoác ngoài, năm ngoái còn có một cái áo lông sóc, ra khỏi phòng liền mặc vào, rất ấm áp, mấy ngày nay trời lạnh xuống, trong phòng mới bắt đầu đốt than liên tục, than thượng hạng còn vài cân!” Tào Ngọc Di vội vàng ăn nói rõ ràng đáp.
Đại phu nhân gật đầu một cái, “Cũng không cần tiết kiệm, nếu than không đủ, thì đi nhà kho lấy nhiều một chút!”
“Dạ, đa tạ mẫu thân!” Tào Ngọc Di giòn giã nói.
Không lâu sau, tiểu nha đầu bên ngoài thông báo: “Đại phu nhân, Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư tới!”
Tào Ngọc Di khẽ buông lỏng xuống, ngồi đoan chánh ở trên ghế.
Tào Ngọc Nga đẫn đầu, ba người theo thứ tự thỉnh an đại phu nhân.
Tào Ngọc Hà còn nhỏ, đại phu nhân sợ nàng bị lạnh, hôm qua lên tiếng miễn nàng thỉnh an, cho nên hôm nay cũng không đến.
Sau khi chờ ba người đều ngồi vào chỗ của mình, đại phu nhân phân phó truyền cơm.
Vương ma ma đi theo nha hoàn bà tử cùng mang thức ăn đi vào, đứng ở sau lưng Tào Ngọc Di, cùng với tiểu Đào phục vụ Tào Ngọc Di dùng cơm.
Tào Ngọc Di dùng hai miếng đậu phụ vàng, dưa leo xào mật cay uống một chén cháo nếp than, rồi để đũa xuống, bởi vì đại phu nhân đã dùng xong.
Chờ nha hoàn bà tử bưng nước trà tới cho mọi người súc miệng, rồi thu dọn chén bát khay đĩa, Tào Ngọc Nga không thể chờ đợi đứng lên.
“Mẫu thân, nữ nhi có một việc cầu xin hơi quá phận!”
Lúc mới vừa dùng điểm tâm, Tào Ngọc Di liền phát hiện Tào Ngọc Nga có chút đứng ngồi không yên, liên tục nhìn đại phu nhân, hơn nữa hôm nay Tào Ngọc Nga đã lên tinh thần tới đây, trên đầu chải một búi tóc phức tạp, so với lúc ra cửa lần trước, thì chỉ có đồ trang sức đeo tay là được lược bớt một chút.
Đại phu nhân nhìn Tào Ngọc Nga một cái, không nói gì, chỉ hơi gật đầu một cái, ý bảo Tào Ngọc Nga nói.
“Mẫu thân, trước đó vài ngày Nhị thẩm nói mấy ngày nay muốn đi tham gia yến hội, muốn dẫn mấy vị chất nữ chúng con cùng đi để mở mang kiến thức, cũng phân giải gấp cho chuyện Nhị thúc mẫu không có nữ nhi vừa độ tuổi, nữ nhi muốn xin mẫu thân khai ân miễn quy củ hôm nay!” Tào Ngọc Nga có chút vội vàng nói.
Trên mặt đại phu nhân lạnh lẽo, buông mạnh chén trà trong tay xuống: “Cái gì mà mở mang hay không mở mang, thường ngày các ngươi còn thiếu những thứ đó sao! Chẳng qua là ngươi muốn đi ra ngoài để nổi trội thôi, kéo ba kéo bốn một đống nói có nói không……”
Tào Ngọc Linh đắc ý nhìn Tào Ngọc Nga một cái, càng dựa sát vào người đại phu nhân, Tào Ngọc Dao thì ngược lại ánh mắt sáng lên, vẻ mặt lộ ra chút mong đợi, từ lúc đại phu nhân đuổi Tào Ngọc Dao và Trần thị ra khỏi chánh viện về sau, cũng không còn dẫn theo Tào Ngọc Dao đi ra ngoài, lúc này tiểu cô nương hiện rõ có chút nóng lòng.
Tào Ngọc Di lướt nhanh qua mọi người một cái, rồi khẽ cúi đầu, mắt nhìn miệng miệng nhìn tâm.
Tào Ngọc Nga chờ đại phu nhân nói xong, mới kêu lên: “Mẫu thân, oan cho nữ nhi, vốn là Nhị thẩm mời nữ nhi, nói là không có người thích hợp đi dự tiệc, nữ nhi mới đến thưa với mẫu thân, huống chi Nhị muội muội, Tam muội muội hẳn là cũng đã ước hẹn với các tỷ muội tốt, nhất định phải đi tham gia yến hội……”
“Hừ, ta vốn thấy ngươi là trưởng tỷ, trong ngày thường ở trước mặt mấy muội muội ngươi giữ cho ngươi mấy phần thể diện, không nghĩ tới ngươi lại càng ngày càng lên mặt, cũng không thấy Nhị muội muội, Tam muội muội, Tứ muội muội ngươi nói muốn miễn quy củ để đi chơi đâu……” Đại phu nhân nghiêm mặt lạnh lùng khiển trách.
Tào Ngọc Nga vừa vội vừa tức đứng ở trước mặt đại phu nhân: “Mẫu thân…”
“Được rồi, vốn cũng không trông cậy vào ngươi chân chính đặt đích mẫu ta đây ở trong lòng, năm mới này, ngươi muốn đi thì đi, về sau cũng không cần báo lại với ta!” Sau khi Đại phu nhân nói một đống lời khó nghe xong, cuối cùng vậy mà đáp ứng Tào Ngọc Nga.
Tào Ngọc Di kinh ngạc xoay tròn con ngươi một cái, liếc qua đại phu nhân.
“Mấy người các ngươi thì sao? Hôm nay cũng nói ra cả đi!” Đại phu nhân nâng chung trà lên, nhấp một cái, nhìn lướt qua hai bên, thản nhiên nói.
“Mẫu thân, nữ nhi không đi!” Tào Ngọc Linh tựa vào trên người đại phu nhân, nhìn Tào Ngọc Nga dịu dàng nói.
“Tạ mẫu thân ân điển!” Tào Ngọc Dao do dự chốc lát, đứng lên hành lễ một cái.
“Tứ tỷ nhi, còn ngươi?” Đại phu nhân thấy Tào Ngọc Di không có trả lời, lại hỏi một lần.
“Mẫu thân, bên ngoài lạnh lắm, nữ nhi muốn ở trong phòng chơi!” Tào Ngọc Di đành phải lấy lý do đã chuẩn bị từ trước nói ra lần nữa.
Đại phu nhân hài lòng gật đầu một cái, lại khiển trách Tào Ngọc Nga và Tào Ngọc Dao mấy câu, không ngoài những câu “Đừng làm Tào phủ mất thể diện”…, rồi để cho mọi người giải tán……