Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 46: Đến muộn


Lúc cuối tháng Đại phu nhân thỉnh an Lão phu nhân, đề cập tới trong tháng tám muốn mở yến hội một lần ở trong phủ.

Lão phu nhân do dự một chút, gọi một lão ma ma tới dặn dò một câu, lão ma ma kia đáp một tiếng vội vã đi ra ngoài.

Mấy lão ma ma này là ma ma bồi giá của Lão phu nhân, vốn đã không có đảm nhiệm chuyện gì ở trong phủ, sau khi Lão thái gia trở về, Lão phu nhân lại gọi mọi người trở lại, chuyên hầu hạ Lão thái gia.

Đại phu nhân thấy thế, tiếp tục nói tiếp sự vụ khác ở trong phủ.

Lão ma ma kia vào phòng kề sát bên tai Lão phu nhân nhỏ giọng nói mấy câu, Lão phu nhân mỉm cười gật đầu một cái.

“…… Thời gian qua trong phủ chúng ta cũng có phần không có náo nhiệt, chuyện yến hội ngươi xem rồi làm đi……” Lão phu nhân nghe cặn kẽ lời nói của Đại phu nhân, không có giống như trước kia nhúng tay vào mọi chuyện, chỉ nói ra một câu về chuyện yến hội.

Đại phu nhân có chút kinh ngạc đáp lại, đoán chừng là không có nghĩ đến Lão phu nhân sẽ buông tay, đang chuẩn bị nói tiếp.

“Được rồi, các ngươi đều trở về đi thôi!” Lão phu nhân đứng lên nói, dứt lời liền đi vào phòng trong.

Thần sắc bừng sáng trên mặt Đại phu nhân hoãn lại một chút, mang theo nha hoàn bà tử rời đi.

Sau khi Tào Ngọc Di đi theo Đại phu nhân ra khỏi phòng, Chu thị các nàng theo ở phía sau đi ở trước mặt nha hoàn bà tử nửa bước.

Chờ ra khỏi viện của Lão phu nhân, Đại phu nhân lên tiếng để cho Tào Ngọc Linh, Tào Ngọc Dao, Tào Ngọc Di trực tiếp đi học.

Tào Ngọc Di vội vàng hành lễ với Đại phu nhân một cái, bước nhanh đi theo Tào Ngọc Linh rời đi.

“Nhị tỷ, tỷ nói yến hội, chúng ta phải mời ai tới?” Tào Ngọc Dao tiến tới bên cạnh Tào Ngọc Linh, nhặt cái đề tài Tào Ngọc Linh thích nói.

Qủa nhiên Tào Ngọc Linh hăng hái bừng bừng tán gẫu cùng Tào Ngọc Dao.

Tào Ngọc Di phân chút tâm nghe hai tiểu cô nương nói chuyện, bản thân mình thì không mở miệng.

“Nhị tỷ tỷ, không bằng chúng ta để cho Tôn tỷ tỷ các nàng dẫn theo các muội muội trong nhà tới, để cho Tứ muội muội cũng biết mấy tỷ muội tốt được không?” Tào Ngọc Dao có chút đắc ý nhìn Tào Ngọc Di không nói lời nào bên cạnh một cái, giống như bố thí nói, “Tứ muội muội, ngươi nói đi?”

Tào Ngọc Di cười nhạo ở trong lòng một cái, nhẹ giọng nói với Tào Ngọc Linh: “Cảm tạ Nhị tỷ tỷ phí tâm!”

Tào Ngọc Dao nghe Tào Ngọc Di ở trên chữ “Nhị” cố ý nhấn mạnh xuống, trên mặt cứng đờ, trong mắt lóe lên lửa giận.

“Ừhm, cũng không phải là chuyện lớn gì, như vậy cũng tốt!” Tào Ngọc Linh cũng mặc kệ hai người Tào Ngọc Dao và Tào Ngọc Di có tâm tư gì, sảng khoái đáp ứng, “Tứ muội muội yên tâm đi, đến lúc đó bảo đảm có bạn nhỏ hòa hợp cùng chơi với ngươi!”

Tào Ngọc Di hành nữa lễ với Tào Ngọc Linh, lại nói cảm tạ một lần nữa, ở trong lòng thầm than, Đại phu nhân nhìn vào là người khôn khéo lợi hại cỡ nào, lại nuôi dưỡng ra một thân nữ nhi (con gái ruột) nửa phần tâm cơ cũng không có, lúc trước nói Tào Ngọc Dao trộm đồ của nàng ta, Tào Ngọc Linh giận đến gần như muốn tự mình tiến lên cho Tào Ngọc Dao mấy bạt tay, kết quả Tào Ngọc Dao chỉ lấy lòng Tào Ngọc Linh mấy lần, giả bộ mấy phần đáng thương, Tào Ngọc Linh lại cùng Tào Ngọc Dao xen lẫn vào nhau, chỉ cần không có lỗi với nàng ta, trong ngày thường cũng chung đụng vô cùng tốt, nói thí dụ như bản thân Tào Ngọc Linh, Tào Ngọc Nga cũng là bởi vì thích bày ra dáng vẻ trưởng tỷ, Tào Ngọc Linh nhìn thấy chán ghét, Tào Ngọc Linh mới có thể khắp nơi nhằm vào Tào Ngọc Nga, quả thật là nửa điểm cũng không cần che giấu……

Tào Ngọc Dao thấy thế, ở nơi Tào Ngọc Linh không nhìn thấy, hung hăng trợn mắt nhìn Tào Ngọc Di một cái, nhanh chóng chen vào, “Nhị tỷ tỷ, chúng ta dùng cách thêu mới học lần trước làm hà bao nhỏ cho Tôn tỷ tỷ các nàng được không? Không biết chỗ Ngô tỷ tỷ có trò chơi mới mẻ gì không……”

Tào Ngọc Linh lập tức liền bị đề tài này hấp dẫn, vứt Tào Ngọc Di sang một bên.

Hai người một đường cười cười nói nói đến Thính Tuyết Hiên, Dương sư phó đã chờ ở nơi đó.

Tào Ngọc Di giương mắt nhìn sắc mặt Dương sư phó đang trầm xuống một cái, vội vàng cúi đầu, xem ra bất luận khi nào, đi học trễ cũng đều là việc không đúng á……

Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao dường như nói còn chưa hết hứng, nụ cười trên mặt chưa có thu lại.

Tầm mắt của Dương sư phó quét qua trên đầu ba người, không có mở miệng nói chuyện.

Yên lặng một hồi lâu, Tào Ngọc Linh mới cả người không được tự nhiên  đứng ra hành lễ với Dương sư phó một cái, “Sư phó thứ lỗi, hôm nay chúng ta đi thỉnh an Lão phu nhân làm trễ nãi một chút……”

“Quy củ của Tào phủ cũng không có quy định thỉnh an thì không đến học!” Mặt Dương sư phó không chút thay đổi nói.

Tào Ngọc Linh rụt bả vai một cái, ngượng ngùng nói không ra lời.

Thật ra thì vừa rồi ở trên đường nếu đi nhanh một chút, vốn có thể đến kịp, chỉ có điều Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao nói chuyện quá cao hứng, sau khi nha hoàn nhắc nhở một lần, bị Tào Ngọc Dao khiển trách một câu, dĩ nhiên là không dám mở miệng nữa, Tào Ngọc Di cũng không thể bỏ lại hai người bọn họ, một mình chạy tới trước……

“Ngồi xuống trước đi bắt đầu học công khóa (bài học) hôm nay, ngày mai mỗi người nộp ba trang chữ to lên, về phần quy củ này, chờ một chút tự có Lưu sư phó giảng với các trò!” Dương sư phó để cho ba người đứng ở cửa thời gian khoảng một chung trà mới mở miệng nói.

Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao nghe xong, trên mặt đều có chút trắng bệch, quy củ đi vào ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên Tào Ngọc Di đi trễ, cũng không hoàn toàn hiểu ý tứ trong lời nói của Dương sư phó, ngược lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua là phạt mấy trang chữ mà thôi, kiếp trước kiểm tra đánh giá và chế độ nghiêm phạt còn nhiều hơn cái này nhiều……

Chờ sau đó Lưu sư phó giảng quy củ xong, thì Tào Ngọc Di có chút không cười được nữa.

Vốn học quy củ chính là một chuyện khô khan nhiều hạn chế, hôm nay bởi vì  đến trễ là không kính trưởng bối, Lưu sư phó phát ra một trận tức giận thật lớn, giáo huấn làm cho hai chân của ba người đứng không vững, mà vẫn không thể ngồi xuống, Lưu sư  phó lần lượt đặt câu hỏi, phàm là đáp không được, nhất luật chép sách, Tào Ngọc Di lần đầu tiên cảm thấy may mắn là cô nương Tào phủ đủ sáu tuổi mới bắt đầu đi học, mình chỉ mới học được bảy tháng nay, nội dung cũng không nhiều, cho nên tất cả mọi thứ đều có thể nhớ, chỉ có điều Tào Ngọc Linh đáp sai nhiều lần, bị phạt chép hai mươi trang sách, Tào Ngọc Di sợ gặp phải ghen ghét, cố ý đáp sai hai lần, bị phạt chép tám trang sách.

Lưu sư  phó vừa đi, ba người đứng đến gần một canh giờ đều bằng tốc độ nhanh nhất ngồi xuống, đưa tay xoa bả vai và sau lưng.

Đại phu nhân đã sớm nhận được tin tức, phái hai bà tử tới đây, đỡ Tào Ngọc Linh trở về.

Không biết Vương ma ma từ đâu nhận được tin tức, cũng chạy tới.

“Thỉnh an Tam tiểu thư!” Vương ma ma hành lễ với Tào Ngọc Dao xong, mới đi về phía Tào Ngọc Di.

Lúc trước Tào Ngọc Dao và Tào Ngọc Linh cùng ở trong viện của Đại phu nhân, vốn cũng không có một người chân chính của mình, sau đó Đại phu nhân lại đuổi tất cả người bên cạnh Trần thị và nàng ta ra ngoài, hiện tại hai mẫu nữ bọn họ đối với tin tức trong phủ càng tắc nghẽn hơn rồi, vào lúc này trừ một nhị đẳng nha hoàn không để tâm lắm cùng tới vào lúc sáng sớm, thì không có ai tới đón Tào Ngọc Dao, nhìn bộ dạng Tào Ngọc Dao chỉ có thể trơ trọi ngồi ở chỗ đó chờ chân khá hơn một chút mới rời đi.

“Tứ tiểu thư, người như thế nào?” Vương ma ma bước tới sau khi hành lễ với Tào Ngọc Di một cái, rồi ngồi chồm hổm xuống xoa bắp chân cho Tào Ngọc Di, nhẹ giọng hỏi.

Đau nhứt trên bắp chân của Tào Ngọc Di theo động tác của Vương ma ma tăng lên từng hồi, nhếch miệng, “Không có gì đáng ngại, nghỉ một chút là được rồi!”

Vương ma ma thấy thế, động tác trên tay càng ngày càng nhẹ xuống.

“Kim Văn, ngươi là người chết sao, còn không mau đi vào hầu hạ bổn tiểu thư!” Tào Ngọc Dao tức giận thở hỗn hển kêu lên.

Kim Văn là nhị đẳng nha hoàn thứ ba sau khi Tào Ngọc Dao và Trần thị chuyển ra lại bổ sung vào, hai người trước đó đều bị Tào Ngọc Dao tìm lý do đuổi ra ngoài, sau đó Đại phu nhân đặc biệt vì chuyện này mà lúc thỉnh an vào buổi sáng dạy dỗ Tào Ngọc Dao một trận, mới xem như an ổn xuống. Chỗ các tiểu thư Tào phủ học tập, nha hoàn bà tử đều không thể tùy tiện đi vào, có tiểu nha đầu chuyên hầu hạ bút mực…, cho nên nha hoàn lớn nhỏ đi theo ra cửa vào buối sáng đều chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi. Chỉ có điều, tình huống như hiện tại, người của Đại phu nhân phái tới tiến vào trước, Vương ma ma cũng phá quy củ đi vào theo, nha hoàn của Tào Ngọc Dao vẫn còn tránh ở bên ngoài……

“Tam tiểu thư, nhưng nô tỳ không thể đi vào, người vẫn nên mau ra đây đi, ở lại sẽ trở về muộn, di nương sẽ lại mắng cho!” Kim Văn ở bên ngoài lên tiếng, nói ra lời nói làm cho Tào Ngọc Dao hận đến ngứa răng.

Trên mặt Tào Ngọc Dao xanh mét, cắn răng đứng lên, lung la lung lay đi ra ngoài, bên ngoài rất nhanh liền truyền đến tiếng đánh chửi.

Tào Ngọc Di nhíu mày.

“Tứ tiểu thư, đừng động!” Vương ma ma thấp giọng nói.

Tào Ngọc Di gật đầu một cái, cố gắng xem nhẹ tiếng động bên ngoài truyền tới.

Chờ sau khi tiếng động bên ngoài đi xa, Tào Ngọc Di mới mở miệng nói: “Ma ma, chúng ta đi ra ngoài trước đi, tránh để cho người bắt được nhược điểm!”

“Tứ tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhìn thấy người của Đại phu nhân tiến vào mới theo vào, trong phủ này có hạ nhân nào không có mắt dám nói Đại phu nhân không đúng!” Vương ma ma cười nói.

“Ừhm, ma ma cực khổ!” Tào Ngọc Di cũng nở nụ cười.

Chờ đau nhức trên chân giảm đi một chút, Tào Ngọc Di mới đứng lên đi từ từ ra ngoài, vốn Vương ma ma định ôm Tào Ngọc Di, chỉ có điều, Tào Ngọc Di trăm vạn lần không cho.

Tiểu Đào còn hầu ở cửa, đang có chút lo lắng nhìn xung quanh, thấy Tào Ngọc Di đi ra, cuống quít nghênh đón, vội vàng kêu lên: “Tứ tiểu thư!”

“Đi về trước đi!” Tào Ngọc Di thản nhiên nói.

Tiểu Đào đáp một tiếng, tiến lên đỡ Tào Ngọc Di.

Buổi trưa Tào Ngọc Di vội vã dùng cơm trưa xong, viết một trang chữ to mới ngủ trưa, hoàn hảo buổi chiều hai vị sư phó không có phản ứng dây chuyền, chỉ giảng dạy bài học theo như thường ngày.

Buổi tối Chu thị lập xong quy củ, trở về viện của mình mới biết được tin tức, khẽ cắn răng, lại dẫn hai tiểu nha đầu đi đến viện của Đại phu nhân thăm Tào Ngọc Di.

“Tứ tiểu thư, di nương tới!” Vương  ma ma nhẹ nhàng đi tới, nhỏ giọng nói.

Tào Ngọc Di đang cố gắng chép sách, hai trang chữ to đã viết xong, đang bày ra hong khô ở một bên.

“Mau mời di nương đi vào!” Tào Ngọc Di cất bút lông xong, xoa nhẹ cổ tay.

Vương ma ma đáp một tiếng, bước nhanh đi ra ngoài đón Chu thị vào phòng.

“Di nương!” Tào Ngọc Di đứng lên kêu một tiếng.

“Tỷ nhi ngoan, mau ngồi xuống, đứng lên làm cái gì!” Chu thị cất bước lớn đi tới, ân cần kêu lên.

“Ma ma, trước buổi chiều bà mang tới nhé, ta cùng di nương nói chuyện một lát!” Tào Ngọc Di hé miệng cười cười, quay sang Vương ma ma phân phó nói.

“Dạ!” Vương ma ma hành lễ với Tào Ngọc Di và Chu thị một cái, lui ra ngoài.

“Tỷ nhi, như thế nào? Có còn nơi nào không thoải mái hay không? Chân có đau hay không?” Chu thị hỏi một xấp.

“Di nương yên tâm, đã không có vấn đề gì! Chẳng qua là đứng một lát thôi!” Tào Ngọc Di giòn giả đáp.

Chu thị biết Tào Ngọc Di còn phải chép sách, chỉ ôm Tào Ngọc Di vào trong ngực dặn dò mấy câu, liền vội vã rời đi.

Tào Ngọc Di vẫn viết chữ thật chậm, may nhờ lúc này tất cả các sách đều dùng chữ to viết, nội dung một trang cũng không nhiều, đến giờ Hợi một khắc mới chép xong……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận