Người đàn ông đối diện cũng đánh giá Giản Thanh Vân, làn da của cô rất trắng, người không cao lắm, hơi gầy yếu. Hắn hơi bất mãn cau mày lại, quá gầy, sau này nhất định phải để cô ấy ăn nhiều chút.
Giản Thanh Vân thấy người đàn ông trước mắt cũng đang nhìn mình, không khỏi muốn giao tiếp với hắn. Cô nhếch khóe miệng, chỉ chỉ vào bản thân nói: “Giản – Thanh – Vân.” Cô nói tên của mình cho hắn, hi vọng hắn nghe hiểu.
Người đàn ông hơi mờ mịt, dường như không hiểu cô đang nói cái gì. Giản Thanh Vân cũng không nổi giận, lại chỉ chỉ vào chính mình, nói tên mình một lần nữa. Sau khi nói năm sáu lần, rốt cuộc người đàn ông cũng biết ý tứ của cô, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, sau đó chỉ chỉ vào Giản Thanh Vân, từ từ mở miệng: “Kiếm – Sấn – Doãn.”
Giản Thanh Vân cười cười, tuy phát âm không đúng lắm nhưng cô cũng rất vui vẻ rồi, ít nhất hắn cũng biết tên cô. Cô dùng nửa tiếng chỉnh sửa phát âm của hắn cho đúng, nửa tiếng sau, rốt cuộc hắn cũng phát âm chính xác ba từ kia, chỉ là không quen miệng lắm.
Giản Thanh Vân nhìn người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn trước mặt, chỉ chỉ hắn, nói: “Anh biết tên của tôi rồi, vậy tên của anh là gì?”
Tất nhiên người đàn ông không hiểu Giản Thanh Vân đang nói cái gì.
Giản Thanh Vân cũng không gấp, lại chỉ chỉ hắn, từ từ lặp lại câu hỏi vừa rồi. Sau khi nói mấy lần, hình như người đàn ông đã hiểu, hắn nhìn Giản Thanh Vân cười cười rồi chỉ chỉ mình: “Mạt – Tư.”
“Mạt Tư?” Giản Thanh Vân đọc theo một lần, lại chỉ chỉ người đàn ông đối diện. Cô biết tên của người đàn ông này chẳng qua là phát âm giống Mạt Tư thôi
Người đàn ông gật gật đầu, lại chỉ chỉ chính mình: “Mạt – Tư.” Sau đó lại chỉ chỉ Giản Thanh Vân: “Giản – Thanh – Vân.”
Hai người chậm trễ gần hai tiếng đồng hồ chỉ để hiểu rõ tên đối phương mà thôi.
Nói hai tiếng, miệng Giản Thanh Vân lại hơi khát, sau khi uống hết hai trái màu đen, hai người lại đi tiếp.
Đến tối, Mạt Tư lại tìm một nơi có dây leo tỏa ra mùi kì lạ giống đêm qua để nghỉ ngơi. Nhìn mấy dây leo này, Giản Thanh Vân mơ hồ suy đoán loại dây mây này có thể xua đuổi rắn, côn trùng, chuột, kiến; dường như một vài dã thú cũng sẽ không xuất hiện ở xung quanh khu vực này, là vì nó có mùi kì lạ sao?
Giản Thanh Vân tìm một vị trí ngồi xuống, Mạt Tư đến cạnh cô nói cái gì đó, sau đó cầm lấy cây gỗ vót nhọn đi về phía trước. Cô suy đoán câu nói vừa rồi của Mạt Tư chắc là có ý tứ hắn muốn ra ngoài săn thú, cô hãy ở đây chờ hắn, đại loại là vậy đi!
Lần này thời gian ngồi chờ có hơi lâu, khoảng hơn một tiếng, sắc trời cũng đã tối sầm rồi, Mạt Tư mới ôm mấy trái cây màu tím trở lại. Trái cây màu tím kia chính là loại quả Giản Thanh Vân ăn gần một tháng.
Vẻ mặt Mạt Tư có hơi thất vọng, Giản Thanh Vân biết có lẽ hắn không săn được thú.
Mạt Tư đưa trái cây màu tím cho Giản Thanh Vân, vẻ mặt rất xin lỗi. Giản Thanh Vân cười cười với hắn, bày tỏ không cần để ý, có trái cây để ăn là may lắm rồi.
Hai người ăn trái cây xong lại đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hai người tỉnh lại, ăn nốt phần trái cây còn lại hôm qua rồi tiếp tục lên đường.
Mạt Tư vẫn giống như hai ngày ngày trước ngồi xổm trước mặt Giản Thanh Vân, chờ cô nằm lên. Nhưng mà lần này Giản Thanh Vân lại đi tới trước mặt Mạt Tư, lắc lắc đầu nói: “Không cần cõng tôi, từ từ rồi tôi sẽ theo kịp.” Cô không hi vọng hắn cõng cô, như vậy khiến cô có cảm giác bản thân quá vô dụng.
Đại khái Mạt Tư cũng hiểu ý tứ của Giản Thanh Vân, đứng lên, cười cười với Giản Thanh Vân rồi đi về phía trước.
Giản Thanh Vân chạy chậm theo sau.
Trong rừng tất cả đều là cổ thụ cao chọc trời, rễ cây đan xen nhau lộ ra ngoài. Phía trước Mạt Tư đi rất nhanh, Giản Thanh Vân chạy chậm theo phía sau, còn chưa chạy được hai bước thì dưới chân lại lảo đảo. Cô vội vàng ổn định cơ thể, nhìn Mạt Tư ở phía trước, cắn chặt răng, lại chạy theo.
Chắc là sợ Giản Thanh Vân mệt, đi chừng một tiếng thì Mạt Tư dừng lại, hai người nghỉ ngơi một lúc lại đi tiếp.
Cứ đi một chút lại ngừng một chút như vậy, Giản Thanh Vân vậy mà từ từ đuổi kịp bước chân của Mạt Tư. Nhưng mà tối đến nghỉ ngơi, cô mới cảm thấy trên người đau đớn muốn chết, nhất là hai cái chân, đau thấu trời luôn. Cởi đôi giày đã gần một tháng chưa giặt, cô mới phát hiện bàn chân bị mài nổi lên bọt nước rồi.
Đụng nhẹ một cái là đau thấu tim.
Sắc trời càng thêm tối, Mạt Tư lại đi săn thú. Giản Thanh Vân thừa dịp hắn đi săn thú liền vào không gian tùy thân lấy cái ba lô ra xem có thuốc gì dùng được hay không. Trong ba lô chỉ còn có một cây son dưỡng môi, cái điện thoại di động, cái ví tiền, một hộp thuốc cảm mạo và một hộp thuốc tiêu viêm, cái bật lừa thì cô tùy thời mang theo rồi.
Giản Thanh Vân thất vọng, nhìn cái ba lô mà trong lòng mờ mịt.
Chợt nhớ ra có khả năng Mạt Tư đã quay lại, Giản Thanh Vân chỉnh đốn lại tâm tình suy sụp của mình rồi ra khỏi không gian.
Chân quá đau nên cô cũng không dám mang giày, chỉ có thể để hai chân trần mà dựa vào gốc cây chờ Mạt Tư trở về.
Không lâu sau thì Mạt Tư trở lại, trên tay mang theo một con gà rừng, tay còn lại cầm hai trái cây màu tím.
Làm gà sạch sẽ, Mạt Tư sử dụng cái bật lửa của Giản Thanh Vân đốt lửa lên, đem gà rừng đặt bên trên bắt đầu nướng.
Sau khi gà nướng chín rồi, Mạt Tư liền đưa tất cả cho Giản Thanh Vân: “Giản – Thanh – Vân, ca lư.”
Giản Thanh Vân yên lặng cầm lấy gà rừng, biết vừa nãy Mạt Tư nói chắc là: Giản Thanh Vân, ăn đi. Cái từ “ca lư” kia nghĩa là “ăn”. Giản Thanh Vân im lặng ghi nhớ lại.
Thấy Giản Thanh Vân ăn thịt gà hắn nướng, lúc này Mạt Tư mới cầm một trái màu tím bắt đầu ăn.
Giản Thanh Vân ngẩng đầu nhìn hắn, rồi chia con gà rừng trong tay ra làm hai phần, đưa một phần cho Mạt Tư. Đây là do hắn săn về, sao cô có thể mặt dày mà ăn hết.
Mạt Tư ngây người một lúc, ngẩng đầu nhìn Giản Thanh Vân một cái, rồi mới im lặng cầm lấy gà rừng bắt đầu ăn.
Giản Thanh Vân ăn một nửa con gà đã no rồi, Mạt Tư ăn xong nửa con gà còn ăn thêm một trái tím nữa.
Một đêm này, hai người không ai nói chuyện.
Trời vừa sáng, Mạt Tư ra ngoài săn thú nhưng chỉ tìm về mấy trái cây màu tím và mấy trái màu đen. Giản Thanh Vân biết hắn lại không săn được con mồi rồi. Ăn xong trái cây, Mạt Tư lại chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước. Chỉ là Giản Thanh Vân có chút khó xử, chân của cô vẫn rất đau, cứ tiếp tục đi như vậy rất khó khăn, nhưng cô lại không biết phải nói với Mạt Tư thế nào.