Cuộc Sống Nuôi Con Của Vợ Chồng Công Nhân Viên Thập Niên 70

Chương 26: Chương 26



Editor: TieuTieu1912“Anh xem ở đây, có phải là hai túi thai hai túi ối không, nói không chừng là thai đôi”.

Lăng Dao chỉ cho Sầm Bách xem ảnh trên máy, lần này ấn vị trí hai túi thai, sau đó đối diện Tô Tuyết Trinh nói câu chúc mừng.

Thai sáu tuần, đã có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người nhỏ bé trong một khối bóng đen, hai người nhỏ bé đang cuộn tròn đối mặt với nhau.

Sầm Bách dường như bị một cú bất ngờ lớn, định thần lại, muốn đến ôm cô nhưng vì đang làm kiểm tra, chưa từng thấy, ở bên ngoài hôn lên trán của cô.

Anh ấy luôn thể hiện hình tượng nghiêm túc bình tĩnh, lần này thật sự vui mừng quá rồi.

Tô Tuyết Trinh không thể không cảm thấy sự thần kỳ của gen này, cô biết cha Sầm Bách là Sầm Kiến Quân với em trai của ông là Sầm Kiến Dân là thai đôi, bởi vì tuổi lớn công việc hai bên không giống nhau, đứng với nhau có sự khác biệt cũng rất lớn, lúc đầu cô cũng không nhận ra, sau đó Sầm Bách nói với cô thì cô mới biết họ là sinh đôi, không ai biết đời này cô lại mang thai đôi.


“Bào thai đôi cừu đôi dê được phân biệt có khoang ối và cuống rốn của bản thân, mạch máu không dùng chung, sự trưởng thành thông thường không ảnh hưởng đến đối phương, được xem là tình trạng thai đôi tương đối tốt, biến chứng cũng ít hơn chút, nhưng mà cuối cùng là thai đôi, đối với thai đơn, thử thách và nguy hiểm đổi với phụ nữ mang thai là rất lớn”.

Lăng Dao nghiêm túc dặn dò rằng: “Về nhà đối tốt với vợ anh”.

Sầm Bách gật đầu, bảo đảm rằng: “Nhất định!”Kiểm tra xong, hai người đi ra khỏi phòng khoa sản, Sầm Bách chưa kịp phản ứng lại trong sự vui mừng đó, ngược lại Tô Tuyết Trinh lại bình tĩnh hơn anh nhiều, “Chủ nhật này chúng ta đều nghỉ, báo với nhà một tiếng, nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm”.

Cho dù là bác sỹ khoa nhi, cũng là lần đầu tiên làm cha mẹ, thật sự trong lòng Tô Tuyết Trinh vẫn chưa có sự chuẩn bị, lần này lại là hai đứa, quả thực chịu không nổi, nghe ý kiến của gia đình cũng tốt.

Sầm Bách định thần lại, nói rằng, “Anh đi nói”.

“Em nói với mẹ của em một tiếng, cha mẹ anh thì để anh nói”.

Việc mang thai, Tô Tuyết Trinh vẫn muốn nói cho cha mẹ trước, Sầm Bách cũng không có ý kiến khác, trả lời được, hai người rất nhanh bước xuống tầng khoa nhi, Tô Tuyết Trinh định lên tầng tiếp tục công việc, quay đầu thấy anh vẫn chưa hết căng thẳng, trong lòng cảm thấy người này tại sao đột nhiên lại trở thành mẹ chồng như vậy, lại nói: “Căng thẳng quá độ cũng tốt, chúng ta cần làm gì thì làm, từ trước cho đến nay, anh làm rất tốt”.


Đột nhiên được vợ khen, Sầm Bách vò đầu, cảm thấy hổ thẹn: “Đâu có, công việc thường ngày của anh bận như vậy, thường cả đêm không về, thường để em một mình ở nhà”.

“Đó là công việc của anh, không có anh, em cũng có thể sẽ không bình tĩnh như vậy mà ngủ ở nhà”.

Rõ ràng và bản thân mang thai, Tô Tuyết Trinh cảm thấy mọi sự lo lắng của cô trong thai kỳ đều bị Sầm Bách đảm nhận rồi, dỗ hai câu cô cũng thấy phiền, nghĩ tương lai vẫn còn tám tháng để anh ấy thích ứng, trực tiếp đuổi anh đi: “Anh đi làm trước đi, em cũng lên tầng tiếp tục công việc”.

“Vậy anh ở nhà đợi em”.

Sầm Bách biết không thể làm lỡ công việc của cô, mang thai cũng đủ vất vả rồi, anh không thể thêm phiền phức ảnh hưởng đến công việc của cô, Tô Tuyết Trinh vẫy tay chào anh đi lên lầu làm việc, trong phòng bệnh còn có hai bệnh nhân cần theo dõi sau phẫu thuật.

Ba giờ chiều là lúc nóng nhất, nhưng mà tinh thần Sầm Bách khí thế, sức lực mạnh, như một cơn gió, chẳng mấy chốc đã đạp xe đến cửa nhà máy đèn của phía bắc thành phố, gió thổi qua, lá cây long não kêu xào xạc.

Đây là khu dân cư được nhà máy đèn giao cho công nhân làm việc trong nhà máy, từ nhỏ Sầm Bách cũng trưởng thành ở đây.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận