Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 268: Ngoại truyện 3 : Chân lý gia đình


Trương Trọng Vi mừng được con trai, dùng tên nơi này đặt cho con, gọi là Trương Tuấn Tô.

Đảo mắt ba năm trôi qua, đến năm cuối cùng Trương Trọng Vi nhậm chức ở Tô Châu, vài năm nay chàng làm việc ở nha môn mọi sự hài lòng, tiền đồ trong sáng, chỉ chờ mãn chức hồi kinh, nhậm sai phái khác. Mà Lâm Y ở Tô Châu không có thân thích hỗn loạn làm phiền, cũng sống vô cùng như ý.

Nghĩ đến sắp rời đi Tô Châu, Trương Trọng Vi và Lâm Y đều lưu luyến, hai đứa nhỏ lại hưng phấn hết sức, nhất là Trương Tuấn Tô, cậu nhóc chưa biết được phồn hoa dưới chân thiên tử là như thế nào, chỉ nghe nói trong kinh thành thức ăn ngon, đồ chơi đẹp nhiều không xuể, trái tim đã sớm phi đi mất.

Không tới mấy ngày nữa là Trung Thu đến, Lâm Y suy nghĩ, đây có lẽ là ngày tết cuối cùng của gia đình họ ở Tô Châu, vì vậy đã sớm chuẩn bị sẵn thức ăn đón tết, còn sai người mời người kể chuyện, làm xiếc, diễn rối, ý định cho mọi người cùng vui vẻ một hồi.

Trương Tuấn Tô thích nhất là ngày tết, không cần người thúc giục, bản thân tự lăn lông lốc thức dậy, chạy vào phòng Lâm Y, reo lên. “Mẹ, cha hôm nay ngoan lắm, con muốn dẫn cha ra ngoài chơi đùa”.

Rốt cuộc là ai dẫn ai đi chơi? Vì muốn đi chơi mà gọi vai vế cha con lẫn lộn, thật không hiểu đứa nhỏ này học ai ra. Lâm Y buồn cười, dí dí cái trán cậu nhóc, cười mắng. “Bị cha nghe thấy, con lại ăn đòn vào mông bây giờ”.

Trương Trọng Vi nghiêm khắc với con trai, Trương Tuấn Tô có chút sợ cha, bởi vậy không lên tiếng, chỉ nắm góc áo Lâm Y, nhìn nàng rưng rưng.

Lễ tết ở Đại Tống, trên đường rất náo nhiệt, chỉ có tết Trung Thu nhất định phải ở nhà đón, Lâm Y kiên nhẫn giải thích với Trương Tuấn Tô, khuyên cậu nhóc an tâm chớ nóng ruột, đến buổi tối vừa được ăn ngon, lại có trò vui nữa.

Trương Tuấn Tô không phản đối, cũng không đồng ý, nhào vào lòng Lâm Y, xoay tới xoay lui. Lâm Y chịu không nổi con làm nũng, trái tim yếu mềm, liền thoả hiệp. “Để tỷ tỷ dẫn con ra đường ăn điểm tâm được không?”.

Lâm Y luôn lo lắng ngoài đường nấu nướng không sạch sẽ, sợ con nít ăn dễ bị tiêu chảy, bởi vậy ngày thường chỉ cho bọn họ ở nhà ăn, không cho ra đường ăn. Lần cuối cùng Trương Tuấn Tô ra ngoài ăn điểm tâm là tận một tháng trước, cậu nhóc muốn ăn nữa, giờ nghe Lâm Y chịu thua, nhảy dựng cao ba thước, hoan hô chạy đến phòng Ngọc Lan.

Lâm Y nhìn bóng con hớn hở nhảy nhót, lắc đầu, đầu bếp trong nhà đều chiếu theo mùi vị bên ngoài làm, có gì khác đâu, chỉ là cu cậu khoái chạy ra ngoài chơi thôi.

Trương Tuấn Tô vào phòng Ngọc Lan, Ngọc Lan còn đang chải đầu, mặc áo sam màu hồng, ngồi ngay ngắn trên ghế từ bà vú thắt tóc. Trương Tuấn Tô tính tình gấp gáp, chờ không được, khó khăn đến lúc tỷ tỷ chải đầu xong, nắm đại một quyên hoa cắm lên tóc tỷ tỷ, liền kéo tỷ tỷ ra ngoài.

Các bà vú vội chạy theo, kêu lên. “Tiểu tổ tông, chậm chút”.

Ngọc Lan choáng váng lắc lư bị Trương Tuấn Tô kéo thẳng ra cổng, nhận ra là định ra ngoài đường ăn điểm tâm. Cô bé cũng thích ăn vặt, nghe vậy cao hứng lắm, nhưng vẫn dừng chân dạy dỗ em trai mấy câu, dặn em không được chạy loạn, rồi nắm tay em quy củ đi về phía trước, cho bà vú và nha hoàn theo sau.

Hai đứa trẻ đi trên đường, thưởng thức cảnh náo nhiệt khắp nơi, ngã tư dựng hai chum lớn, trước cửa bán nước thơm, chuyên cung cho người lười nấu nước rửa mặt mua về dùng; thêm mấy bước, lướt qua sạp bán đồ đồng, thuốc viên các kiểu là ngõ nhỏ chuyên về điểm tâm.

Bánh tiên bạch tràng, bánh huyết dương, canh cá, canh bột, cháo thịt ngũ vị, cháo thất bảo,… Các loại điểm tâm cái gì cũng có. Nhà họ Trương nấu nướng tuy cũng phong phú, nhưng Trương Trọng Vi và Lâm Y đều từ khổ lớn lên, căn cứ nguyên tắc không lãng phí, mỗi ngày chỉ làm hai ba dạng, loại nào cũng đầy đủ như thế này ít khi Trương Tuấn Tô được thấy, lập tức cười toe toét thành một đoá hoa, đi dọc theo ngõ nhỏ, uống cháo, ăn bánh, xong lại đứng ở sạp bán canh nhị trần không chịu đi.

Ngọc Lan kéo em trai không động đậy, đành phải dỗ. “Canh nhị trần người lớn uống thôi, con nít như em thèm cái gì chứ?”.

Trương Tuấn Tô thành thật gật đầu. “Tỷ tỷ, Tuấn Tô nghe lời, Tuấn Tô không uống canh nhị trần”.

Ngọc Lan vui mừng vỗ vỗ đầu em khích lệ, chưa kịp khen “Ngoan lắm”, đã nghe Trương Tuấn Tô nói. “Tỷ tỷ, canh tắc con nít uống được, tỷ tỷ mua cho Tuấn Tô đi”.

Ngọc Lan bị em kì kèo, không làm sao được, đành phải mua cho em một chén. Trương Tuấn Tô cũng còn hiểu chuyện, nhường Ngọc Lan uống trước mấy ngụm mới bưng lên uống ực ực.

Cậu nhóc ăn no nê, vẫn chưa đã thèm, muốn canh ngoạn nguyệt đón tết, xin Ngọc Lan mua cho. Ngọc Lan rốt cuộc hiểu vì sao Lâm Y không tự mình dẫn Trương Tuấn Tô ra ngoài, thì ra cậu nhóc ra đường lại phiền nhiều như vậy. Suy nghĩ cho cái bụng của em, cô bé quyết định nghiêm khắc, nói. “Em ăn nhiều rồi, không được ăn nữa”.

Trương Tuấn Tô tội nghiệp nói. “Nhưng mà canh ngoạn nguyệt, Tuấn Tô chưa được uống”.

Ngọc Lan dở khóc dở cười. “Nếu em chưa bao giờ uống, sao lại biết nó gọi là canh ngoạn nguyệt?”.

Trương Tuấn Tô cuống quít che miệng, đỏ mặt cúi đầu, nhưng qua một chút lại ngẩng lên, tỏ ra đáng thương. “Lần cuối cùng gặp nó là Trung Thu năm ngoái rồi, suốt cả một năm dài, Tuấn Tô nhớ nó lắm”.

Người hầu theo sau nghe thấy, cười khúc khích không ngừng. Vú nuôi của Trương Tuấn Tô tiến lên, cười nói với Ngọc Lan. “Mua cho tiểu thiếu gia thôi, mang về nhà, buổi tối ngắm trăng cùng ăn”.

Ngọc Lan chịu thua, mua luôn mấy chén, xin chủ quán hộp đựng, mang về nhà.

Lâm Y nhìn một hộp canh ngoạn nguyệt, ở khóc dở cười, trong nhà đang nấu kia, sao lại mua về nữa?

Trương Trọng Vi thiên vị con gái, vội nói. “Bà vú và nha hoàn đi theo từ sáng sớm, vất vả các ngươi, mau cầm canh ngoạn nguyệt này phân ra ăn đi”.

Lâm Y liếc chàng một cái, nghe lời đưa hộp cho bà vú, gọi bọn họ tự đi phân.

Đêm xuống, trăng tròn nhô lên cao, sáng vằng vặc giữa bầu trời trong không một gợn mây. Lâm Y sai người bày bàn ra vườn, rót một bầu rượu mới, bưng cua hấp lên, còn có trái cây quả lựu, lê, táo, nho xếp đầy bàn.

Trương Trọng Vi nâng chén chúc trăng, nhịn không được cảm khái, từ năm ấy phụng chỉ vào kinh rời đi Mi Châu, rốt cuộc chưa quay về lần nào, hai đứa trẻ không biết cố hương bộ dạng ra sao, chẳng biết năm nào tháng nào mới có cơ hội nhìn núi Mi Sơn và quê cũ một cái.

Lâm Y cũng ngửa đầu nhìn trăng sáng, trong giây lát hoảng hốt không nhận ra được đây là ánh trăng ngàn năm trước hay ánh trăng ngàn năm sau. Nhắm mắt hồi tưởng, đã một đời người kể từ lúc xuyên qua đến nay, chẳng biết tự năm tháng nào, ký ức đã dần dần phai nhạt, trong đầu chỉ có quan nhân và các con.

Trương Trọng Vi uống cạn chén rượu, thốt lên. “Không biết khi nào có thể về cố hương”.

Lâm Y ôm Ngọc Lan và Tuấn Tô, mỉm cười. “Người nhà ở đâu, nơi đó chính là nhà”.

Trương Trọng Vi ngắm khuôn mặt tươi cười của nàng, lại nhìn nét ngây thơ trên mặt các con, tâm hồn bỗng trở nên thoải mái.

-[  Kết thúc  ]-

Chặng đường xuyên suốt 3 năm cùng cặp đôi Lâm Y và Trương Trọng Vi đến đây là kết thúc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận