Cưới Chiến Thần Tàn Tật Về Làm Thiếp Và Cái Kết

Chương 47


Không quá hai ngày, trong triều quả thực có tin tức.

Việc Lễ Bộ thượng thư tham ô khoản tiền Thiên Thu Yến của Hoàng Thượng vốn đã huyên náo xôn xao, hai ngày trước, bỗng nhiên Hình Bộ tra được manh mối, tìm được hướng đi của tiền tham ô, lại là một đại trạch mà quan viên trong triều mua.

Bệ hạ lập tức hạ lệnh, phái người tịch thu chỗ đại trạch kia để về quy án.

Hình Bộ lập tức phái quan binh lên đường, bởi vì hành động bất thình lình, cho nên rất là thuận lợi, không những tịch thu được mức vàng bạc đồ cổ kinh người trong trạch, còn bắt được từ trong trạch ra một nữ tử thanh lâu được nuôi ở đó.

Không biết vì sao, sau khi bệ hạ biết được việc này, không hề quan tâm trong nhà ẩn giấu bao nhiêu tiền, ngược lại cảm thấy rất hứng thú đối với cô ả kia, lập tức đi tra người chủ nhân căn trạch này, cùng với thân thế của nữ tử này.

Lại không ngờ rằng, quan viên Hình Bộ tra được, căn trạch thuộc danh nghĩa của nữ tử này, còn nữ tử này, là do Lễ Bộ Trần Đễ chuộc ra.

Mà Trần Đễ, chính là quan viên mà ngày ấy phát hiện ra manh mối đầu tiên, trước đó còn tố giác Quý Du tham ô.

Kết quả thế này, trên dưới trong triều ai cũng không ngờ tới.

Không biết tại sao, Hoàng Thượng rất không hài lòng với kết quả này, phát cáu một hồi với quan viên Hình Bộ, tiếp đó hạ lệnh muốn nghiêm trị Trần Đễ, tuyệt không nhân nhượng.

Chuộc nữ tử thanh lâu về cũng không tính là tội, không thể thật sự định tội cho Trần Đễ, nhưng lại có thể chứng thực căn trạch này cùng với khoản vàng bạc trong trạch đều là vật sở hữu của Trần Đễ.

Mấy năm nay trong tay quan viên triều Nam Cảnh hiếm khi sạch sẽ, cái mức tiền tham ô này đối với bọn họ mà nói thì vẫn chẳng coi là gì cả, nhưng luật pháp Cảnh triều lại có văn bản quy định rõ ràng, một khi quan viên bị bắt, tất nhiên phải dựa theo luật pháp quy định mà cân nhắc mức hình phạt.

Chưa tới mấy ngày, Trần Đễ đã bị định tội, còn chúng quan viên trong triều, bởi vậy mà cực kì sợ bóng sợ gió một đoạn thời gian.

——

Hoa đào ở Bàng phủ nở rất đúng dịp, vô cùng náo nhiệt mà nở khắp vườn.

Mà ở trong viện Bàng Thiệu, lại là một mảnh sạch sẽ thanh nhã tân lục.

Đó là hoa mai Lục Ngạc mà huyện Hấp Huy Châu tiến cống, bởi vì tiên đế thích, bắt đầu từ mấy chục năm trước, năm nào cũng được đưa đến hậu cung Cảnh triều.

Bởi vì khí hậu khác biệt, vận chuyển lại khó khăn, cho nên số cây mỗi năm có thể đưa đến trong cung không vượt quá trăm cây. Năm nay cho dù là ngoài điện hậu chủ, hết mức cũng chỉ trồng vài cây con, nhưng trong viện Bàng Thiệu, cả khoảng sân lại trồng đầy như mây mù vậy.

Trên cái lò trước mặt Bàng Thiệu đang đun trà, một quan viên cung cung kính kính mà ngồi ở bên phải gã, có một người khác toàn thân run rẩy quỳ sát ở trước mặt gã, đầu cũng không dám ngẩng.

Rõ ràng là quan viên Hình Bộ đi tra án trong phủ Giang Tùy Chu hôm đó.

Bàng Thiệu mở ấm trà ra, thong thả ung dung mà ngoảnh mặt nhìn thoáng qua, bên trong hơi nóng mờ mịt, chậm rãi hỏi: “Lúc ấy Tĩnh Vương nói với ngươi như thế nào?”

Quan viên kia run run rẩy khóc ròng nói: “Đại Tư Đồ minh giám! Tiểu nhân dựa theo chỉ thị của quan trên vặn hỏi Tĩnh Vương điện hạ một phen, tất cả lời khai của Tĩnh Vương điện hạ đều được ghi lại trong sổ, tiểu nhân tuyệt đối không hề dối trá!”

Bàng Thiệu cười nhạt.

“Như vậy, cái trạch viện kia thì sao?” Gã hỏi.

Quan viên kia vội nói: “Là tiểu thiếp trong phủ Tĩnh Vương nói!”

Động tác Bàng Thiệu ngừng một hồi, đậy nắp ấm trà lại chỗ cũ.

“Hắn ta nói cho ngươi?” Thần sắc Bàng Thiệu có chút cổ quái.

Quan viên lắc đầu nói: “Không phải! Là hạ quan nghe lén được…… Thiếp thất kia oán giận với nha hoàn của hắn ta, nói Tĩnh Vương điện hạ nuôi ngoại thất ở bên ngoài, còn mua trạch viện cho ngoại thất kia ở Trường Nhạc phường …… Hạ quan nghĩ, lúc này trọng đại, không thể không nói cho bệ hạ, bấy giờ mới……!”

Hắn ta sợ tới mức thanh âm run lập cập, lại nghe Bàng Thiệu nhẹ nhàng bâng quơ mà cười cười.

“Trương đại nhân khẩn trương cái gì? Ta chỉ mới hỏi một chút thôi mà.” Gã nói.

Quan viên kia run run nói không nên lời.

Bàng Thiệu cười nhạt nói: “Được rồi, trà của ta đã sắp đun xong, cũng không giữ Trương đại nhân lại nữa, mời ngài trở về.”

Quan viên kia chật vật mà bò dậy từ trên mặt đất.

Hắn ta đang muốn khom người tạ ơn, lại nghe Bàng Thiệu mở miệng nói: “Bất quá, Trương đại nhân.”

Quan viên kia vội lên tiếng đáp: “Đại Tư Đồ?”

Chỉ thấy Bàng Thiệu nhấc ấm trà từ lò bùn nhỏ lên, ngọn lửa trong lò nhảy lên từng chút từng chút một, ửng lên ánh sáng đỏ nóng bỏng.

“Người đây, nếu đã làm sai chuyện, vậy nhất định phải trả cái giá rất đắt.” Bàng Thiệu không hề nâng mắt, vừa ung dung thong thả mà châm trà, vừa nói.

“Cái giá đắt này, nếu bản thân mình không chủ động trả nổi, vậy không thể trách người khác lấy đi gấp đôi đâu.”

Nói xong, gã buông ấm trà, giương mắt cười như không cười mà nhìn về phía quan viên kia.

Chỉ thấy quan viên kia sửng sốt, tiếp đó liên tục chắp tay thi lễ nói: “Đa tạ Đại Tư Đồ, đa tạ Đại Tư Đồ!”

Một tay Bàng Thiệu nâng chén trà lên, một tay lười biếng mà vẫy vẫy.

Quan viên kia lui xuống.

Bàng Thiệu thổi trà nóng uống một ngụm, cười nhạt khen: “Trà Long Tĩnh Giang Nam, quả thật thanh hơn so với Nghiệp Thành.”

Nói rồi, gã cầm lấy ấm trà nói với quan viên bên cạnh: “Ngươi nếm thử chứ?”

Quan viên kia đúng là quan viên phụ trách tịch thu kiểm kê tiền tham ô trong phủ Trần Đễ lần này.

Hắn ta không dám để Bàng Thiệu châm trà cho hắn ta, vội vàng nhận lấy ấm trà bằng cả hai tay, rồi thay Bàng Thiệu dập bếp lò.

“Đại Tư Đồ, ngài cứ bỏ qua cho hắn ta như vậy sao?” Quan viên kia hỏi.

Bàng Thiệu ừ một tiếng.

“Không bỏ qua cho hắn ta thì sao đây? Vốn không phải là hắn ta sai.” Bàng Thiệu cười nhạt, biểu tình ôn hòa lại khoan nhân.

Nhưng quan viên bên cạnh lại hiểu ý của Bàng Thiệu.

Người trong Bàng đảng bọn họ, cũng đã có mấy người từng trêu chọc vào Bàng Thiệu. Bàng Thiệu nắm được nhược điểm của bọn họ, để lại mạng cho bọn họ, nạp bọn họ vào vây cánh, vậy là những người này không thể không bán mạng gấp bội cho Bàng Thiệu, mang lại lợi ích gấp bội cho Bàng Thiệu.

Đối với Bàng Thiệu mà nói, giữ hắn ta lại, có thể có lợi nhuận cao hơn so với giết hắn ta.

Quan viên kia nghe vậy cười rộ lên, xuôi theo lời Bàng Thiệu mà tán dương: “Từ trước đến nay Đại Tư Đồ khoan nhân, có đại trí.”

Bàng Thiệu cười nhạt không nói.

Liền nghe quan viên kia hỏi tiếp: “Vậy…… Trần đại nhân kia?”

Bàng Thiệu nhìn về phía hắn ta.

Liền thấy quan viên kia lòng đầy căm phẫn nói: “Chắc chắn là Tĩnh Vương ghi hận Trần đại nhân, mới có thể tung ra ám chiêu này! Đại Tư Đồ, chúng ta không thể để Tĩnh Vương thực hiện được như vậy chứ?”

Lại thấy Bàng Thiệu lắc đầu, thở dài, giương mắt nhìn về hoa mai Lục Ngạc như mây phía ngoài cửa sổ.

“Bệ hạ đã hạ thánh chỉ, ta không dám cãi lời?”

Gã nhẽ nhàng thở dài, như là thấy mấy con chim đã chết bay qua trước mặt vậy, nhẹ nhàng bâng quơ.

“Chỉ tiếc hài tử Trần Đễ kia.”

Quan viên bên cạnh vội vàng câm miệng, không dám nói nữa.

Hiện giờ người giữ lời nói chính trong triều là ai? Nhắm mắt lại cũng biết, không phải bệ hạ, mà là Bàng đại nhân.

Không có chuyện Bàng đại nhân không đổi được thánh chỉ, chỉ có chuyện Bàng đại nhân không muốn sửa thánh chỉ.

Lần này quan viên này đến đây, vốn là vì vụ án của Trần Đễ mà tới. Hắn ta thăm dò hai câu, đại khái đã minh bạch.

Vốn Bàng Thiệu chưa từng để Trần Đễ vào mắt, chỉ coi hắn ta thành con chó để tùy ý sai sử. Hai lần này, Trần Đễ tự làm chủ, vượt mặt gã đi nịnh bợ Thánh Thượng, đã phạm vào kiêng kị của Bàng Thiệu, lại còn bị tra ra toàn bộ số vàng bạc giấu kín mà Bàng Thiệu không biết như vậy, thế nên cho dù Hoàng Thượng không động thủ, Bàng đại nhân cũng sẽ không lưu lại mạng cho hắn ta.

Quan viên này thở dài trong lòng.

Vẫn là Trần Đễ để tham lam làm mờ con mắt, sống chưa khôn ngoan.

Hiện giờ trong triều, ai mà không kiếm ăn dưới trướng Bàng đại nhân? Quay lưng với gã làm chuyện mờ ám, có thể có kết cục gì tốt được chứ?

Như vậy, việc này đã cho quan viên này biết rõ chính mình nên làm như thế nào.

Tất nhiên là trước khi Trần Đễ chết thì dẫm thêm cho hắn ta một chân, đổi lấy sự cao hứng của Bàng Thiệu, rồi trong quá trình đưa vàng bạc đồ cổ vào trong quốc khố, nghĩ cách lấy đi hai, ba phần, đưa vào trong phủ Bàng đại nhân.

Quan viên này bắt đầu âm thầm tính toán.

Liền nghe Bàng Thiệu bên cạnh bỗng nhiên nhàn nhạt cảm khái một câu.


“Nhưng mà không ngờ rằng, con chó lụi bại này đã bị nhốt vào trong lồng, vậy mà vẫn còn tính toán làm thế nào để cắn người đây.”

Quan viên khó hiểu.

Bàng Thiệu cũng không có ý muốn giải thích cho hắn ta, rũ mắt uống trà, che lại tàn khốc trong mắt.

“Rất thú vị.”

——

Tuy Giang Tùy Chu không ở bên cạnh người Bàng Thiệu, nhưng cũng biết Bàng Thiệu hận y bao nhiêu.

Mặc dù Trần Đễ không phải quan to, nhưng trong triều ai mà không biết hắn ta là họ hàng xa của Bàng Thiệu, là người của Bàng Thiệu? Mặc dù Bàng Thiệu không đặt hắn ta vào mắt, hắn ta cũng vẫn có tính toán nhỏ của riêng mình, nhưng xử trí Trần Đễ, chính là đang ngang nhiên đánh vào mặt Bàng Thiệu.

Dù không đau không ngứa, nhưng cũng là một con dao nhỏ lạnh lẽo cực kì có tính vũ nhục.

Bất quá, việc này không hề gây trở ngại cho sự cao hứng trong lòng Giang Tùy Chu.

Y đã sớm nhìn Trần Đễ không vừa mắt, lần này thuận tay cứu Quý Du, lại giải quyết được Trần Đễ, với y mà nói, chính là kết quả một mũi tên trúng hai con chim.

Còn việc Bàng Thiệu sẽ ghi hận y như thế nào ……

Dù sao kể cả y không làm gì, Bàng Thiệu cũng sẽ không bỏ qua cho y, không bằng cứ ngầm đấu đá với gã, khiến gã cũng không chiếm được cái tốt.

Bắt đầu từ khi biết tin tức, tâm tình Giang Tùy Chu luôn rất tốt, mới vừa ngồi vào chỗ của mình ở trước giường Hoắc Vô Cữu, đã bị Hoắc Vô Cữu nhìn ra.

“Hôm nay ngươi sao rồi?” Giang Tùy Chu hỏi.

Sắc mặt Hoắc Vô Cữu vẫn khó coi như cũ, nhưng thần tình lại thoải mái. Gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi rõ, nhưng vẫn còn chia ra hai phần tinh thần để nhìn Giang Tùy Chu nhiều thêm vài lần.

Giang Tùy Chu thấy hắn đang quan sát, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn về phía Hoắc Vô Cữu, chỉ còn chờ hắn mở miệng hỏi chính mình.

Suy cho cùng, hiện giờ phóng tầm mắt nhìn ra toàn bộ thế giới này, thật sự có thể nói chuyện cùng y không tới vài người, càng không người nào để y có thể chia sẻ vui sướng.

Nhưng Hoắc Vô Cữu được coi là một người.

Lại thấy Hoắc Vô Cữu dừng một chút, thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Tốt.”

Hoàn toàn không nói gì khác nữa.

Giang Tùy Chu chỉ cảm thấy một hơi bỗng nhiên bị nghẹn lại trong yết hầu, nửa vời, rất là khó chịu.

Y nhất thời có chút sững sờ.

Sao lại không hỏi! Sao Hoắc Vô Cữu hắn lại không hỏi chứ!

Nhưng không biết, Hoắc Vô Cữu liếc mắt nhìn y một cái, dưới đáy lòng len lén cong cong môi.

Tĩnh Vương này đã hận không thể viết câu “Ta có chuyện tốt muốn nói cho ngươi” ở trên mặt, chỉ còn chờ hắn hỏi, ngược lại khiến cho hắn muốn trêu chọc y một chút.

Thần sắc Hoắc Vô Cữu đạm nhiên, như là căn bản không phát hiện dị trạng của Giang Tùy Chu vậy.

Chỉ thấy Giang Tùy Chu nhận lấy sách Mạnh Tiềm Sơn dâng lên, xoay đi xoay lại, muốn nói lại thôi, chính là không thấy lật sách.

Cặp mắt đen láy kia, cứ liếc nhìn Hoắc Vô Cữu hết lần này đến lần khác.

Thật là, trêu đùa lòng dạ hắn mềm nhũn.

Hắn dừng một chút, vẫn mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”

Quả nhiên, cặp mắt kia tức khắc sáng lên.

Hoắc Vô Cữu chỉ cảm thấy đôi chân đau đến mức khiến người ta muốn giết người kia, dường như đã cách xa hắn vậy.

Chỉ thấy Tĩnh Vương thần sắc rụt rè, miễn cưỡng bày ra bộ dáng hờ hững, nhưng vẻ mặt khoe khoang kia lại không giấu được, giống như một con mèo nhỏ gặp may.

“Bổn vương đã cứu được Quý Du.” Y nói.

Hoắc Vô Cữu gật đầu: “Là chuyện tốt.”

Liền nghe Giang Tùy Chu nói tiếp: “Chém đầu Trần Đễ.”

Hoắc Vô Cữu ừ một tiếng, suy tư một lát, liên hệ hai việc này với nhau: “Họa thủy đông dẫn (*)?”

(*) Họa thủy đông dẫn: ý chỉ giá họa cho người khác, để người khác gánh tội thay.

Giang Tùy Chu gật đầu.

Y chỉ yên lặng nhìn Hoắc Vô Cữu, dáng vẻ này, như là đang đợi người ta khen vậy. Hoắc Vô Cữu dừng một chút, vẫn không nhịn được khen ra miệng: “Là một diệu kế.”

Lại nghe Giang Tùy Chu lặp lại nói: “Là Trần Đễ.”

Hoắc Vô Cữu nhất thời có chút khó hiểu: “Hắn ta làm sao?”

Liền thấy Tĩnh Vương nhìn hắn, biểu tình tràn đầy theo lý thường hẳn là, buột miệng thốt ra: “Trần Đễ, ngươi đã quên sao? Cái tên chuyển cho ngươi thiệp ngắm hoa yến, muốn nhục nhã ngươi đó.”

Nói rồi, Giang Tùy Chu hơi hơi mỉm cười: “Bổn vương dẫn họa thủy tới trên đầu hắn ta.”

Hoắc Vô Cữu nhất thời có chút sững sờ.

Hắn mới ý thức được, Tĩnh Vương này cao hứng như vậy mà nói chuyện này cho hắn, không phải bởi vì y cứu được mạng Lễ Bộ thượng thư kia, mà là bởi vì……

Y muốn nói cho mình, y đã thay mình báo thù.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận