Cười Người Một Đời Được Như Ước Nguyện

Chương 3


11.

Sau khi chữa lành cơ thể thật tốt, Vân Thù được một chiếc kiệu nhỏ đưa vào Đông Cung.

Được Hồng ma ma tận tình chỉ bảo, tất cả động thái của Vân Thù đều dựa theo sở thích của thái tử.

Không lâu sau, người ở khắp kinh thành đều biết thái tử vừa có được cô nương đầu bảng Hồng Tụ lâu Mẫu Đơn, suốt bảy ngày không ra ngoài.

Ai ai cũng đều bàn luận sôi nổi, rốt cuộc cô nương Mẫu Đơn này quyến rũ đến mức nào mà có thể câu hồn đoạt phách thái tử. 

Không ai có thể ngờ được hoa khôi đầu bảng nổi danh nhất kinh thành lại chính là đại tiểu thư nhà họ Vân.

Ngay cả phụ thân ta cũng không biết.

Vân Thù đưa tin nói nàng muốn cầu phúc cho người dân ở Hương Sơn Tự.

Diễn giỏi đến mức không có sơ hở, mỗi năm Vân Thù đều đến Hương Sơn Tự ở lại một tháng nên lần này phụ thân không hề nghi ngờ.

Hôm nay ta bí mật hẹn gặp Mặc Họa ở Túy Tiên lâu. Trong số các tỳ nữ dính dáng vào chuyện này cũng chỉ còn Mặc Họa lưu lại.

Nàng nói: “Nhị tiểu thư có ơn cứu mạng nô tỳ, nô tỳ muốn báo đáp cho nhị tiểu thư.”

Mặc Họa mang đến tin tức của Đông Cung:

“Mỗi ngày Vân Thù đều thổi gió bên tai thái tử, ý muốn mưu hại nhị tiểu thư, người phải cẩn thận đó…”

Lời còn chưa nói xong, một mũi tên tẩm độc xé gió lao tới, nhắm thẳng vào mi tâm* của ta.

(*mi tâm: điểm giữa hai hàng lông mày)

Ngay lúc nguy cấp, một thanh trường kiếm đâm ngang khiến mũi tên độc bị lệch.

Bốn năm sát thủ che mặt bằng vải đen từ trên xà nhà nhảy xuống, rút đao khỏi vỏ.

Ta không kịp suy nghĩ, đứng chắn trước người Mặc Họa.

Đao của thích khách xé không im lìm lao tới. 

Nhưng trường kiếm của Tạ Phi Bạch còn nhanh hơn. Đường kiếm lưu loát sinh động, đâm xuyên tim thích khách.

Tạ Phi Bạch dùng kiếm phanh áo của thích khách, nhìn thấy hình xăm trên ngực chúng, không khỏi tặc lưỡi kinh ngạc.

“Vân Nhị, cô nương gặp rắc rối thật rồi, còn kinh động đến cả tử sĩ của Đông Cung.”

“Hợp tác với cô, Tạ mỗ sợ là đã lên phải thuyền tặc.”

Ta giả vờ cười nói: “Tiểu hầu gia có võ nghệ cao cường, mấy chiêu thức múa rìu qua mắt thợ này sao có thể làm ngài bị thương.”

Thấy ta bảo vệ Mặc Họa sau lưng, Tạ Phi Bạch tò mò nói: “Cô nương là tiểu thư thiên kim, vậy mà lại bảo vệ cho một a hoàn.”

Sau khi xác định Mặc Họa không hề hấn gì, ta thở phào nhẹ nhõm: “Mặc Họa vì ta mới bị cuốn vào chuyện này, ta đương nhiên phải bảo vệ nàng.”

Tạ Phi Bạch nói tiếp: “Nhưng người đời đều nói, tiểu thư tôn quý, a hoàn ti tiện.”

Ta lắc đầu: “Người đời nói như vậy liệu có đúng chăng? Thiên kim hay a hoàn, chẳng qua là do xuất thân. Vân Thù sinh ra là quý nữ nhưng lại chọn vào thanh lâu. Lục Bình Tân sinh ra là thái tử nhưng lại chọn ăn chơi phóng túng.”

“Xuất thân chỉ là khởi điểm, làm thế nào để đi đến cuối cùng lại phụ thuộc vào mỗi bước ta đi.”

Tạ Phi Bạch hơi giật mình, nhướn mày cười nói: “Lập luận của cô nương cũng thú vị đó.”

Ta nhìn hắn, nói chuyện chính: “Dĩ nhiên Vân Thù sẽ nói với thái tử việc nàng là đại tiểu thư nhà họ Vân.”

Mấy lời ta nói với Vân Thù ngày hôm đó đã phát huy tác dụng. Vậy nên nàng mới nói với thái tử việc nàng chính là Vân Thù.

Nàng nghĩ đây là biểu hiện cho tình ý say đắm của mình, nhưng đâu ngờ làm vậy chẳng khác nào tự tay trao cán dao vào tay thái tử.

Phụ thân và thái tử vốn không chung đường.

Con gái của Vân thủ phụ lại cam tâm tình nguyện sa đọa thành kỹ nữ, còn ở bên cạnh hầu hạ thái tử.

Chuyện như vậy đủ để trở thành lưỡi dao sắc bén, chờ ngày phụ thân và thái tử ngã bài là có thể dùng nó đâm nhau.

Ta cười khẽ: “Ván cờ này có thể  thực hiện bước tiếp theo rồi.”

Tạ Phi Bạch nhàn nhã nói: “Mẫu đơn và phượng hoàng đã chuẩn bị tốt, cung kính đợi lệnh bất cứ lúc nào.”

12.

Ba ngày sau, thái tử đưa Vân Thù đến rạp xem kịch.

Thái tử hứng chí bừng bừng, Vân Thù cầm đàn tỳ bà xướng một khúc hát Giang Nam cho thái tử nghe.

Trước ánh mắt của mọi người, theo tiếng hát du dương của Vân Thù, hoa mẫu đơn từ từ nở rộ, tiếng chim hót hòa nhịp từ xa như tiếng phượng hoàng lảnh lót.

Mọi người đều chấn động, đồng loạt quỳ phịch xuống đất: “Điện hạ, mẫu đơn nở hoa rực rỡ, phượng hoàng cất tiếng báo hỷ, đây là điềm báo may mắn!”

“Vị nương tử này trời sinh có mệnh phượng hoàng!”

Thiếp của thái tử có mệnh phượng hoàng, vậy thái tử thì sao?

Là chân long thiên tử.

Thái tử vui mừng khôn xiết, thưởng lớn cho gánh hát, ôm lấy Vân Thù cao hứng trở về.

Từ hôm đó, thái tử làm gì cũng gặp thuận lợi.

Tấu chương hắn đề ra được đánh giá cao; thơ văn của hắn được ca ngợi rộng rãi khắp kinh thành; thậm chí đến sòng bạc lắc xí ngầu cũng có thể thắng mười trận liên tiếp, nhà cái bị ăn sạch.

Dường như từ lúc Vân Thù xuất hiện bên cạnh hắn, hắn liền được phúc tinh che chở.

Thái tử ngày càng yêu chiều Vân Thù, nàng không còn khắc chế được những ý nghĩ độc ác của mình, bắt đầu thông qua thái tử trừ khử những người từng đắc tội với nàng.

Mấy gã làng chơi từng khinh nhục nàng chết thảm trên đường.

Phàm là những tỳ nữ có chút nhan sắc ở Đông Cung đều bị phạt roi. Vân Thù tùy tiện viện lý do, sai người hủy mặt của họ rồi trục xuất khỏi cung.

Những kỹ nữ từng được thái tử sủng ái đều không có kết cục tốt đẹp.

Hai người tình ý sâu sắc mùi mẫn như mật ong pha dầu.

Phủ nhà họ Tạ.

Ta và Tạ Phi Bạch ngồi đối diện nhau, cách một ván cờ đặt trên bàn bát tiên bằng gỗ lim, ta vẫn cầm cờ đen như cũ.

Tạ Phi Bạch kêu lên: “Vân Ninh, cô nương vây cờ tài tình thật đó, cờ trắng tự cho rằng mình đang áp đảo cờ đen, nhưng kỳ thật chúng đang bị dồn vào ngõ cụt.”

Ta thản nhiên đáp: “Nếu cờ trắng có thể nhận ra đây là một chiêu dụ địch thì vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ.”

“Nếu không nhận ra thì sao?”

Ta hạ một quân cờ đen, cười nói: “Tốt hơn là nên sớm đầu hàng nhận thua.”

Ta và Tạ Phi Bạch mỉm cười nhìn nhau.

Màn dạo đầu kết thúc, vở kịch này cũng đến lúc cao trào rồi.

13.

Hành vi của thái tử và Vân Thù ngày càng không kiêng nể gì.

Vân Thù nói, người xưa có câu “kim ốc tàng kiều”, nàng là mỹ nhân, thái tử là trữ quân, nên không thể thua kém người xưa được.

Thái tử trực tiếp dùng bạc cứu trợ thiên tai để xây cho Vân Thù một tòa lầu vàng son, ngày ngày tìm vui hưởng lạc bên Vân Thù.

Vân Thù nói Hồng ma ma có một phương pháp xưa, đó là tắm trong sữa người có thể khiến cho da dẻ mềm mại, mịn màng, trắng ngần như tuyết.

Thái tử tìm hàng trăm thai phụ mới sinh, bỏ ngoài tai tiếng khóc gào đói của trẻ nhỏ, lệnh cho họ lấy sữa để Vân Thù tắm mỗi ngày.

Thái tử có một trắc phi, là con gái của tế tửu Quốc Tử Giám, tính tình ngay thẳng nên chưa bao giờ lọt vào mắt xanh của thái tử.

Trắc phi khuyên can thái tử, thân là trữ quân không thể ngang tàng bạo ngược, hao người tốn của.

Thế là không bao lâu sau, vị trắc phi này cũng chết vì “bệnh”.

Không chỉ có vậy, Vân Thù còn lên kế hoạch giết một người quen cũ.

“Tiểu hầu gia, nhị tiểu thư, Hồng ma ma được dẫn đến rồi.”

Hồng ma ma ăn mặc rách rưới, mặt mũi bầm dập, toàn thân đầy vết tích cháy xém, khóc đến mức nước mắt nước mũi lưng tròng: “Nhị tiểu thư cứu ta!”

Để loại bỏ hết mọi nguy cơ tiềm ẩn, Vân Thù không ngại giết ta, đương nhiên sao có thể tha cho Hồng ma ma.

Hôm trước, Vân Thù đã phóng hỏa đốt Hồng Tụ lâu.

Ta sớm đoán được nàng nhất định sẽ làm như vậy nên cử người theo dõi, đưa Hồng ma ma ra khỏi biển lửa.

Hồng ma ma khóc lóc kể lể: “Vân Thù có lòng dạ độc ác, ta giúp nàng bày mưu, không ngờ nàng lại muốn thiêu chết ta!”

Ta không vui không giận nói: “Ồ? Hóa ra mấy gã làng chơi muốn lăng nhục ta là bà nghĩ thay cho nàng?”

Hồng ma ma nghẹn lời.

Tạ Phi Bạch đột nhiên nổi giận, rút kiếm khỏi vỏ, ánh kiếm lóe lên chém đứt một tay của Hồng ma ma.

“Á—”

Hồng ma ma hét lên đau đớn, máu tươi ào ạt tuôn ra, dập đầu liên tục: “Quý nhân tha mạng!”

“Là Vân Thù! Là Vân Thù yêu cầu ta làm như vậy.”

Tạ Phi Bạch nổi nóng, kề kiếm lên cổ Hồng ma ma, muốn một kiếm lấy mạng bà ta.

Ta giữ tay Tạ Phi Bạch: “Giữ bà ta lại, còn có chỗ dùng đến.”

Sắc mặt của Tạ Phi Bạch vô cùng lạnh lùng: “Lòng dạ rắn rết, chết cũng không đáng tiếc!”

Ta cười nói: “Thế nên ta mới kéo ngài lên con thuyền tặc này, có ngài ở đây, không ai có thể làm tổn thương ta nữa.”

Tạ Phi Bạch sửng sốt, vành tai bắt đầu ửng đỏ. Ta nhìn hắn có phần kỳ lạ.

Da mặt của vị hỗn thế ma vương này mỏng thật.

Tạ Phi Bạch che tai lại, không cho ta nhìn nữa, ta chỉ biết mím môi cười.

“Ngài cảm thấy bệ hạ sẽ xử lý thái tử thế nào?”

Tạ Phi Bạch vẫn còn bịt tai.

“Kinh thành không ở được thì để hắn đi. Kim Hải nổ ra án tha/m nhũng lớn, cử thái tử đến đó là thích hợp nhất.”

Ta cười khẽ, quay sang Hồng ma ma: “Cho bà một cơ hội lấy công chuộc tội. Theo Vân Thù tới Kim Hải, nói với nàng bà quyết một lòng theo nàng, nguyện ý để nàng sai khiến.”

14.

Tạ Phi Bạch đoán không sai.

Sau một loạt hành vi khiến triều chính rúng động, mặc dù trước đây thái tử là người buông thả phóng túng nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc ăn chơi đàng điếm, chưa bao giờ quá quắt như vậy.

Phụ thân của vị trắc phi đã chết kia của thái tử là người kích động nhất: “Con gái ta chết không rõ ràng, thái tử sưu cao thuế nặng, bóc lột vơ vét của cải, sao có thể trở thành trữ quân?!”

Tấu chương luận tội chất cao thành đống trước bàn làm việc của hoàng đế, luận tội thái tử xa hoa vô độ, giết hại dân thường.

Hoàng đế phong cho thái tử chức khâm sai, đẩy hắn đến Kim Hải, không tra rõ chân tướng thì không được quay về kinh thành.

Vân Thù khóc nháo muốn đi cùng thái tử đến Kim Hải. Thái tử mê luyến sắc đẹp nên lén đưa Vân Thù lên xe ngựa.

Hồng ma ma khóc nức nở nói bản thân tuyệt đối không hai lòng, Hồng Tụ lâu không còn nữa, chỉ muốn một lòng đi theo Vân Thù cùng đến Kim Hải.

Kim Hải gần kinh thành, cũng là một nơi giàu có đông đúc.

Thái tử đến châu phủ Kim Hải liền ném việc tra án sang một bên, trước tiên đi đến thanh lâu.

Cô nương hoa khôi ở Kim Hải vô cùng xinh đẹp, thái tử lưu luyến quên lối về, thậm chí còn đưa hoa khôi về phủ tiếp đãi, phái hộ vệ canh gác.

Thời gian gần đây Vân Thù đã quen được sủng ái hết mực, làm sao có thể chịu đựng ủy khuất như vậy, do đó không ít lần cãi nhau với thái tử.

Thái tử qua loa ứng phó với nàng, thời gian ở trong phòng hoa khôi kia ngày càng nhiều hơn.

Vân Thù tức giận, Hồng ma ma bèn nói: “Đại tiểu thư yên tâm, lão nô có một cách.”

Bà ta thì thầm vào tai Vân Thù.

Ngày hôm sau, Vân Thù mang một đĩa điểm tâm đến phòng của hoa khôi, nói với thủ vệ: “Điện hạ bảo ta mang thứ này đến cho cô nương.”

Nàng là thiếp được thái tử điện hạ sủng ái, còn đến truyền khẩu dụ của thái tử, cứ thế một đường thuận lợi không gặp trở ngại.

Ai mà ngờ Vân Thù lại bỏ độc vào điểm tâm. Hoa khôi không hay biết, ăn vào chết ngay tại chỗ.

Trong suy nghĩ của Vân Thù, ả ta chẳng qua chỉ là một kỹ nữ thanh lâu mà thôi. Giết ả cũng chẳng khác gì giết một con chó hay con mèo ven đường.

Nhưng nàng đã phạm phải sai lầm lớn.

Lần này thái tử thật sự muốn nghiêm túc xử lý việc chính.

Hắn đưa hoa khôi về phủ tiếp đãi bởi vì nàng ta là nhân chứng quan trọng trong vụ án tha.m nhũng.

Sổ sách giấy tờ tha.m nhũng, mệnh quan nào có liên quan, nơi cất giấu bạc, những việc này chỉ có hoa khôi nắm rõ.

Người chết rồi, mọi manh mối đều bị cắt đứt.

Nghe nói thái tử cho rằng bản thân đã tìm được nhân chứng vật chứng, vì vậy rầm rộ dẫn theo đại thần tra án do triều đình khâm định và mệnh quan của Kim Hải đến trước cửa phòng của hoa khôi.

Thái tử điềm nhiên nói: “Ta đã đoán trước các ngươi muốn giế,t chết hoa khôi nên đã sớm phái người bảo vệ nàng chặt chẽ, Cô đã nắm vụ án này trong lòng bàn tay.” Cửa phòng mở ra, bên trong lại là thi thể bị đầu độc của hoa khôi.

Hôm đó, mọi người có mặt đều nhìn thấy sắc mặt của thái tử thay đổi giống một nhân vật trong kịch hát Tứ Xuyên.

Biểu cảm đó đặc sắc đến mức khó mà diễn tả được.

15.

Thái tử giận tím mặt.

Mắt thấy đã nắm được chứng cứ của vụ án tha.m nhũng, vậy mà lại bị Vân Thù chặt đứt sạch sẽ, thậm chí hắn còn bị mất mặt trước các quan lớn trong triều.

Vân Thù khóc như hoa lê ngày mưa: “Điện hạ, vì thiếp quá yêu chàng nên mới nghĩ ra hạ sách đó.”

Nhưng lần này, thứ nàng nhận được không phải là những lời an ủi nhẹ nhàng của thái tử mà là một cú tát như trời giáng vào mặt.

Vân Thù trẻ trung xinh đẹp, cơ thể săn chắc dẻo dai, thêm vào đó còn là quý nữ yêu kiều, thái tử cảm thấy mới lạ một thời gian nên sủng ái nàng.

Vân Thù lại ngộ nhận đó là tình yêu.

Ai biết được tình yêu của thái tử dành cho nàng chẳng khác gì tình yêu dành cho mấy kỹ nữ thanh lâu trước đây, ít hơn nhiều so với ham muốn quyền lực của hắn.

Hoa khôi chết rồi, thái tử ảo não trở về kinh thành, chẳng làm nên tích sự gì.

Thái tử phó.ng đãng ngu xuẩn, lại không được lòng người, các mệnh quan trong triều dị nghị rất nhiều về hắn.

Lần này hắn bị nắm thóp, một nửa đại thần trong triều do phụ thân ta đứng đầu yêu cầu phế truất thái tử.

Trong buổi thiết triều, phụ thân ta tiến lên một bước: “Thái tử bất tài, không thể gánh nổi trách nhiệm, trầm mê kỹ nữ thanh lâu gây ra họa lớn.”

“Thần bạo gan cầu xin bệ hạ lập người có đức độ tài năng khác lên làm trữ quân tương lai của xã tắc.”

Thái tử cười lớn: “Kỹ nữ thanh lâu?”

“Vân đại nhân, e rằng ngài vẫn chưa biết, kỹ nữ thanh lâu ở đâu ra, rõ ràng đó là con gái lớn Vân Thù của ngài mà!”

Phụ thân ta nổi giận: “Ngài đừng có ngậm máu phun người!”

“Thù Nhi có lòng dạ lương thiện, thời gian gần đây ở tại Hương Sơn Tự ăn chay cầu phúc cho người dân, mỗi ngày đều báo tin bình an cho ta, sao nó có thể là kỹ nữ thanh lâu!”

Thái tử cười khẩy: “Vậy ư? Không bằng Vân đại nhân đến Đông Cung xem thử cô nương đầu bảng Hồng Tụ lâu ở trong phòng ta có phải là con gái ngoan của ngài hay không?”

Một đám người rầm rộ kéo đến Đông Cung.

Cửa cung mở ra, Vân Thù như chim én nhỏ bổ nhào vào lòng thái tử.

“Điện hạ, Thù Nhi biết sai rồi. Cầu xin chàng đừng bỏ mặc Thù Nhi, cầu xin chàng đó.”

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía sau thái tử là một đám người mặc quan phục.

Người đàn ông trung niên đi đầu đặc biệt quen mắt, mặt đỏ bừng, run rẩy chỉ vào Vân Thù, “ngươi ngươi ngươi” một lúc lâu, ngực phập phồng dữ dội, sau đó “phịch” một tiếng, trực tiếp ngất đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận