Cưới Nhầm Thái Tử

Chương 9: Chương 9:


Sương phòng mà Mộc Tình Tiêu ở lại tại Cảnh Minh Đường không lớn, bố trí coi như dụng tâm, trên giá bác cổ bày những đồ vật vừa mắt, bức bình phong cao từ trần xuống sàn là hoa văn chim muông mà nàng thích, đồ trang điểm từ trước đến nay được chuẩn bị đầy đủ, là son phấn nàng thường dùng, trâm ngọc châu ngọc, chăn đệm mới tinh mà sạch sẽ quả nhiên được thay thế bằng loại dày hơn một chút.
 
Vị trí nơi này cách phòng nhị phu nhân rất gần, bởi vì khi phụ mẫu nàng vừa mới qua đời, nàng cực kỳ ỷ lại vào Nhị thẩm.
 
Nếu chỉ nói về công phu bề ngoài, những việc nhị phu nhân làm thực sự không thể bắt bẻ, để cho Mộc Tình Tiêu đã từng không rõ chân tướng được an ủi thật sự.

 
Mộc Tình Tiêu có khi cũng sẽ mềm lòng nghĩ, nếu kiếp này nàng bình an tránh được tai họa kia, nàng chỉ cần phân rõ giới hạn với người của nhị phòng.
 
Nhưng mà dụng tâm hiểm ác của nhị phòng đối với nàng vẫn luôn không thay đổi, trước sự thay đổi và phản kháng của nàng, bọn họ cũng chỉ nghĩ làm sao cho nàng trở lại trước kia để tiếp tục lừa gạt và lợi dụng, bọn họ chưa từng thực sự quan tâm nàng.
 
Mộc Tình Tiêu khẽ thở dài, dừng bước trước giường, cúi người nhấc gối lên, để lộ ra một con hổ được chạm khắc bằng đá hoàng ngọc.
 
Con hổ điêu khắc bằng ngọc này chỉ to bằng bàn tay, là phụ thân tự tay điêu khắc, dưới gối đầu trong phòng của Thư Thấm Đường cũng có một khối ngọc chạm khắc cùng kích thước, điểm khác biệt chính là đó là một con thỏ bạch ngọc điêu khắc, là a nương điêu khắc.
 
Nàng cầm lấy ngọc hổ vuốt v e lòng bàn tay vài cái, tinh tế trơn trượt, trước lạnh sau ấm.
 
Một lát sau, Thanh Đại đã thu dọn xong những món đồ khác, Mộc Tình Tiêu lúc này mới cất kỹ Ngọc Hổ, không chút lưu luyến bước ra khỏi gian sương phòng từng thu lưu nàng mấy trăm đêm.
 
Sau khi đi ra ngoài, lại phát hiện Tần Văn Sách đang ở dưới mái hiên dường như đang chờ nàng.
 

Mộc Tình Tiêu đang muốn làm bộ như không thấy quay đầu rời đi, lại không kịp, Tần Văn Sách đã nhìn thấy nàng.
 
“Biểu muội, đồ đạc đã thu dọn xong thì cùng nhau đi đi, trời mưa đường trơn trượt, di mẫu cố ý dặn dò ta chờ muội, nhất định phải đưa muội trở về.”
 
Mộc Tình Tiêu không thể làm gì khác hơn là đi theo hắn.
 
Dọc theo đường đi Tần Văn Sách hầu như chỉ yên lặng đi theo bên cạnh Mộc Tình Tiêu, một bộ tâm sự nặng nề, khi thì nghiêng mặt nhìn nàng, nhưng vẫn không nói một lời nào, phần lớn thời gian chỉ cúi đầu nhìn đất, tránh nước đọng trên đường, thỉnh thoảng nhắc nhở nàng cẩn thận, lại phát hiện hành động của mình không cần thiết.
 
Xuyên qua hành lang trên hồ, Mộc Tình Tiêu cố ý không đi về phía Thư Thấm Đường mà lại vòng qua một mảnh rừng trúc nhỏ, ở bên ngoài Xuân Hòa Đường, vẻ mặt lộ ra sự sung sướng rõ ràng, nói lời tạm biệt với Tần Văn Sách: “Biểu ca chỉ cần đưa đến đây thôi, muội vào đây.”
 
Dứt lời, không cho Tần Văn Sách cơ hội để nghi vấn, nàng nhẹ bước đi xa, đảo mắt đã biến mất trong đình viện.
 

Tần Văn Sách đứng tại chỗ cau mày một lát, mới xoay người đi về phía rời khỏi phủ.
 
Trên đường gặp phải gã sai vặt quen mắt, hắn ngăn người lại, hỏi: “Ngươi có biết Xuân Hòa Đương trong phủ ở là người nào không?”
 
Gã sai vặt kia vừa vặn là người hầu của nhị phòng, hắn nhận ra Tần Văn Sách lễ phép đáp: “Xuân Hòa Đường này ban đầu là an bài cho viện tử của Tam gia, nhưng Tam gia đã sớm không còn trong phủ nữa, hiện tại người ở chính là một vị khách Tam gia mang về, nghe người ta nói…”
 
Gã sai vặt đột nhiên thấp giọng: “Là một công tử bị mù chạy trốn từ Từ Châu, thật đáng thương.”
 
Thuận lợi hỏi được thứ mình muốn biết, lông mày Tần Văn Sách dãn ra, nghĩ thầm, chẳng qua là một người lương thiện chiều cố một người mù tầm thường mà thôi.
 

 
Xuân Hòa Đường.
 
Mộc Tình Tiêu tùy ý ngăn một hạ nhân, biết được Cố Diễn lúc này đang ở thư phòng, nàng bảo Thanh Đại đứng tại chỗ chờ nàng rồi một mình đi tìm Cố Diễn.
 
Nàng chỉ định nói mấy câu cho nên không vào phòng mà là đi đến bên ngoài cửa sổ thư phòng, khuỷu tay chống ở mép cửa sổ thò đầu nhìn vào trong.
 
Cố Diễn đang nghe Niệm Cửu đọc một quyển binh thư, Niệm Cửu đọc vấp lên vấp xuống, đọc không tới hai câu lại hỏi một lần “Chữ này đọc thế nào”.
 
Sau khi nghe một hai trang đứt quãng, khi Niệm Cửu lại một lần nữa đặt câu hỏi, Cố Diễn đã không kiên nhẫn, hắn đang muốn đứng dậy rời đi, chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa sổ giẫm lên cành cây khô rụng lá, nhẹ nhàng thanh thoát.
 
Hắn thoáng cái lại ngồi trở về, làm bộ rất kiên nhẫn hỏi Niệm Cửu là chữ gì.
 
Niệm Cửu vốn đã chuẩn bị tinh thân Cố Diễn sẽ phất tay áo mà đi, nghe vậy không hiểu vì sao ngẩn người, mới nắm lấy ngón trỏ phải thon dài của Cố Diễn, đối chiếu với trên sách từng nét vẽ ra toàn bộ hình thái chữ trên thư án, sau đó nghe Cố Diễn dùng giọng điệu ôn hòa khác thường dạy hắn đọc chữ này như thế nào, có ý nghĩa gì.
 
Sau khi nói xong, Cố Diễn còn ôn nhu hỏi: “Hiểu không?”
 
Như thể hắn thực sự là một người thầy dạy học.
 
Niệm Cửu thụ sủng nhược kinh gật đầu: “Hiểu rồi.”
 
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến giọng Mộc Tình Tiêu cách đó không xa, xen lẫn vài phần ân cần trêu chọc: “Ta cũng có nhiều chữ không biết, ngày nào đó Cố công tử cũng dạy ta chứ!”

 
Niệm Cửu quay đầu nhìn, chỉ thấy Mộc Tình Tiêu xuất hiện trước cửa sổ, tràn đầy ý cười nhìn về phía bên này.
 
Thần sắc Cố Diễn bình tĩnh lại, trên mặt không khỏi có chút nóng lên, một lát sau hắn mới hắng giọng nói: “Mộc tiểu thư có chuyện gì sao?”
 
“Buổi chiều ngày mai, hai người có thuận tiện theo ta ra khỏi phủ đến Thủy Vân Gian nếm thử món trà mới của các sư phụ không?”
 
Cố Diễn suy nghĩ một chút rồi hỏi một câu: “Có nhiều người không?”
 
Mộc Tình Tiêu nói: “Công tử yên tâm, chỉ có chúng ta thôi, đôi mắt của công tử bây giờ còn chưa tốt, ta sẽ không để cho công tử đến nơi đông người, sợ công tử bị người ta khi dễ.”
 
Trong phòng hai người nhất thời không nói gì, trên mặt Cỗ Diễn có khả năng bị ức hiếp hiện lên một tia ngượng ngùng, vuốt v e trán đáp: “Được.”
 

 
Ngày hôm sau, bầu trời quang đãng.
 
Mộc Tình Tiêu không muốn cùng đi cùng với  huynh muội của nhị phòng, vì vậy nàng chỉ phái người đi chào hỏi rồi rời khỏi phủ trước bọn họ.
 
Mấy người chia làm hai chiếc xe ngựa, Mộc Tình Tiêu ngồi cùng Thanh Đại và Lục La, Cố Diễn và Niệm Cửu ngồi ở một chiếc khác, một trước một sau chạy nhanh như chớp, bên ngoài khi thì náo nhiệt, khi thì vắng vẻ.
 
Khoảng hai phút sau, họ đã ngồi trong căn phòng trên cùng của Thủy Vân Gian.
 
Lối vào nhã gian ở bên trong, bên ngoài là hành lang ngắm cảnh, hướng xuống dưới có thể quan sát cảnh đẹp của Kỳ Tú Viên xung quanh, nó yên tĩnh và nhàn nhã cách xa sự hối hả và nhộn nhịp, ngẫu nhiên có gió nhẹ thổi rung chuông ở góc mái hiên ngoài cửa sổ, phát ra tiếng leng keng thanh thúy.
 
Mộc Tình Tiêu đầu tiên là đi tìm chưởng quỹ phân phó một ít chuyện, lúc trở lại nhã gian, phía sau có mấy tiểu nhị bưng khay đi theo.
 
Niệm Cửu đang nằm sấp trên lan can ngoài hiên ngắm cảnh, thoáng cái bị hấp dẫn hắn hào hứng trở về nhã gian ngồi xuống.
 
Tiểu nhị lần lượt bày trà và các món điểm tâm lên, đồng thời giới thiệu đơn giản, ngắn gọn cực súc tích, vừa có thể khơi dậy hứng thú của thực khách, lại không làm cho người ta cảm thấy ồn ào.
 
Sau khi uống trà xong, mấy người lần lượt lui ra, chỉ chừa lại một người ở bên cạnh hầu hạ.

 
Hương trà thơm ngát, mỗi món điểm tâm cũng nhỏ gọn, tinh xảo, không có nhiều thành phần, nhằm mục đích cho thực khách có thể nếm thử nhiều loại.
 
Cố Diễn tiện tay lấy bánh bách hợp tùng tử gần nhất, tuy có vị mặn nhưng cũng thơm ngon không thua kém gì ngự trù hoàng cung làm.
 
Mộc Tình Tiêu nhìn hắn một chút, lập tức chuyển một đ ĩa bánh làm từ mật ong đến trong tay hắn, “Công tử niếm thử món này xem.”
 
Cố Diễn nhấp một ngụm trà xanh, nhẹ nhành như nước chảy cầm lấy một miếng bánh đưa vào trong miệng, một lát sau nói: “Không tồi lắm.”
 
Không bao lâu sau, Cố Diễn đột nhiên nói: “Hình như có rất nhiều người tới.”
 
“Hôm nay Mộc Minh Trạch tổ chức một trà yến ở đây, mời không ít công tử tiểu thư, ngày thường khách mời nhiều hơn, nhưng mà công tử không cần lo lắng, ta đã phân phó chưởng quỹ, tầng trên cùng cũng chỉ có chúng ta.” Mộc Tình Tiêu giải thích.
 
“Nhưng mà vì sao công tử lại biết được?” Mộc Tình Tiêu suy nghĩ một chút, tiếp theo hỏi, “Chỉ dựa vào nghe thôi sao? Vì sao ta không nghe thấy tiếng người, nơi này là tầng cao nhất, trừ phi bọn họ ở tầng tiếp theo, bằng không cơ bản sẽ không có âm thanh truyền tới.”
 
“Đệ cũng không nghe thấy.” Niệm Cửu nói phụ họa.
 
“Khi mắt không nhìn thấy, thính giác tự nhiên sẽ linh mẫn hơn một chút.” Cố Diễn thản nhiên nói.
 
Niệm Cửu đã nếm xong gần hết các món điểm tâm trên bàn, lúc này hắn có chút ngồi không yên, nói một câu “Đệ đi xem một chút” rồi đi ra hành lang bên ngoài, ghé vào lan can nhìn xuống.
 
“Phía dưới vườn hoa có rất nhiều người qua lại, cũng không biết bọn họ đang làm gì.”
 
Giọng nói của Niệm Cửu truyền đến nhã gian, Mộc Tình Tiêu liếc mắt nhìn Cố Diễn một cái, trong lòng âm thầm tự hỏi, những người đó ở trong vườn, Cố Diễn cũng có thể nghe thấy âm thanh của bọn họ sao.
 
Nhưng nàng chưa bảo giờ trải nghiệm cảm giác mắt không nhìn thấy gì nên không thể chất vấn.
 
Trong Kỳ Tú Viên, đông đảo công tử tiểu thư đang thưởng ngoạn phong cảnh, bọn họ đã hẹn nhau trong tiệc trà, lấy chủ đề là phong cảnh mùa thu ở Kỳ Tú Viên, hoặc ngâm thơ, hoặc vẽ tranh.
 
Hôm nay ánh mặt trời vừa vặn không chói rắt cũng không ảm đạm, trong vườn các loại hoa đua nhau khoe sắc hương kiều diễm, làm cho người ta thích thú không thôi.
 
Mặc dù có một số người trong tiệc trà là dụng tâm thưởng ngoạn phong cảnh, nhưng phần lớn là nhân cơ hội này giao tiếp với nhau.
 
Chuyện của Mộc Thi Lan và Vương gia Tam Lang, không tính là bí mật với mấy tỷ muội thân thiết, Vương Hoài Nhân vừa lộ diện lập tức có người chỉ cho nàng xem, vừa vặn Vương Hoài Nhân cũng đang tìm kiếm ai đó, Mộc Thi Lan đi qua dưới tiếng ồn ào của các tỷ muội.
 
Vương gia là một trong những gia đình hiển quý nhất Ninh Châu, Vương Hoài Nhân tuy chỉ là thứ tử Vương gia, nhưng cũng tôn quý hơn con trai trưởng của người bình thường rất nhiều.
 
Cho nên mặc dù tài mạo không tính là xuất chúng, nhưng khi Vương Hoài Nhân bày tỏ sự quan tâm với nàng, Mộc Thi Lan vui vẻ tiếp nhận, dần dần nảy sinh tình cảm.

 
Nhìn thấy Mộc Thi Lan, trên mặt Vương Hoài Nhân nở một nụ cười, nói: “Thi Lan, ta đã nói với di nương, ngày mốt thọ yến trong phủ muội theo mẫu thân đến, ta sẽ tìm cơ hội dẫn muội đi gặp di nương.”
 
Mộc Thi Lan ngẩn người, vẻ mặt của nàng đột nhiên trở nên hơi do dự.
 
Vương Hoài Nhân quan tâm: “Làm sao vậy?”
 
Mộc Thi Lan vô thức xoắn khăn tay, ấp úng một lát rồi mơ hồ nói: “Muội chọc mẫu thân tức giận nên bà ấy không dẫn muội đi.”
 
Nghe vậy, Vương Hoài Nhân nhíu mày nhưng hắn vốn biết tính tình Mộc Thi Lan có chút kiêu căng, nhịn xuống, không nói ra lời trách cứ gì mà còn an ủi vài câu.
 
Chỉ là bởi vì chuyện trong phủ, hắn vẫn muốn mau chóng mang Mộc Tình Tiêu đến gặp di nương.
 
Suy nghĩ một chút, hắn nói: “Ngày đó khách khứa qua lại nhiều, nàng giấu mẫu thân đến, ta vụng trộm dẫn nàng đi vào.”
 
Qua một lúc lâu, mọi người lần lượt tiến vào trong Thủy Vân Gian, bắt đầu có một chút âm thanh truyền đến tầng cao nhất, cũng không đến mức quấy nhiễu gian phòng thanh tĩnh này.
 
Tiểu nhị thu dọn mặt bàn một chút, một lần nữa lên một lần trà tươi, dưới ý bảo của Mộc Tình Tiêu rời khỏi. Niệm Cửu đi dạo theo hành lang, lúc này không biết ở góc nào.
 
Nhã Gian nhất thời chỉ còn lại hai người Mộc Tình Tiêu và Cố Diễn.
 
Bên ngoài mái hiên thỉnh thoảng có từng đàn chim bay ngang qua, trên lan can treo một cái bát cạn, sẽ có người để điểm tâm còn sót lại ở nơi đó cho chim ăn, đàn chim lúc này có lá gan lớn dừng lại ở lan can mổ thức ăn.
 
Mộc Tình Tiêu đang nhìn chằm chằm Cố Diễn, trong lòng nghĩ xem nên nói cái gì cho phải.
 
Tuy rằng nàng vì tránh tai họa kiếp trước mới cố ý tiếp cận Cố Diễn, không liên quan đến tình yêu, chỉ muốn kén hắn làm phu quân ở rể, chỉ cần hắn an phận thủ thường, nàng cũng tuyệt đối sẽ không bạc đãi.
 
Nhưng đối mặt với một nam tử ôn hòa thuần lương, dung mạo xinh đẹp như vậy, nàng khó mà không có ấn tượng tốt về hắn, có lẽ chưa kịp yêu nhưng quả thật là có chút thích.
 
Không biết từ khi nào, Cố Diễn không chỉ là kế cân nhắc của nàng, nàng cũng không muốn trực tiếp tiết lộ điều kiện và mục đích của mình như vậy.
 
Người cầu nguyện mắc câu, so với bị mồi câu lên thú vị hơn nhiều.
 
Mộc Tình Tiêu đang suy tư, Cố Diễn dẫn đầu phá vỡ sự yên tĩnh này, hắn hỏi một câu khiến Mộc Tình Tiêu có chút kinh ngạc ——
 
– Mộc tiểu thư, tiểu thư đã từng đi qua Thượng Kinh chưa?

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận