Cửu Chuyển Ma Kinh

Chương 45: Trưởng Lão Tham Tài


Thời điểm Lý Thiên chạy tới nơi tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn thì nơi đây rất vắng vẻ, vì là ngày cuối cùng nên cũng chẳng còn ai, Lý Thiên đưa mắt ra xa, nơi đây là một khoảng sân rộng, có vẻ là đấu trường tỷ thí, ở giữa có một chiếc bàn nhỏ, một ông lão đang thu dọn đồ đạc bên trong chuẩn bị rời đi, Lý Thiên thấy thế không suy nghĩ nhiều vội vàng chạy tới:

“Khoan đã, trưởng lão, trưởng lão, đệ tử muốn báo danh”

Vị trưởng lão kia cũng không thèm quan tâm Lý Thiên đằng sau truy hô, thu dọn xong liền rời đi, bước chân nhàn nhã như đang đi dạo, nhưng Lý Thiên chạy theo cách mấy cũng không có biện pháp đuổi kịp, lòng thầm hô gấp gáp, mắt thấy vị trưởng lão kia sắp ra khỏi đấu trường, hắn tức giận thúc giục sức lực toàn thân, một đường lao đến, miệng la to:

“Trưởng lão có yêu thú”

Không quan tâm

“Trưởng lão, trên trời có thiên thạch rơi”

Không khí vẫn im lặng

“Trưởng lão, người làm rơi linh thạch kìa”

Theo một cách mà Lý Thiên không cách nào hình dung được, vị trưởng lão kia bỗng đứng đối diện hắn, phùng râu trơn mép nói:

“Linh thạch của ta đâu, ngươi lấy rồi hả, mau đưa đây”

Lý Thiên sừng sờ giây lát, chợt sực tỉnh, cung kính móc mười viên linh thạch, đau lòng đưa cho lão:

“Đây có phải là linh thạch của ngài không”

Trưởng lão không hề khách khí thu lấy, đếm đếm trong tay như có chút khó chịu nói:

“Hừ, đúng thế, trẻ con thời này thật là không thành thật chút nào, ủa mà sao ít thế, ta nhớ ta làm rơi hơn hai mươi khỏa lận mà”

Lý Thiên miệng cười méo xẹo, thầm mắng:

“Làm người cũng đừng quá tham lam chứ”

Nhưng hắn cũng không dám nói ra, chỉ xòe tay ý bảo hết rồi, quay đầu đánh giá xung quanh:

“Đệ tử chỉ nhặt được bấy nhiêu thôi, có thể có vị đệ tử khác đã nhặt được, ý hình như là vị sư huynh kia”

Lý Thiên đang nói thì thấy một đệ tử khác đi ngang qua, hắn bèn tìm kẻ chết thay. Trưởng lão nhìn theo hướng chỉ tay của Lý Thiên, hai mắt bỗng sáng lên, phóng người lao qua bên đó. Từ xa đã nghe thấy thanh âm giận dữ:

“Tên kia, đứng lại, mau trả lại linh thạch cho lão phu”

Lý Thiên đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhìn vị sư huynh kia đang bị trấn lột, lòng âm thầm niệm:

“Tội lỗi, tội lỗi, xin lỗi sư huynh, đệ cũng là bất đắc dĩ thôi”

Trưởng lão kia sau một phen bóc lột đệ tử, lòng thỏa mãn quay trở lại, gật đầu tán thưởng Lý Thiên

“Ngươi làm tốt lắm, làm người phải nên thành thật như thế mới tốt, ta thích ngươi rồi đấy”

Lý Thiên xấu hổ không ngừng lắc đầu:

“Không dám, không dám, đệ tử chỉ làm trọn bổn phận của mình, là trưởng lão anh minh, nên mới được như thế”

Trưởng lão kia cười to, vỗ vai Lý Thiên, lực đạo lớn đè xuống làm vai hắn hơi chùng, đau đến nhe răng trợn mắt, Lý Thiên vội vàng nói:

“Trưởng lão, đệ tử, ách, đệ tử đến báo danh tham gia khảo hạch ngoại môn”

“Hả, nhưng mà hết thời gian rồi, ngươi năm sau lại đến”

Lão không có tính người nói, xong liền muốn phủi mông bỏ đi, Lý Thiên vội vàng đuổi theo, tay bí mật búng mấy khỏa linh thạch lên trên bàn báo danh, hô lớn:

“Khoan, khoan, trưởng lão, đệ tử thấy vẫn còn kịp mà, trên bàn kia còn mấy khỏa linh thạch, người không định thu hồi sao”

Lời còn chưa dứt, lão đã quay trở lại bàn ngồi xuống, tay nhét mấy khỏa linh thạch vào tay áo, Lý Thiên tiến lại gần tủm tỉm cười nói:

“Đệ tử có thể báo danh không”

Trưởng lão kia có chút hứng thú nhìn Lý Thiên thản nhiên nói:

“May cho ngươi, hôm nay ta làm thêm giờ, muốn báo danh chứ gì, xuất phí ra, hai mươi linh thạch ha phẩm”

Lý Thiên mém chút té xuống đất, hai chân đứng không vững, có chút bất đắc dĩ, lần đầu hắn gặp vị trưởng lão cực phẩm bậc này, biết lão giận mình dám chơi lão, Lý Thiên đành cố nén đau, móc ra linh thạch đặt lên bàn, nếu không phải lần trước từ chỗ tên Tiêu Phong cướp được không ít linh thạch thì thật đúng là hết cách.

Lão cũng không nhìn linh thạch trên bàn, đưa tay bắt lấy một tay Lý Thiên, Lý Thiên cảm giác như có một luồng linh khí chạy dọc khắp huyệt đạo toàn thân, một cảm giác sung sướng mém chút không kìm được run lên, ngay lúc hắn sắp không chịu nổi nữa, thì lão mới buông tay, hai mắt nhìn Lý Thiên có chút bất ngờ, nhưng rất bình tĩnh nói:

“Luyện thể tầng chín, hợp cách, lấy lệnh bài thân phận ra, ta thêm phần báo danh cho ngươi”

Lý Thiên vừa nghe liền sửng sốt, lúc nãy vội quá hắn còn chưa kịp làm lại lệnh bài thân phận. Lý Thiên có chút khó xử nhìn trưởng lão:

“Trưởng lão, đệ tử trong lúc vô ý làm mất lệnh bài thân phận rồi, cái này”

“Ngươi làm mất rồi, còn đến báo danh cái cóc khô, làm mất thời gian của ta, cút về đi, năm sau tham gia lại”

Trưởng lão kia nghe có chút tức giận, không kiên nhẫn phất tay muốn rời đi, Lý Thiên cũng hết cách, chẳng lẽ bảo lão đợi hắn đi phòng nhân sự làm lại lệnh bài. Đúng lúc này, từ bên cạnh hắn bỗng hạ xuống một thân ảnh, thân hình béo mập của Cao trưởng lão hiện ra trong tầm mắt Lý Thiên. Lão vươn tay đưa tới trước mặt Lý Thiên một vật, vừa mở năm đầu ngón tay ra liền xuất hiện lệnh bài thân phận của Lý Thiên.

“Cái này là của ngươi đúng không, ta tình cờ nhặt được sau núi đấy, lần sau nhớ cẩn thận vào”

Cao trưởng lão cười cười nháy mắt với Lý Thiên, Lý Thiên tiếp nhận lệnh bài, cúi đầu cảm kích với lão, trong lòng âm thầm ghi nhớ phần nhân tình này, tuy rất nhỏ nhưng Lý thiên lại biết rõ đạo lý thêu hoa trên gấm đâu bằng đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi. Nhìn lệnh bài trong lòng bàn tay, đây rõ ràng là một lệnh bài mới, lệnh bài lúc trước của hắn, vốn đã mất trong lúc lịnh lãm làm sao lại xuất hiện sau núi được. Cao trưởng lão tại sao lại làm thế, Lý Thiên khó hiểu nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, bời vì bên kia trưỡng lão nọ đang hối thúc hắn.

“Nhìn xong chưa, thì đưa đây, ta không có thời gian dây dưa với ngươi ở đây, còn bắt ta đợi thêm thì cứ tính một phút vài chục khỏa linh thạch”

Lý Thiên làm gì còn nhiều linh thạch như thế vội vàng đưa sang, trưởng lão kia cầm lấy, đưa tay lên vẽ vài đạo pháp quyết vào lệnh bài rồi quăng trở lại cho hắn, mở miệng nói:

“Xong rồi, ba ngày sau đến tập trung ở đây”

Lý Thiên mừng rỡ cầm lấy, ôm quyền cảm tạ, rồi bước nhanh rời đi, vì hắn đã nhận ra ánh mắt trục khách của vị trưởng lão nọ. Lý Thiên vừa đi không lâu, trưởng lão kia liền hướng Cao trưởng lão khó hiểu hỏi:

“Ngươi tai sao lại giúp tên nhóc đó”

Cao trưởng lão chỉ cười cười nhìn lão

“Lâm Bất Tử ngươi có quỷ nhãn kim tinh mà không nhìn ra sao”

“Thì sao, tên đó hẳn là tên có Cửu Huyền Thần Thể mà khắp thượng tầng tông môn đang bàn tán, nhưng hắn chỉ có nhất tinh, thiên phú đó thì chỉ là phế vật thôi, có cảm giác như rượu cực phẩm được đặt trong một chiếc bình cũ kỹ, thật là lãng phí của trời”

Lâm trưởng lão cười cợt nhìn Cao trưởng lão, âm thanh dần chuyển sang tiếc hận, đáng tiếc, đáng tiếc. Cao trưởng lão ngược lại không cho là đúng chỉ nhàn nhạt mở miệng nói một câu, rồi thân hình thoáng động đã đi xa khỏi tầm mắt:

“Ta lại không nghĩ thể, theo ta biết mấy tháng trước hắn chỉ là một tên phàm nhân thôi”

Nhìn thân ảnh Cao trưởng lão đi xa, Lâm trưởng lão khẽ nhíu mày như suy nghĩ gì đó, đột nhiên gương mặt chợt biến đổi, âm thanh run rẩy lẩm bẩm:

“Chưa đầy nửa năm từ một phàm nhân bình thường luyện tới luyện thể tầng chín đỉnh phong, không thể nào, linh thể chỉ có nhất tinh làm sao có thể có tốc độ đó, chẳng lẽ là do thể chất Cửu Huyền Thần Thể, không đúng, thể chất đó chỉ có ngộ tính với các nguyên tố, làm sao lại ảnh hưởng đến tiến cảnh tu luyện được cơ chứ”

Càng suy nghĩ, càng làm lão nhức đầu, Lâm trưởng lão vuốt chòm râu dưới cằm, hứng thú nhìn phương hướng Lý Thiên ly khai, mỉm cười thần bí

“Tên nhóc này có vẻ thú vị đây, hi vọng ba ngày sau ngươi không làm ta thất vọng”

Lý Thiên vừa về phòng liền bị một thân ảnh chặn lại, mập mạp chỉ chỉ vào cục u trên đầu tức giận la lên:

“Tên khôn khiếp nhà ngươi, lại dám đối xử với ta như vậy, còn thiên lý hay không, hôm nay ta phải trả lại ngươi một cước ban nãy”

Mập mạp nói xong liền tung người lên không, đôi chân ngán ngủn phi ra một cước nhìn vô cùng buồn cưới, Lý Thiên cũng cảm thấy có lỗi, nhưng hắn đâu phải thể loại mặc cho người khác động quyền cước, lách người thuận lợi né được.

“AAAAAAA, Lý Thiên tên chết tiệt nhà ngươi lại dám né, hu hu, khổ thân lão trư quá, làm sao lại quen biết tên vô lương tâm này.”

Mập mạp một cước đã hụt, càng thê thảm hơn, đang sau Lý Thiên là một ao nước, mập mạp cứ thế trên không trung không có chỗ mượn lức, không xe dịch một ly thuận lợi ngã xuống ao, nước bắn tung tóe lên không, Lý Thiên cảnh đã đạt tới luyện thể tầng chín, phản ừng rất nhanh dễ dàng né được, cả người không ướt chút nào. Mập mạp dưới thấy thế càng thêm bi phẫn la lớn:

“Lý Thiên, tên nhóc ngươi cứ chờ đó, đó, cho, cho, ta”

Bị sắc nước câu rõ câu không, Lý Thiên cười xấu hổ, điểm chân trên mặt nước, kéo theo mập mạp từ dưới ao lên, vừa lên tới bờ, mập mạp thừa dịp hắn mất cảnh giác, một cước đá vào mông Lý Thiên, thân hình mập ú vậy mà di chuyển rất nhanh nhạy, Lý Thiên vừa phàn ứng thì hắn đã cách xa một khoảng, vỗ mông heo chạy đi:

“Hừ, hừ, dám đá lão trư ta, đừng tưởng lão trư dễ bị bắt nạt”

Nhìn theo mập mạp đã chạy đi xa, Lý Thiên đành lắc đầu cười khổ, hiếm khi hắn cảm thấy vui vẻ như vậy. Cảm giác cũng không tệ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận