Đại Ca, Chúng Ta Kết Nghĩa Đi - Quan Tài Nhỏ Không Tên

Chương 18: Cùng đại ca rơi xuống vách đá


Edit: Pa không đường
Phong Thiếu An vội vàng giải thích, “Minh chủ tiền bối hiểu lầm rồi, đại ca ta là đại hiệp Nhất Luân Nguyệt, huynh ấy không phải quỷ trộm Nhất Chi Xuân, ông nhầm rồi.”
Kiếm Thánh Từ quy củ đáp: “Ngoại trừ quỷ trộm Nhất Chi Xuân ra thì không ai có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp cơ quan ở Phủ minh chủ để tiến vào bảo khố [1] lấy Phá Trần châu.”
“Phá Trần châu là cái gì?” Đầu Phong Thiếu An bối rối, cậu nhìn về phía Nhất Luân Nguyệt nhưng y lại nói nhỏ, chỉ đủ cho cậu nghe: “Chuẩn bị bỏ ngựa lại để chạy.”
Phong Thiếu An lặng lẽ gật đầu.
Muốn cắt đuôi mấy người này trong thời gian ngắn thì không thể cưỡi ngựa được mà khinh công của Phong Thiếu An thì rất đỉnh, khinh công của Nhất Luân Nguyệt cũng chẳng có mấy đối thủ. Trong nhóm người này, công phu của Kiếm Thánh Từ là cao nhất, chỉ khinh công mới có khả năng trốn thoát cao nhất.
Nhất Luân Nguyệt ném một quả đạn khói đồng thời thúc ngựa lao đi còn bản thân dùng khinh công chạy vào rừng.
Phong Thiếu An vội vàng chạy theo y, cậu không dám tụt quá xa, Kiếm Thánh Từ và các cao thủ khác cũng đuổi theo nhưng theo sát họ chỉ có Kiếm Thánh Từ.
Kiếm Thánh Từ truy đuổi suốt đêm nhưng đối mặt với hai người trẻ dồi dào tinh lực thì cuối cùng, ông cũng tụt lại phía sau vì không đủ thể lực.
Thấy vậy, Nhất Luân Nguyệt lại chuyển hướng về vùng núi phía Đông Bắc mà chạy.
Ước chừng đám người kia không thể đuổi kịp mà hai người cũng đã đến cực hạn nên dừng lại hái chút cây trái để bổ sung thể lực.
Phong Thiếu An hỏi: “Kiếm Thánh Từ thật kỳ quái. Sao ông ta lại nghĩ đại ca là quỷ trộm Nhất Chi Xuân chứ? Rõ ràng đại ca là đại hiệp Nhất Luân Nguyệt mà.”
Nhất Luân Nguyệt mỉm cười, quả thực y chính là đại hiệp Nhất Luân Nguyệt nhưng quỷ trộm Nhất Chi Xuân cũng chính là y. Y tới đại hội võ lâm chẳng phải vì tham gia luận võ gì hết, từ đầu đến cuối mục đích của y chỉ có Phá Trần châu mà thôi.
Nghe đồn, Phá Trần châu là một viên ngọc quý hiếm từ trên trời rơi xuống, có thể hỗ trợ luyện công, chỉ có điều Kiếm Thánh Từ luôn giữ chặt nó trong tay. Vốn dĩ, y tính trộm trong lúc Kiếm Thánh Từ chủ trì đại hội mà ai ngờ lại trúng độc. Vì Đông gia [2] thúc giục gấp quá nên đành mạo hiểm đi trộm lúc nửa đêm nhưng thể lực chưa khôi phục, y bị Kiếm Thánh Từ xốc mặt nạ quỷ rồi nhận ra vầng trăng bạc giữa trán.
Y để lại một ấn ký của Nhất Chi Xuân trong bảo khố, đó là nhành hoa khô màu đỏ nên xem như thân phận của y đã hoàn toàn bại lộ.
“Chẳng lẽ đệ tử của Bạch Mi bà bà lại đổ oan cho đại ca ư?”
Không ngờ thằng nhóc này lại nghĩ thế, Nhất Luân Nguyệt ậm ừ đáp: “Có lẽ.”
Phong Thiếu An cả giận nói: “Thật quá đáng. Họ không chỉ muốn giết đại ca mà còn muốn bôi nhọ huynh nữa!”
“Ai bôi nhọ hắn?”
Bấy giờ, phía sau xuất hiện ba gã đàn ông, một kẻ ục ịch, một kẻ cao gầy, một kẻ bất nam bất nữ.
Phong Thiếu An không biết chúng nhưng Nhất Luân Nguyệt biết là được.
“Ba con mèo Tần Lĩnh à.” Nhất Luân Nguyệt cười khinh.
“Ngươi!” Ải Cước Hổ (Hổ Chân Ngắn) chĩa Lang Nha chuỳ (chuỳ Răng Sói) vào mặt Nhất Luân Nguyệt, chùm ria mép giật giật, “Hay cho một tên Nhất Luân Nguyệt! Ngươi không chỉ giết sư phụ Bạch Mi bà bà của ta mà còn dám gán biệt danh cho Tam Hổ Tần Lĩnh bọn ta. Còn thằng oắt này nữa, Dám đổ mọi chuyện lên đầu bọn ta!”
“Nhất Luân Nguyệt cái gì chứ, là Nhất Chi Xuân!” Gã cao cao, gầy gầy là Trạng Nguyên Hổ, tay cầm Lưu Tinh chùy (chùy Sao Băng) cũng tức giận không nhẹ.
Còn lại là tên ẻo lả là Tiên Nữ Hổ, trên tay cầm một thanh đao to, mặt vẽ linh tinh như đít khỉ, nói năng cũng quỷ dị, ngả ngốn.
“Các huynh đệ, mặc kệ hắn là Nhất Luân Nguyệt hay Nhất Chi Xuân thì chúng ta cũng phải băm hắn để báo thù cho sư phụ và sư đệ, sư muội.” Nói đến đây, hai mắt gã sáng lên, “Lão nương cũng muốn Phá Trần châu!”
Ải Cước Hổ cười ha hả, “Ải Cước Hổ ông đây thích nhất là đánh đám chó nhà có tang, thay vì trốn chạy đến chân trời góc bể thì chi bằng giao hết mấy thứ đáng giá ra đây, Tam Hổ Tần Lĩnh bọn ta sẽ cho các ngươi được thoải mái.”
Thật đáng ghét, Nhất Luân Nguyệt rút kiếm, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.
Trong đám đệ tử của Bạch Mi bà bà, Tam Hổ Tần Lĩnh chính là những kẻ tệ hại nhất nhưng lại có võ công cao nhất, bất cứ ai bị chúng nhắm tới thì cuối cùng cũng bị đập thành một đống thịt vụn, hơn nữa Tiên Nữ Hổ có thói quen ăn tròng mắt của người ta, có thể nói trong những năm qua chúng đã làm ra rất nhiều chuyện tàn ác.
“Tháng trước tại Giang Nam, có liên tục mười mấy đứa trẻ bị sát hại, thậm chí còn bị moi hết tròng mắt, chính là do gã nhân yêu [3] trước mắt ngươi đã làm, Phong Thiếu An, nhiệm vụ giết hắn sẽ giao cho ngươi!”
Phong Thiếu An nghe vậy thì tức giận, chỉ vào Tiên Nữ Hổ rồi nói: “Ngươi giết trẻ con! Ta phải trừ họa cho dân!”
Tiên Nữ Hổ mỉm cười nũng nịu, sến súa liếm môi, “Dáng vẻ của tiểu ca ca này thật vừa mắt ta, tỷ tỷ sẽ cho ngươi thống khoái.”
Dù ba đấu hai cũng hơi áp đảo nhưng Nhất Luân Nguyệt vẫn có thể đối phó được. Tiên Nữ Hổ xuất đao cực nhanh mà Phong Thiếu An chỉ dùng tay không nên cũng chật vật, sau nhiều lần né tránh, Phong Thiếu An đã tận dụng được cơ hội nắm chặt cổ tay của Tiên Nữ Hổ.
Cậu là kiểu một khi đã tóm được mục tiêu thì đối thủ khó lòng chạy thoát, suy cho cùng, xét về thực lực thì không ai có thể sánh được với cậu.
Tiên Nữ Hổ cố thoát nhiều lần nhưng đều thất bại. Ở bên kia, đại ca liên tục bị áp chế, Phong Thiếu An quyết định phải đánh nhanh nên đá văng Tiên Nữ Hổ rồi giật lấy cây đao trên tay hắn.
Cây đao nhẹ tênh, chẳng biết được làm bằng chất liệu gì nhưng cực kỳ sắc bén.
Cậu giằng mất vũ khí khiến Tiên Nữ Hổ nổi điên, lao về phía trước: “Trả lại đao cho ta!”
Sao Phong Thiếu An có thể trả lại cho hắn chứ? Trong lúc chiến đấu, cậu giáng cho hắn một chưởng làm Tiên Nữ Hổ hộc máu ngay lập tức.
“Lão tam!” Ải Cước Hổ sốt ruột, vội vàng chạy tới hỗ trợ.
Trong tay Phong Thiếu An đã có vũ khí, đúng lúc có thể đối phó với Lang Nha chùy của Ải Cước Hổ. Một tia chớp lóe lên, không khí ngập ngụa mùi khét, bây giờ Phong Thiếu An đang đấu với hai người, may là cậu vẫn ứng phó được. Một lát sau, cậu đá bay Ải Cước Hổ.
Ải Cước Hổ vừa lùn vừa béo, sau cú đá ấy, hắn lăn mấy vòng trên đất mới dừng lại được, Tiên Nữ Hổ thấy thế thì lập tức phóng ra hơn cục cây kim độc tới. Phong Thiếu An né được nhưng hắn lại hướng về phía Nhất Luân Nguyệt.
“Đại ca cẩn thận!”
Nhất Luân Nguyệt nghe cậu nhắc thì vung kiếm đỡ, toàn bộ kim độc đều bắn ra, sau đó Trạng Nguyên Hổ cũng bị đánh bay bằng một chưởng.
Thấy không chiếm được ưu thế, Tam Hổ Tần Lĩnh đỡ nhau bỏ chạy.
Hai người đang lo trốn chạy nên tất nhiên chẳng đuổi theo làm gì, họ thu dọn đồ đạc rồi tiếp tục lên đường, tính toán tối nay phải tới được kinh thành, chỉ cần vượt qua ngọn núi này là xong, kinh thành đã ở rất gần rồi.
Không sai, Nhất Luân Nguyệt dẫn Phong Thiếu An đi đường tắt, chẳng mấy người biết đến con đường này, hắn thường đi lối này để rút ngắn thời gian.
Hai người đang trèo đèo lội suối thì rặng núi phía sau bỗng vang lên tiếng lá xào xạc, Nhất Luân Nguyệt thấy có chuyện chẳng lành rồi.
“Đại ca, đằng sau có rất nhiều người, tốc độ rất mau.”
Tai Phong Thiếu An rất thính, nghe động tĩnh này thì đoán chừng có dưới hơn ba mươi người.
Nhất Luân Nguyệt cau mày rồi dừng lại.
“Đại ca, sao huynh lại dừng?”
Nhất Luân Nguyệt đáp: “Ngươi đi trước đi, băng qua ngọn núi này thì tiếp tục tiến về phía trước, đừng quay đầu lại.”
Phong Thiếu An ý thức được y định làm gì nên giữ lấy y rồi nói: “Phái Nhi không đi, Phái Nhi muốn ở bên đại ca.”
“Chúng ta không đánh lại họ.”
Phong Thiếu An não nề hỏi: “Đại ca lấy Phá Trần châu của minh chủ thật ư?”
Nhất Luân Nguyệt không giấu giếm nữa, “Đúng, ta là đại hiệp Nhất Luân Nguyệt, quỷ trộm Nhất Chi Xuân cũng chính là ta. Vị đại ca kết nghĩa Nhất Luân Nguyệt trong lòng ngươi không đẹp đẽ như ngươi tưởng. Phong Thiếu An, nếu ngươi còn nhận ta là đại ca thì đi ngay đi.”
Phong Thiếu An nghẹn ngào lắc đầu, “Phái Nhi không đi, cho dù là Nhất Luân Nguyệt hay Nhất Chi Xuân thì cũng đều là đại ca của Phái Nhi, Phái Nhi phải bảo vệ đại ca, Phái Nhi không thể bỏ mặc đại ca.”
Truy binh đã tới rồi, Nhất Luân Nguyệt thở dài, mắng một câu đồ ngốc.
Hai người buộc phải rút lui, mãi đến khi không còn đường lui nữa bởi sau lưng chính là vách đá.
Nhất Luân Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: “Phong Thiếu An, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, bây giờ ngươi đi vẫn chưa muộn.”
Phong Thiếu An ra sức lắc đầu, “Đệ đi rồi, bọn họ sẽ giết huynh.”
“Phong thiếu hiệp.” Kiếm Thánh Từ nói: “Hắn nói đúng, chuyện này không liên quan gì đến cậu, đâu cần mạo hiểm tính mạng vì một tên trộm. Sư phụ của cậu còn đợi cậu quay về.”
Phong Thiếu An vẫn lắc đầu, cậu kéo tay Nhất Luân Nguyệt rồi nói: “Đại ca, trả hạt châu lại cho họ được không?”
Nhất Luân Nguyệt lắc đầu, “Hạt châu không còn ở chỗ ta nữa.”
“Ngươi bảo không ở chỗ ngươi? Ngốc quỷ ư?” Có người la ó: “Minh chủ, chắc chắn Phá Trần châu vẫn trong tay Nhất Luân Nguyệt. Cứ giết hắn rồi lấy hạt châu lại.”
Kiếm Thánh Từ hít sâu, nói: “Nhất Luân Nguyệt, Phong thiếu hiệp vô tội, ngươi thật sự vì một hạt châu mà không màng tới an nguy của cậu ấy ư? Cậu ấy vì ngươi mà ngay cả chức minh chủ võ lâm cũng không cần.”
Nhất Luân Nguyệt trầm mặc một lúc rồi quay lại nhìn vực thẳm phía sau.
“Phá trần châu không còn trong tay ta nữa, các ngươi có giết ta cũng chẳng ích gì.”
Kiếm Thánh Từ lắc đầu thở dài nói: “Cần gì phải nói dối.” Ông nhấc tay trái lên, lộ ra một chiếc nhẫn, trên nhẫn khảm một viên đá quý màu vàng, đá quý đang ở tản ra một vầng sáng ánh kim.
“Phá Trần châu có cảm ứng với chiếc nhẫn này là, chỉ khi nào ở gần Phá Trần châu thì nó mới phát sáng.”
“Minh chủ nói nhảm với hắn làm gì, cứ giết hắn rồi lấy hạt châu về là được mà! Các huynh đệ cùng xông lên!”
“Khoan đã!”
Đáng tiếc, Kiếm Thánh Từ cả đời khoan thai đã bị át bởi những tiếng đánh giết chói tai, hai ba chục cao thủ võ lâm đồng thời xông lên.
Phong Thiếu An mỉm cười với y, “Đại ca coi Phá Trần châu còn quan trọng hơn cả mạng sống thì chứng tỏ nó phải là thứ gì đó rất quan trọng đối với đại ca. Phái Nhi sẽ cùng đại ca bảo vệ nó.”
Một cảm giác khó tả tràn ngập trong tim Nhất Luân Nguyệt, một cảm giác vừa đau xót vừa ấm áp, đáng tiếc, y chưa kịp phản ứng đã bị nhân sĩ giang hồ vây quanh.
“Dừng tay.” Nhất Luân Nguyệt hét lớn rồi lấy Phá Trần châu từ trong ngực ra, “Đây là Phá Trần châu, ta sẽ trả lại cho ngươi, thả chúng ta đi.”
Kiếm Thánh Từ bước tới nhận lấy Phá Trần châu, “Được rồi, Phá Trần châu không có việc gì nên ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, các ngươi đi đi.”
Nhất Luân Nguyệt chắp tay xin lỗi rồi xoay người rời đi, ai ngờ có người đánh y một chưởng từ phía sau, một chưởng này cùng với một mũi chùy vô cùng đau đớn đã hất văng Nhất Luân Nguyệt xuống vách đá.
“Đại ca!” Phong Thiếu An nhào qua muốn cứu người, chẳng ngờ lúc đó lại lòi ra một kẻ nữa, giơ chân đạp cậu xuống.
“Phong thiếu hiệp!” Kiếm Thánh Từ thấy hai người cùng rơi vào vực sâu thì không khỏi tức giận, ông dùng một chưởng hút gã kia lại rồi nói: “Ta nói thả họ đi rồi, sao ngươi còn hạ độc thủ!”
Gã đó cười ha hả rồi đáp: “Hai kẻ này đã giết sư phụ và huynh đệ của chúng ta, đương nhiên bọn ta phải giết chúng để báo thù cho sư phụ.”
Bấy giờ, Kiếm Thánh Từ mới nhận ra hai người đó, “Các ngươi là đồ đệ của Bạch Mi bà bà, huynh đệ Sơn Hải Ngũ Độc Chưởng?”
_____
[1] Bảo khố: Kho lưu trữ những vật dụng quý giá.
[2] Đông gia: Dùng để gọi chủ nhà, chủ tiệc, vợ hoặc người hầu sẽ gọi người chủ (nam) trong gia đình là Đông gia.
[3] Nhân yêu: Dùng để gọi những người chuyển giới từ nam sang nữ.
___
17/10/2023
Mọi người đừng quên vote ⭐️ cho tôi có động lực cày tiếp đó nha.
Lịch đăng mới: Thứ 3 – 5 – 7


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận