Đại Đường Đinh Tử Hộ

Chương 28: 28: Chăm Nom



“Gãy rồi?” Lý Chiêu không chịu tin, nhưng cảm giác đau rõ ràng ở lưng eo lại chứng minh lời Nhạc Chức nói là thật, nàng lẩm bẩm: “Sao mới ngã một chút mà gãy được?” Khi còn bé leo trèo tinh nghịch bị ngã từ trên cao xuống cũng chỉ đau chân mà thôi.

Trên sàn tẩm điện còn phủ một lớp đệm êm, làm sao mới ngã một cái lại không động đậy được chứ?
“Có lẽ…!Đây chính là số mệnh!” Nhạc Chức cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt Hoàng đế thống khổ bi thương.

Trước đó một khắc nàng còn nghĩ nếu Hoàng đế còn già mồm thì nàng sẽ không thèm hầu hạ.

Nhưng bây giờ đột nhiên, nàng thành kẻ đầu sỏ hại Hoàng đế bị liệt, trước lúc chữa lành xương cốt bị gãy nếu nàng mà bỏ mặc Hoàng đế thì quả thực không bằng cầm thú.

“Ngươi ngoan ngoãn nằm yên đừng động đậy, chờ tiểu đạo cô về ta sẽ lập tức xuất cung tìm cách.”
Số mệnh? Lý Chiêu cười khổ nói: “Cũng không biết đời trước ta làm chuyện gì thương thiên hại lý, đời này mới trắc trở như vậy.

Lúc còn nhỏ thì bệnh nặng suýt chết, không bao lâu thì mất mẹ, mấy năm trước lại mất cha.

Người khác cho rằng ta làm thiên tử phong quang dường nào, kỳ thật thì sao? Phải hao không biết bao nhiêu tâm bận không biết bao nhiêu chuyện mà trừ mãi vẫn không hết địch.

Người khác cho rằng ta cẩm y ngọc thực sung sướng biết bao, kỳ thật thì sao? Phục Linh đan giày vò ta đến uống nước mà cũng đau đớn…” Nàng dừng một chút, đắng cay trên mặt bỗng nhiên biến thành cảm kích: “Tiên sư, hôm đó tình gờ gặp gỡ bên bờ hồ tắm, lúc ta tỉnh lại toàn thân không còn đau đớn, suốt một thời gian dài chịu vất vả mới được ngủ ngon giấc ăn ngon cơm.

Nghĩ đến công lực của ngài quả thực trên cả Thái Sử, lúc ông ấy còn ở đây, đau đớn mà Phục Linh đan gây ra cho ta kỳ thật chưa hề hoàn toàn biến mất, bất quá là miễn cưỡng chịu đựng mà thôi.”
Nhạc Chức nghe đến xuất thần.

Gánh nặng đè ép không đỡ nổi và đau đớn không thể chịu được? Cũng khó trách Hoàng đế lại xem nhẹ cái chết đến vậy.

Nàng rất muốn mở lời an ủi nhưng lại không biết nên nói gì, nghĩ nửa ngày mới nói: “Ngươi phải giữ tinh thần thoải mái mới được.


Đời trước làm gì kỳ thật đã không còn quan trọng, quan trọng là đời này đừng nên tạo nghiệp a! Ví như không nên cưỡng chiếm núi của ta, bằng không kiếp sau có khi còn thảm hại hơn ấy chứ.

Ngươi nói xem có phải không?”
“…” Cảm xúc bi thương của Lý Chiêu bị lời nguyền rủa bất chợt của Nhạc Chức cắt ngang triệt để.

Mặc kệ nàng bị tê liệt hay là sắp chết, quả nhiên nha đầu Nhạc Chức này vẫn chỉ quan tâm đến ngọn núi nhỏ chết tiệt kia thôi a! Giờ phút này nàng không còn hơi sức đâu mà đấu võ mồm với Nhạc Chức, chỉ hờn dỗi xoay đầu vào trong.

Vì gáy nối liền với cột sống mà mới khẽ động một chút đã làm nàng đau muốn xỉu.
Nhạc Chức cảm thấy lời an ủi của mình đúng là hiệu quả nhanh chóng, các người xem Hoàng đế hết buồn rầu khổ sở ngay tức khắc rồi đây này.

Chắc là có hơi sốc? Và hơi giận một chút chăng? Dù sao nhất định là hết thấy buồn rồi.
Lý Chiêu một hồi lâu không thèm đoái hoài tới Nhạc Chức, cho đến lúc khát nước không chịu nổi mới quay đầu nhìn Nhạc Chức lạnh lùng thốt: “Phiền tiên sư lấy giùm ta chén nước được không?” Nàng liếm môi một cái, vị ngọt thanh quen thuộc trên môi vẫn còn nơi đó.
“Ừ.

Được.” Nhạc Chức cũng không so đo thái độ tiểu hoàng đế đột nhiên chuyển biến xấu, nhanh nhẹn đứng dậy ra ngoài đi tìm nước.

Cũng may trong tẩm điện có cái lư đồng nhỏ luôn luôn nấu sẵn nước, không cần phải gọi người đi làm.

Nàng đổ tràn đầy một chén nước, cẩn thận nâng đến trước giường, một tay nắm cái chén, một tay nhẹ nhàng đỡ cái lưng mịn màng như tơ lụa của Hoàng đế dậy nói: “Uống đi nè!”
Lý Chiêu không cách nào chống đỡ thân thể nhịn đau tựa vào vai Nhạc Chức, nhìn thấy miệng chén có nhiệt khí lượn lờ bay lên hỏi Nhạc Chức: “Có nóng không vậy?” Phục Linh đan đã đủ nóng ruột rồi, nàng thực sự không muốn uống nước nóng, nước lạnh lại hại thân, nước ấm là tốt nhất.
Nhạc Chức bưng chén nước kề bên miệng thử một ngụm nhỏ nói: “Không nóng.

Âm ấm à.”
“Ừm.” Lúc này Lý Chiêu mới đưa tay đón lấy cái chén yên lòng uống một ngụm.

Nàng bị khát hồi lâu, một ngụm này quả thực không nhỏ.


“Á á á — –” Lý Chiêu nhét vội cái chén lại vào tay Nhạc Chức, lấy tay quạt lưỡi thống khổ nói: “Nóng muốn chết!” Nàng hoài nghi Nhạc Chức là cố tình, cố tình muốn nàng sống không bằng chết.
“Sao mà nóng được?” Nhạc Chức bưng chén lên uống một hơi cạn sạch nước trong chén.

Thật sự là nước ấm mà! Đúng là có nhiệt độ nhưng tuyệt không đến mức nóng.

Rốt cục tiểu hoàng đế yếu ớt đến cỡ nào vậy?
Ơ…!Nàng lại quên mất.

Tiểu hoàng đế là một phàm nhân, không phải là cục đá, cũng không có Tiên thể, định nghĩa về nóng của hai người có lẽ hơi khác nhau chút xíu, thứ có thể làm cho nàng cảm thấy nóng không chịu được thì chí ít phải là chân hỏa của đạo sĩ.
“Xem ra là yêu đan ảnh hưởng tới vị giác của ngươi! Nhất định là vậy rồi! Thôi để ta đi lấy cho ngươi chút nước đá.

Trong cung có hầm băng không?”
Lý Chiêu nằm trên giường rồng che cái miệng nóng đỏ, hút khí lạnh nói: “Không cần.

Nước lạnh là được.”
“Được.

Ta quay lại ngay.” Nhạc Chức ngóng trông Mạc Điệp nhanh chóng trở về, tính nàng sơ ý đã quen, chốc lát không cẩn thận nổi.

Hoàng đế vốn chỉ bệnh một, bị nàng giày vò mà bây giờ bệnh tăng gấp ba, chăm sóc Hoàng đế và chăm sóc A Trản hoàn toàn không giống, nàng và A Trản có cùng cảm quan, có thể hiểu được nhau, nhưng Hoàng đế thì không như thế.

Hoàng đế kia lòng nghi ngờ lại nặng, không chừng sẽ cho là nàng cố ý cũng nên.
“Ta không cố ý đâu.” Nhạc Chức trở lại ôm Lý Chiêu mớm nước trong day dứt vô cùng nói: “Mặc kệ ngươi tin hay không, ta thật sự hi vọng ngươi có thể khỏe hơn.”

Lý Chiêu yên tĩnh uống nước, cũng không nói gì.

Có phải là cố ý hay không thì thế nào? Hiện giờ nàng đã là một phế nhân, chỉ có thể tùy ý để người ta giày vò.

Muốn sống sót còn phải dựa vào Nhạc Chức cứu mạng, có khổ đau thế nào cũng chỉ biết chịu đựng mà thôi.
Nhạc Chức cảm thấy nơi hổ khẩu tay trái cầm chén băng băng lành lạnh, nàng tưởng rằng lúc tiểu hoàng đế uống nước không cẩn thận để tràn ra nhỏ xuống, nhìn kỹ mới biết kia là nước mắt chứ không phải nước.

“Sao ngươi lại khóc rồi?” Chẳng biết tại sao tim nàng lại nhói đau một cái.
“Không sao, đau quá.

Có thể đưa ta vào phòng thay đồ không? Bụng có hơi khó chịu.” Lý Chiêu trùm chăn kín mít cười nói với Nhạc Chức.
“Ừm được.” Nhạc Chức cảm thấy bầu không khí là lạ, tiểu hoàng đế cười rơi lệ làm cho người ta nhìn thấy khó chịu trong lòng, ngữ khí của nàng bất giác ôn nhu đi nhiều: “Ngươi đừng có dùng lực, dựa vào người ta là được rồi.” Nói xong để chén xuống, cúi người ôm cả người cả chăn bế lên.
Lý Chiêu đưa tay hữu khí vô lực ôm lấy cổ Nhạc Chức.
Vào phòng thay quần áo, khoảnh khắc Nhạc Chức buông Lý Chiêu xuống thì chăn mỏng khoác trên người Lý Chiêu bỗng nhiên tuột xuống, lúc nàng đưa tay định với lấy thì chăn đã rơi xuống đất.

Nàng bị gãy mất xương sống, ngay cả đứng cũng đứng không vững, chớ nói chi là xoay người nhặt đồ vật.

Nàng cứ thế trần trụi bị Nhạc Chức đỡ lấy miễn cưỡng đứng đấy, kế tiếp còn phải để Nhạc Chức bế đi nhà xí…
Cảm xúc liền tan rã ngay thời khắc này.
Nhạc Chức luôn tự nhắc nhở mình, nhất định phải dùng hết kiên nhẫn từ lúc chào đời tới nay cẩn thận chăm sóc Hoàng đế, tuyệt không thể lại sơ ý hại người thụ thương.

Lúc nàng ôm Hoàng đế đi vào cơ hồ không cảm thấy trong ngực có trọng lượng, chăn cũng mỏng người cũng nhẹ, nhưng nàng đi rất chậm, giống như sợ bước mạnh một chút sẽ làm vỡ nát người trong ngực.

Trong nháy mắt chăn rơi, tâm tư nàng đều đặt trên người Hoàng đế, sợ nàng đong đưa té ngã, chờ chăn rơi xuống nhìn thấy thân thể trần trụi của Hoàng đế thì mới kịp phản ứng.
Nhưng đã không còn kịp nữa, lúc nàng nhặt chăn lên tiểu hoàng đế đã ghé vào vai nàng khóc không ra tiếng.
“Đau đến vậy sao?” Nhạc Chức nghĩ là Hoàng đế bị đau mà khóc.
Lý Chiêu lắc đầu, càng khóc càng lớn tiếng, giống như muốn khóc cạn những giọt nước mắt đã chất chứa hơn chục năm qua.

Nàng không sợ đau, chỉ sợ còn sống mà để mất hết tôn nghiêm.


Ăn uống có người hầu hạ cũng không sao, nhưng còn…!Nàng chịu không được, nàng thà chết trong sĩ diện chứ không muốn biến thành một đống thịt nhão bất động mặc người xử trí.
“Vậy mắc mớ gì ngươi khóc a?” Nhạc Chức ôm Lý Chiêu đặt nhẹ lên chăn mỏng dưới đất, cởi áo ngoài của mình ra che cho nàng.

Nàng rất không quen dáng vẻ Hoàng đế thút thít, trong ấn tượng của nàng tiểu hoàng đế rất hay cười, dù là nụ cười dối trá khách sáo thậm chí còn có thể giấu giếm mấy con dao.
Lý Chiêu ngồi cũng ngồi không yên, chỉ có thể co quắp dưới đất khóc nói: “Ta không muốn làm người chết sống lại, không muốn sống mà không có tôn nghiêm.”
Nhạc Chức ngồi dưới đất, giúp Lý Chiêu sửa sang y phục đắp trên người nói: “Không phải ta đã nói rồi sao? Nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi.”
“Sao ngươi lại dùng những lời này gạt ta? Ngươi chỉ là đạo sĩ chứ nào phải thần tiên.

Lại nói ngươi ta không thân chẳng quen, ngươi vào cung không phải chỉ vì ngọn núi kia thôi sao? Căn bản không hề thật lòng quan tâm sống chết của ta.” Lý Chiêu vùi mặt vào trong quần áo, khóc rống nói.
Nếu như đây là ngày thường Nhạc Chức nhất định sẽ phản bác, nhưng đối mặt với một tiểu hoàng đế thống khổ nghẹn ngào thì làm sao nàng còn muốn ăn miếng trả miếng cho được, thế là nhẫn nại ôn nhu nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết đạo sĩ được gọi là bán tiên sao? Ta nói có thể trị hết cho ngươi là có thể trị hết.

Còn ta có quan tâm sống chết của ngươi hay không ấy hả? Ta đã cứu ngươi ba lần mà trong lòng ngươi còn không tự hiểu được sao? Cái đồ không tim không phổi!”
Ây dà ~ Lại nhịn không được mà đáp trả rồi.
Lý Chiêu vẫn còn khóc, nhưng tiếng khóc thút thít đã dần nhẹ đi.
Nhạc Chức thấy tâm tình nàng bình phục một chút mới hỏi: “Không phải nói bụng khó chịu sao? Còn muốn đi cái kia không vậy?”
Lý Chiêu nghe thấy lời này, tiếng thút thít vừa khẽ đi lại to lên.

Nàng liều mạng lắc đầu nói: “Không muốn!”
“Tùy ngươi đấy, nhịn quá nó hỏng cho bây giờ.” Nhạc Chức vốn đã không có nhiều kiên nhẫn dần dần dã hết kiên nhẫn, nàng tiến lên không nói lời nào ôm tiểu hoàng đế vào trong ngực, cười nói: “Nếu ngươi cảm thấy bị ta thấy hết là ủy khuất thì cùng lắm ta cũng cởi sạch y phục cho ngươi xem nha! Dù sao ta cũng không để ý, chứ đâu như ngươi, bỏ ngay cái thói so đo đi nhé.”
Lý Chiêu quả thực không thể tin được Nhạc Chức thân là nữ tử, thân là đạo sĩ, có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.

“Ngươi rốt cuộc có biết xấu hổ không vậy?”
“Đương nhiên là có a! Nhưng xấu hổ không phải dùng như vậy.” Nhạc Chức cúi đầu nhìn tiểu hoàng đế nghiêm túc nói: “Ví như, nếu ta gạt người sẽ cảm thấy xấu hổ.

Ngươi biết không?” Hôm nay cũng đã rất nhiều lần rồi, từ lúc quen biết Hoàng đế, một ngày nàng nói dối còn nhiều hơn cả ngàn năm trước kia.
Lý Chiêu dựa vào trong ngực Nhạc Chức, dần dần cúi thấp đầu xuống.

Đương nhiên nàng cũng thế, có ai lại không muốn sống thẳng thắn đường hoàng chứ?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận