“Tốt cái gì cơ…” Thương Kính còn mơ mơ hồ hồ đã bị A Trản kéo đi rất xa.
“Chờ lát nữa ngươi sẽ biết!” Khó lắm tâm tình A Trản mới vui vẻ, một đường nàng gấp gáp kéo Thương Kính đến nhà một thợ may nói: “Nhưng ngươi phải đổi y phục trước đã.” Y phục trên người Thương Kính quá quý khí, vừa nhìn đã biết gia đình vương hầu nữ quyến.
Nàng muốn giết mấy tên sắc quỷ vô lại giải nghiện, nhưng bọn chúng chỉ xấu xa chứ không ngốc nghếch, dù ác niệm lớn đến đâu cũng sẽ bị hoa phục trên người Thương Kính dọa lùi.
Thương Kính quét mắt sơ qua y phục trong tiệm…!Thật sự một bộ coi được cũng không có a! Diễm tục chán chả buồn nói.
“Y phục này của ta quá gây chú ý thật sao?” Thương Kính suy đoán dụng ý của A Trản.
A Trản nhìn kỹ Thương Kính một lượt, cười khẽ nói: “Thứ gây chú ý không phải y phục, mà là người, là do ngươi đẹp quá đáng, chỉ có thể dùng y phục giảm bớt đi một chút.” Y phục trên người Thương Kính kỳ thật màu sắc rất mộc mạc, có điều chất liệu kiểu dáng lại quá tốt.
“Ái chà chà, cái câu này.
A Trản ngươi quả nhiên đã có tuổi ánh mắt không còn tốt nữa sao?” Thương Kính cười rất vui vẻ.
Mấy câu lấy lòng này nàng nghe nhiều rồi, nhưng do A Trản nói ra thì đáng giá hơn người khác nhiều.
Không giống như những nam nhân xấu xa kia, nàng nghe thấy chỉ muốn động thủ làm thịt người!
“Vốn chính là vậy mà!” A Trản lấy ra một cái váy bụi bặm vẫy vẫy tay với Thương Kính nói: “Ngươi thấy bộ này thế nào?”
Thương Kính không hề che giấu ý chán ghét bộ y phục này chút nào, vừa tính chê xấu, lại thấy A Trản lấy ra một bộ còn í ẹ hơn ướm lên trên người mình, mừng khấp khởi nói: “Ta lấy bộ này được rồi, hai ta mặc vào có phải giống tỷ muội lắm không hả?”
Tỷ muội? Thương Kính bị từ này làm cho cảm động.
Có phải chăng từ nay về sau, nàng cũng là người có bằng hữu?
“Giống nha!” Thậm chí nàng không hỏi A Trản hai nàng thay ra y phục xấu như vậy là muốn làm gì, chỉ tự dưng sinh ra tin tưởng và chờ mong.
Nàng tin A Trản không có ác ý, đương nhiên, dù thật có ác ý đi nữa nàng cũng không sợ.
Lúc đi ra cửa tiệm, A Trản thân thiết dắt tay Thương Kính.
Khoảnh khắc chạm vào tay Thương Kính nàng có hơi giật mình quay đầu hỏi: “Tay của ngươi sao lạnh quá vậy, còn muốn lạnh hơn tay cục đá nhà ta.”
“Cục đá?” Thương Kính nhớ tới cục đá tinh lăn vào Đại Minh cung, nàng cũng đang tính hỏi xem đó là chuyện gì! Cùng là yêu tinh sao nàng lại không vào được?
“A Trản, cục đá mà ngươi nói có phải là tiểu thạch đầu tinh vừa đi vào Đại Minh cung không? Không phải Đại Minh cung có trận cản yêu sao? Sao nàng ta lại vào được?”
“Làm sao vào á? Thì lăn vào chứ sao!” A Trản nhớ tới bộ dạng cục đá vụng về đáng yêu của Nhạc Chức lại nở nụ cười, cười một lát nhìn lại mặt Thương Kính mờ mịt nhìn mình lại cảm thấy có hơi xấu hổ, liền cố gắng nhịn cười nghiêm túc nói: “A Chức là thần tiên không phải yêu tinh a, trận cản yêu vô dụng đối với muội ấy.”
“Đã là thần tiên thì thoải mái đi vào là được, tự dưng biến thành cục đá làm gì? Hay là muốn qua mặt người khác?” Lúc này Thương Kính mới cười.
A Trản lắc đầu, không quá xác định: “Ngoài Đại Minh cung không phải còn có trận ngăn đạo sĩ sao? A Chức thông tập đạo thuật, cũng coi là đạo sĩ.
Khi biến thành cục đá, muội ấy đã không phải hình người lại không có yêu khí, cùng lắm chỉ còn là một vật bình thường, đương nhiên có thể vào.
Mà ta cũng chỉ đoán thôi, ta cũng có vào trong cung được đâu.”
“À…” Thương Kính hỏi dò: “Nàng vào cung làm gì vậy?”
“Đó là chuyện riêng của muội ấy.” A Trản xin lỗi nhìn Thương Kính cười cười.
Nếu muốn, nàng có thể đem hết chuyện của mình kể cho Thương Kính nghe, nhưng không có tư cách kéo A Chức vào.
Thương Kính hiểu ý A Trản, nàng nâng tay A Trản lắc lắc vòng tay vàng nói: “Đây là A Chức tặng cho ngươi hả?”
“Đúng vậy a!” Trong giọng A Trản vừa có kiêu ngạo vừa có tự hào, còn có một chút xíu khoe khoang: “Đúng rồi, ta kể với A Chức chuyện quen biết ngươi, muội ấy nói trong thành Trường An đạo sĩ nhiều, cũng muốn tặng cho ngươi một cái đấy!” Nàng dừng một chút, lại nói: “A Kính, kỳ thật nếu ngươi không phải là yêu quái lợi hại như vậy thì nhất định ta đã gỡ vòng trên tay xuống cho ngươi luôn rồi.
Bất quá ta là hoa yêu, yêu khí vốn nồng, nếu tháo vòng tay đạo sĩ sẽ nghe ra ta.”
Thương Kính cảm động nói: “Ừm được rồi mà.
Không sao đâu, ta yêu khí nhạt, đạo sĩ nghe ra ta cũng không nhiều.
Nhưng cũng thật sự cám ơn ngươi và A Chức…” Cho tới bây giờ chưa từng có ai đối tốt với nàng như vậy, chuyện này nàng không có ý nói ra miệng.
Sống mấy ngàn năm mà vẫn thui thủi một mình cũng thật mất mặt.
Cứ như vậy vừa nói vừa đi, bỗng nhiên Thương Kính cảm thấy là lạ.
A Trản đường lớn rộng rãi không đi mà cứ dẫn nàng chui vào hẻm nhỏ thưa người.
Hẻm nhỏ cực kì hẹp, một lúc chỉ có thể đi lọt hai người, phía trước đã bị người chặn lại, mấy gã lưu manh dáng người phờ phạc ngồi xổm giữa hẻm nhỏ, nhìn thấy các nàng bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, đẩy nhau đứng lên cười nói: “Úi ùi ui, đang lo không có tiền đi dạo kỹ quán thì tự dưng lại có tiểu nương tự đưa tới cửa.
Lão tam, nhanh đi vòng chắn đường lại.”
A Trản hờn dỗi huých Thương Kính một cái: “A Kính, ngươi tới trước hay là ta tới trước?”
Thương Kính lộ ra nụ cười tà ác, liếm môi một cái nói: “Ngươi trước đi.” Nàng thật sự càng ngày càng thích A Trản, cô nương này cũng rất hợp khẩu vị của nàng.
A Trản cũng lười nhường tới nhường lui với Thương Kính, dù sao bọn lưu manh vô lại này còn rất nhiều, không sợ giết sạch không còn một mống.
Nàng nắm chặt tay Thương Kính, cùng nhau đi về phía đám người kia, trên mặt viết đầy bất lực sợ hãi.
Thương Kính cau mày trợn nhìn A Trản một chút…!Có cần diễn nhập tâm như vậy không? Ghét bỏ thì ghét bỏ, nàng cũng không tự chủ được đổi thành vẻ mặt sợ sệt.
Lúc đến gần, A Trản dần dần buông lỏng tay Thương Kính ra, ngăn nàng ở phía sau.
Đám lưu manh không chút kiêng kỵ quan sát hai người, trong ánh mắt tràn đầy ý nghĩ dơ bẩn, Thương Kính nhìn thấy mà sắp không giữ được bình tĩnh muốn tiến lên đại khai sát giới, còn A Trản vẫn không có động tĩnh.
A Trản đang chờ.
Nàng giết người luôn có nguyên tắc, chỉ cần người khác không động thủ, nàng tuyệt đối không động thủ.
Kẻ chết trong tay nàng thật đúng là không một ai vô tội, hoặc là muốn giết nàng, hoặc là muốn ngủ với nàng.
Đám lưu manh này muốn dùng ánh mắt dò xét các nàng, tay chân vẫn quy củ, kỳ thật vẫn còn có thể bảo toàn mạng nhỏ.
“Làm ơn tránh đường cho.” A Trản đi đến trước đám người rụt rè nói.
Cái gã gọi Lão Tam lượn quanh một vòng lớn chặn đường sau lưng Thương Kính và A Trản, gã lưu manh cầm đầu giang hai cánh tay ngăn lại con đường phía trước, hắng giọng một cái nhổ nước miếng xuống đất, hèn mọn cười nhìn A Trản nói: “Tiểu nương tử tính đi đâu thế này? Chi bằng để các ca ca đưa nàng đi nhé? Dáng người thướt tha thế này! Nào, cho ca ca nựng một cái nào.”
Thương Kính khoanh tay mặt không kiên nhẫn nhìn A Trản.
Còn chờ gì nữa? Sắp bị người ta chiếm tiện nghi tới nơi mà sao còn chưa động thủ?
Ngay khoảnh khắc tay gã lưu manh sắp chạm vào mặt A Trản, A Trản nhẹ nhàng lui về sau tránh cái tay bẩn thỉu của lưu manh, sau đó bàn tay phải nắm phi bạch* vung lên cuốn lấy mấy người bọn chúng.
*dải lụa choàng tay
Đầu bên kia Lão Tam thấy thế toan chạy, A Trản đoạt lấy phi bạch của Thương Kính vung tay trái lên vòng qua Thương Kính cuốn lấy chân Lão Tam kéo vèo qua, sau đó lại xoay người một cái, mấy gã lưu manh bị cuốn vào cơn lốc chốc lát hóa thành tro bụi.
“…” Thương Kính thần sắc phức tạp nhìn hết thảy trước mắt, có chút khó hiểu khiếp sợ.
“A Trản, ngươi…”
A Trản không ngờ Thương Kính sẽ phản ứng như vậy.
Chẳng lẽ Thương Kính cảm thấy nàng quá nhẫn tâm?
“Ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, là bọn hắn động tay động chân với ta trước.
Ta không để lại thi thể cũng vì sợ kinh động quan phủ đó thôi!” Nàng có chút khó xử, Thương Kính thiện lương hơn nàng tưởng tượng nhiều, có lẽ Thương Kính chỉ tính đánh cho bọn người kia một trận giáo huấn một chút mà thôi!
“Tại sao ngươi có thể làm như vậy chứ?” Thương Kính lo lắng nhìn đống tro tàn, vô cùng đau lòng nói: “Tốt xấu gì cũng phải hút khô tinh khí của bọn hắn thêm chút linh lực mới hóa thành tro chứ! Như vậy cũng quá lãng phí rồi đó.”
“Hả?” A Trản giật mình, bỗng nhiên cười: “Ta không ăn thịt người.”
“Ngươi cũng quá kén ăn.” Thương Kính chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà tiến lên ôm A Trản nói: “Chúng ta người phải ăn, yêu cũng phải ăn.
Bằng không giết bọn chúng không phải phung phí của trời sao? Còn nữa nha, nếu ngươi muốn hẹn ta đến dụ người ăn thì ăn mặc thành như vậy không phải đuổi khách a?”
“Ta dẫn ngươi đi giết người chơi chứ có phải dụ người ăn đâu!!!” A Trản trừng Thương Kính một cái.
Thương Kính nhếch mép một cái: “Đều như nhau thôi.”
“Ngay cả yêu mà ngươi cũng ăn hả?” A Trản đột nhiên cảm thấy bản thân mình ở trước mặt Thương Kính như một món mồi ngon.
Thương Kính biết A Trản đang suy nghĩ gì, nàng dừng bước nâng mặt A Trản lên ngữ khí nghiêm túc nói: “Đối với ta mà nói ngươi không phải đồ ăn.”
“Thế thì là gì?” A Trản khó chịu hất tay Thương Kính ra.
Nói chuyện thì nói đi nâng mặt làm gì? Buồn nôn muốn chết.
Nàng hiện giờ còn có tiểu đạo cô, có một số việc cần phải chú ý chừng mực.
“Tỷ muội a!” Thương Kính cười dắt tay A Trản, nhảy nhót tưng bừng giống như đứa trẻ nói: “Cơ mà ta là tỷ tỷ ngươi là muội muội.
Đi, tỷ tỷ dẫn muội đi ăn một bữa no nê nhé.”
*
Mạc Điệp ngồi trước giường chuyên tâm chép sách của sư phụ Lương Bẩm Thiên, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nữ hoàng bệ hạ một cái.
Bệ hạ nhắm mắt, giống như đã ngủ thiếp đi.
Ngủ sao? Lý Chiêu làm sao ngủ được? Bụng nàng khó chịu sắp nổ rồi đây này.
Nha đầu Nhạc Chức chết tiệt kia mà còn không về nữa thì nàng cũng chỉ có thể đuổi Mạc Điệp ra, tự mình nhịn đau bò vào phòng thay quần áo giải quyết nỗi “buồn”, dù sao mạng có thể mất, mặt không thể mất.
Lúc đầu nàng nghĩ Nhạc Chức rất nhanh sẽ trở về, cứ nghĩ thôi nhịn một chút, không ngờ nhịn một chút nhịn luôn tới giờ.
Không được rồi! Sắp vỡ òa rồi.
“Mạc Điệp.
Ngươi đi ra ngoài trước đi! Tiếng lật sách ồn quá, ta không ngủ được.” Lý Chiêu cất giọng run rẩy.
Mạc Điệp nghe thấy giọng điệu bệ hạ là lạ, khép giấy bút lại nói: “Vậy ta không chép nữa, yên tĩnh trông coi bệ hạ ạ.”
Lý Chiêu muốn khóc.
Sao bên cạnh toàn những người không tinh ý vậy nhỉ, Nhạc Chức cũng thế, Mạc Điệp cũng thế.
Nàng hít một hơi thật sâu, kẹp chân lúng túng nói: “Tiếng ngươi thở cũng làm ồn đến ta.
Nghe lời, nhanh ra ngoài đi!”
“Vậy để ta nín thở được không ạ? Ta có luyện qua Thai Tức*.”
*胎息 Hít thở sâu và nhẹ nhàng như không, dùng đan điền để thở như cách bào thai hít thở trong bụng mẹ.
Mạc Điệp không dám đi ra ngoài.
Tình hình bệ hạ bây giờ làm sao nàng rời khỏi được? Nàng lo lắng nhất chính là bệ hạ tìm cái chết, nghe Thường công công nói, bệ hạ đã làm một nén hương độc mang theo trong người.
Nếu người ta sống quá thống khổ, vào những phút giây yếu ớt sẽ rất dễ tìm chết.
Nàng cũng không phải Sơn Thần bà bà, không có năng lực cải tử hồi sinh cho bệ hạ, nhất định phải thời khắc trông coi.
Lý Chiêu lười nói nhảm, nhìn Mạc Điệp cắn răng nghiến lợi nói: “Lập tức ra ngoài! Ngươi muốn kháng chỉ sao?” Nàng đã ở bên bờ sụp đổ.
Mạc Điệp không tình nguyện đứng lên nói: “Vậy ngài có việc xin cứ gọi ta!”
Cũng may nàng ra ngoài chẳng bao lâu đã thấy Sơn Thần bà bà hồi cung!
Nhạc Chức đi đến ngoài tẩm điện khó hiểu liếc nhìn Mạc Điệp: “Sao không ở bên cạnh trông coi nàng a?”
“Bệ hạ bảo ta ra ngoài.” Mạc Điệp như trút được gánh nặng nói: “Cuối cùng ngài cũng về rồi, bệ hạ một mực không ăn không uống ngóng trông ngài đấy!”
“Ngươi cũng chiều ý nàng sao? Không ăn thì cứng rắn đè ra ép ăn chứ! Mấy cái thói hư của nàng đều do các ngươi chiều riết mà ra.” Nhạc Chức thật sự lo lắng.
Tiểu hoàng đế lúc đầu thân thể đã yếu, gần đây ăn uống cũng không tốt, nếu lại nhịn đói một ngày thì biết làm sao? Đừng để khỏi gãy xương lại thành đau dạ dày chứ.
“Ngươi bận ngươi cứ đi đi! Sáng mai tới một chuyến là được, ta có việc cần ngươi hỗ trợ.”
“Vâng ạ.” Mạc Điệp nhìn Sơn Thần bà bà đi vào, tâm thoải mái buông xuống.
Nàng quả thực có một đống chuyện bận rộn, ngày hôm nay còn chưa đi qua quán Huyền Đô đâu!
Nhạc Chức vào tẩm điện bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người…!Tiểu hoàng đế nằm rạp dưới đất khó khăn nhích về phía trước.
Lý Chiêu cũng cảm thấy có bóng người càng ngày càng gần, nằm rạp trên mặt đất kinh hãi quay đầu nhìn lại.
Vạn hạnh a! Là Nhạc Chức trở về.
Nếu như bị người khác thấy được bộ dạng hiện tại này thì nàng thật không muốn sống nữa.
“Ngươi làm gì thế?” Nhạc Chức rất khó hiểu: “Không phải đang rèn luyện gân cốt đó chứ?”
Lý Chiêu ủy khuất nhìn qua Nhạc Chức, đưa tay chỉ hướng phòng thay quần áo.
“Bụng khó chịu hả?” Nhạc Chức ngồi xổm người xuống bế tiểu hoàng đế, tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Không phải có tiểu đạo cô sao? Bảo nàng bế ngươi đi a! Ngươi đừng chuyện gì cũng dựa vào ta, ta không thể một mực ở bên cạnh ngươi đâu.”
“Tại sao không thể?” Trong lòng Lý Chiêu chua chua, tay ôm Nhạc Chức cũng chặt hơn.
Nói nhảm gì vậy! Nàng vào cung có phải làm nô tài đâu.
Nhạc Chức đang tính đáp trả, cúi đầu nhìn khuôn mặt khóc lóc của tiểu hoàng đế, tâm lại mềm, hảo ngôn hảo ngữ nói: “Bởi vì thương thế của ngươi lập tức sẽ lành lại a! Hôm nay ta xuất cung là để mang thuốc trị gãy xương về cho ngươi đây.”.