“Ta đi Huyền Đô quán đại náo một trận rồi giả bộ không địch lại ngươi không phải được rồi sao? Nhưng phải chờ mấy ngày nữa, hiện giờ tạm thời ta không đi được.” A Trản phiền muộn nhìn phòng Tiểu Bảo đang ngủ say.
Mạc Điệp liền lắc đầu: “Không được! Bà bà người có lợi hại hơn nữa cũng không thể địch lại số đông a! Trong Huyền Đô quán nhiều đạo sĩ như vậy, người đánh thắng được mười người, nhưng trăm người thì sao?”
“Không phải ta hay nói ngươi ngốc sao?” A Trản mang theo ghét bỏ nói: “Sao ngươi không chọn ngày phái người đi ra ngoài, chỉ để lại những kẻ đứng đầu thôi? Nhưng ngàn vạn nhớ kỹ phải giữ sư thúc ngươi lại.” Đến lúc đó tốt xấu gì cũng thêm người trợ giúp, đạo sĩ thúi sẽ không thấy nàng chết mà không cứu.
Mạc Điệp vẫn lắc đầu.
Hoa yêu nãi nãi có hảo ý, nhưng phần nhân tình này nàng không gánh nổi, Huyền Đô quán không chỉ có đạo sĩ tụ tập mà còn ẩn chứa huyền cơ.
“Kỳ thật có lập uy hay không cũng không quan trọng, có bệ hạ làm chỗ dựa cho ta, trong lòng bọn họ dù không phục cũng không dám không nghe ta.
Bà bà người nghe ta một câu, bên trong Huyền Đô quán cơ quan trùng điệp, thật không phải nơi thích đi là đi, lần trước người may mắn không bị lộ, bằng không rất khó còn sống đi ra.”
“Cơ quan trùng điệp?” A Trản khẽ chau mày: “Vậy thì đổi cách khác.
Ta tháo vòng tay thả yêu khí ra, ngươi dẫn người tới.”
“Vậy người sẽ giết bọn họ sao?” Mạc Điệp lại có lo lắng mới.
Khóe miệng A Trản cong lên, cười nói: “Giết bọn hắn thì chúng ta bận rộn nửa ngày cho ai xem?”
Mạc Điệp nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên đứng lên nói: “Người có bằng hữu tới, ta không ở lại làm phiền chuyện tốt của người.” Nàng vẫn luôn đau lòng cho Sơn Thần bà bà, hơn nửa đêm, lại là nam tử anh tuấn, tìm đến Hoa yêu nãi nãi còn có thể là vì chuyện gì?
A Trản nhìn theo mắt Mạc Điệp, phía trước cửa sổ quả nhiên có người đứng, lại còn là nam.
Nhưng là ai thì nàng không biết a! Chẳng lẽ là nhân tình lúc trước mà nàng đã sớm lãng quên?
Lúc Mạc Điệp và nam tử chạm mặt có hơi lườm người kia một chút, người kia cười xấu xa trừng mắt nhìn nàng.
Ra là một tên đăng đồ tử, Hoa yêu nãi nãi nhìn người thế nào vậy a! Mạc Điệp lại quay đầu nhìn A Trản một cái, trong ánh mắt có trách cứ vô cớ lẫn thất vọng.
Nam tử không đợi Mạc Điệp đi xa đã hưng phấn bay vào phòng, giang hai cánh tay phóng tới A Trản thân mật nói: “A Trản, muội không biết ta nhớ nhung muội cỡ nào đâu.”
A Trản thoáng nhìn Mạc Điệp lại quay đầu nhìn bản thân mình một cái, sợ Mạc Điệp hiểu lầm vội né qua một bên né tránh nam tử ôm.
“Ngươi là ai?” A Trản hỏi khách khí, người này quen biết nàng, không chừng thật sự là nhân tình cũ nào đó.
Nhìn thân thủ cùng tuổi tác khẳng định là yêu, nhưng lại không có yêu khí, chẳng lẽ…!Là cái người thành tiên kia? Tim A Trản bỗng nhảy lên một cái.
Thật là kỳ quái, rõ ràng đã hết thương cạn nhớ, nhưng đột nhiên gặp được người kia vẫn sẽ luống cuống.
“Muội cảm thấy thế nào?” Thương Kính đổi dáng gác chân ngồi xuống, nhìn ngoài cửa sổ nhếch miệng hỏi A Trản: “Mạc Điệp tới tìm muội cáo trạng hả?”
“A Kính?” A Trản từ trong thanh âm xa lạ nghe ra ngữ điệu quen thuộc, có chút thất vọng cười nói: “Sao lại biến thành như vậy rồi? Sợ bị tiểu đạo cô nhận ra hả?”
Thương Kính gật nhẹ: “Ta đánh nhau với nàng, muội kẹp ở giữa sẽ khó xử lắm!” Đang nói chuyện lại biến thành bộ dáng nữ tử.
“Như thế này vẫn tốt hơn.” A Trản thấp giọng nói: “Chúng ta nhỏ giọng nói chuyện, có hài tử đang ngủ, đừng đánh thức nó.”
“Hài tử nào? Của muội?” Thương Kính kinh ngạc bắt đầu nhìn quanh phòng.
Nàng không nghe được mùi vị, cũng không thấy người.
“Đang ở đâu?”
“Phòng cách vách.
Không phải con ta, mà là tiểu nhân sâm tinh Dược thảo thần nuôi, nhờ ta trông hộ mấy ngày.” A Trản nhớ lại cuộc sống trông con như ác mộng lúc sáng, tố khổ với Thương Kính: “Tỷ không biết đứa bé kia nó phá phách nghịch ngợm cỡ nào đâu.
Trời ơi đất hỡi luôn!”
“Tiểu nhân sâm tinh? Ha ha.
Ta còn…” Thương Kính vừa định nói mình đã từng nếm qua hai đứa, mùi vị khá ngon.
Lại cảm thấy ở trước mặt A Trản nói ra lời này thì không tốt lắm, liền chuyển câu chuyện nói: “Ta còn tưởng là chuyện gì ghê gớm! Không phải muội có mê hương phấn sao?”
“Không tốt a…” A Trản ra vẻ do dự, bỗng nhiên đứng dậy chạy về phía phòng cách vách, đảo mắt lại bay trở về.
Trở lại tiếng nói cũng lớn, tiếu dung cũng càng thoải mái: “Ra ngoài chơi đi? Nhẫn nhịn một ngày một đêm ta sắp chán muốn chết rồi.”
Thương Kính giữ chặt A Trản: “Chờ đã.
Ta tìm muội là có chuyện thương lượng, đạo sĩ Cù Thanh Liên kia là tình nhân cũ của muội phải không?”
A Trản gật nhẹ.
“Hắn muốn mạng của ta, Mạc Điệp đi khách điếm chính là chủ ý của hắn.
Muội xem nếu như muội không có ý kiến gì thì ta sử dụng xong sẽ giết hắn nhé?” Thương Kính trước đó đã tìm Đồ Chu hỏi thăm Cù Thanh Liên ở đâu.
Nghe nói đang đứng khóc trước phần mộ Lương Bẩm Thiên a! Cũng không biết có gì mà phải khóc.
Kỳ thật bây giờ qua đó giết hắn luôn là vừa đẹp, tiện thể chôn cả hai đạo sĩ tương thân tương ái một chỗ, đỡ mắc công lập ngôi mộ mới.
Nhưng lại không có cách nào a! Trận ngoài Đại Minh cung còn chưa phá, nàng chỉ có thể lưu Cù Thanh Liên thêm hai ngày.
“Hắn muốn giết tỷ? Không phải lúc đầu hai người muốn liên thủ diệt trừ Lương Bẩm Thiên sao?” Trong lòng A Trản sớm đã không còn Cù Thanh Liên, nhưng dù sao cũng là người mình từng yêu thích, dù gì cũng còn chút tình cảm.
“Lương Bẩm Thiên chết rồi, hắn không cần liên thủ với ta mới nảy sinh sát niệm a!” Thương Kính nhìn ra A Trản không đành lòng, cười nói: “Ta giết hắn chỉ vì hả giận, không nhất thiết phải giết hắn bằng được.
Ta có vòng tay A Chức tặng, tùy tiện biến hình hắn cũng không nhận ra ta.”
“Nhưng ta không muốn tỷ bực tức trong lòng.” A Trản muốn tìm Cù Thanh Liên tâm sự, dù là vì muốn hắn xin lỗi A Kính chuyện tối nay sao?
Thương Kính lại nghĩ A Trản đang khuyên nàng giết Cù Thanh Liên, lắc đầu nói: “Được rồi.
Ta càng không muốn khiến muội thương tâm.”
“…” A Trản biết Thương Kính đã hiểu lầm, vẫn không khỏi có chút cảm động: “A Kính, tỷ tha cho tiểu đạo cô một mạng, cũng bởi vì ta đúng không?”
“Vì muội ta nhất định sẽ tha cho nàng, chỉ là chưa chắc sẽ cam tâm tình nguyện buông tha.” Thương Kính nhớ lại chuyện trong khách điếm, cười nói: “Nha đầu kia quả thực không giống Lương Bẩm Thiên, căn bản không nổi sát tâm với ta.
Những đạo sĩ khác thi xong Định Thân chú đều ra sát chiêu có đúng không?”
A Trản gật nhẹ.
“Nha đầu kia thi xong chú thế mà lại cùng ta trò chuyện dây dưa.” Thương Kính lắc đầu cười nói: “Ta đến nhân gian những năm qua, đạo sĩ gặp qua vô số, nguyện ý cùng yêu giảng đạo lý thực sự chỉ có mỗi nàng ta.
Haiz, tay nàng ta không sao chứ? Ta không để ý đã ra tay nặng, làm trật cánh tay nàng ta.
“Trông bộ dáng chắc là không sao.
Vậy tỷ nói gì dọa nàng vậy?” A Trản có chút tự hào.
Nàng không có gì tốt, chỉ có tốt số, luôn có thể nhận biết đúng người tốt.
“Ta dọa nàng hồi nào? Là muốn mượn miệng nàng hù dọa những đạo sĩ kia thôi!” Thương Kính nhìn qua Đại Minh cung nói: “Đúng rồi A Trản.
Muội giúp ta nghĩ cách xem, có cách nào phá trận cản yêu ngoài Đại Minh cung không? Càng nhanh càng tốt.” Muốn nhờ Cù Thanh Liên hỗ trợ, A Trản xuất mã sẽ hiệu quả hơn nàng nhiều.
“Tỷ vội tiến cung để làm gì vậy?” A Trản nhìn theo hỏi.
Thương Kính thu tầm mắt lại kiên định nhìn A Trản nói: “Vào cung giết Hoàng đế, lại lấy thân phận thế tử Đằng vương phủ leo lên hoàng vị, mượn thiên tử chi lực tìm người a!”
“Sao tỷ không biến luôn thành Hoàng đế cho xong?” A Trản lại hỏi.
“Những kẻ khác đều dễ giả mạo, nhưng Hoàng đế thì không.
Yêu khí trên người nàng, ta không biến ra được, ai biết còn có bao nhiêu đạo sĩ biết chuyện Phục Linh đan?” Thương Kính búng ngón tay tách một cái, bỗng chốc biến thành bộ dáng thế tử Đằng Vương: “Nàng chết rồi, A Chức cũng sẽ không đi vào ngõ cụt.
Mà vị kia nhà ta đầu thai làm phàm nhân, thực sự không đợi được.”
A Trản lo lắng nhất là chuyện này.
Cục đá ngốc thế mà lại khóc vì Hoàng đế? Cứ bỏ mặc không quan tâm không chừng thực sự sẽ ra đại sự.
“Được.
Chuyện trận cản yêu cứ giao cho ta.” Bỗng nhiên nàng nhận ra gì đó, trừng lớn mắt hỏi: “Vị kia của tỷ đầu thai làm phàm nhân? Vậy nàng là…”
Thương Kính gật nhẹ: “Nàng là thần tiên, trước kia ta cũng ở trên trời.”
“Vậy nàng là bị giáng chức hạ phàm?” Sắc mặt A Trản trở nên nghiêm nghị: “Không phải vì chuyện với tỷ chứ?”
Thương Kính dừng lại, khẽ gật đầu.
Kỳ thật không phải, nhưng chân tướng nàng là ai không thể nói ra được.
Lúc A Trản gặp được người kia ngộ nhỡ để lộ chân tướng thì làm sao người kia có thể nguyện ý bên nàng? “A Trản, sau này gặp nàng đừng đề cập tới chuyện trên trời, dù sao nàng cũng không nhớ, cứ coi như kiếp trước nàng chỉ là phàm nhân thôi có được không?”
“Được.
Tỷ yên tâm đi.” A Trản trịnh trọng gật đầu.
Nàng hiểu dụng tâm của Thương Kính, phàm nhân biết kiếp trước mình từng là thần tiên sẽ chỉ cảm thấy thất vọng tràn trề, thậm chí còn sinh lòng oán hận.
Oán hận cái gì ấy hả? Đương nhiên là vì đoạn tình kiếp trước rồi.
Không chừng người kia sẽ nghĩ, nếu bản thân mình không động tình với A Kính, thì biết đâu bây giờ vẫn được làm thần tiên!
*
Nhạc Chức lại ngồi dưới đất xem sách Lương Bẩm Thiên để lại, thỉnh thoảng nàng phải lật qua lật lại trang sách để xem, nhưng cánh tay phải lại bị tiểu hoàng đế dính người ôm chặt…!Cũng không phải sợ mỏi, mà sợ khuỷu tay không cẩn thận va vào tiểu hoàng đế.
“Nàng cứ thế này ta làm sao xem sách được?” Nhạc Chức dùng ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào trán tiểu hoàng đế đẩy ra.
“Vậy thì đừng xem nữa!” Vừa bị đẩy ra xa cả thước Lý Chiêu lại cười nhẹ nhàng sáp lại, tựa lên đầu vai Nhạc Chức lòng chua xót nói: “Dù sao ta cũng không còn nhiều thời gian, chúng ta hảo hảo trò chuyện đi.”
Không còn nhiều thời gian? Nhạc Chức kinh ngạc ngẩng đầu.
Nàng cẩn thận nhớ lại ban ngày đã nói với tiểu hoàng đế, tin dữ này hình như là do chính miệng nàng nói cho tiểu hoàng đế.
Nhưng hết thảy đều là hiểu lầm a! Nàng không biết phàm nhân nha đầu mỗi tháng đều sẽ chảy máu, còn tưởng rằng là bệnh bộc phát nặng, cho nên vội vội vàng vàng cầu nhân sâm đến, ai ngờ ngược lại biến khéo thành vụng…!”Trước đó là do ta tính sai, nàng còn rất nhiều thời gian để sống a!”
“Tính sai á?” Lý Chiêu hoang mang, chuyện này mà cũng có thể tính sai?
“Ta thấy nàng khí sắc không tốt, chắc là chân khí đã ép không được yêu đan.” Nhạc Chức nói quanh co.
“Khí sắc ta không tốt thật sao?” Lý Chiêu có chút xấu hổ sờ sờ mặt: “Khả năng chân khí đã tan hết…!Hay là nàng lại cho thêm một chút…” Nàng bỗng buông tay cánh tay, ngồi dậy ôm cổ Nhạc Chức, trên mặt hiện lên tiếu dung xán lạn sống sót sau nạn tai.
Nhạc Chức nhìn thấy môi đỏ tiểu hoàng đế càng ngày càng gần, không nghênh hợp cũng không trốn tránh, chỉ bình tĩnh xem sách: “Nàng đó nha! Đừng quá tham lam, thật cho rằng chân khí dùng mãi không hết, dùng mãi không cạn sao?” Kỳ thật nàng hi vọng tiểu hoàng đế hôn nàng, nhưng không muốn tiểu hoàng đế vì tiên khí mới hôn nàng.
“Chân khí không phải có thể thông qua tu luyện bù lại sao?” Lý Chiêu đã cười nâng mặt Nhạc Chức.
Lại nói nàng cũng không phải thực tình muốn chân khí.
“Bù vào làm sao mà nhanh như cho đi được!” Nhạc Chức nghiêm túc nhìn thẳng tiểu hoàng đế nói: “Lương Bẩm Thiên cứu nàng dùng đạo thuật mà không phải chân khí, biện pháp của hắn ta không biết rõ, chỉ có thể đọc đống sách mà hắn lưu lại xem có ghi chép gì không.
Nàng lại cứ làm loạn quấy rầy ta đọc sách, nếu thật xảy ra chuyện, chừng ấy chân khí của ta cũng không kéo dài tính mạng cho nàng được bao lâu.”
Lý Chiêu ngẩn người, chậm rãi buông Nhạc Chức ra nói: “Nếu nàng không còn chân khí thì sẽ thế nào a?” Kỳ thật nàng đã mơ hồ biết đáp án.
“Sẽ chết.” Nhạc Chức không phải cố ý nói lời này hù dọa tiểu hoàng đế.
Nàng là thần tiên, không thể nào không có tiên khí, chỉ là nhiều hay ít mà thôi.
Nhưng đạo sĩ không có chân khí thì sẽ chết, mà nàng ở trong mắt tiểu hoàng đế chính là đạo sĩ, đương nhiên phải nói theo đạo sĩ.
Lý Chiêu cảm thấy tim chấn động một cái, lúc đầu quỳ thẳng, bỗng nhiên co quắp ngồi xuống.
Nhạc Chức hời hợt nói xong, xoay mặt liền nhìn vào trong sách.
Lý Chiêu đương nhiên rất cảm động, Nhạc Chức xem sách Thái Sử lưu lại là vì nàng, xuất cung nhờ người tương trợ cũng là vì nàng, thậm chí, những ngày qua kỳ thật Nhạc Chức vẫn luôn lấy mạng đổi cho nàng sống sót qua ngày.
“Nhạc Chức…” Lý Chiêu nhẹ nhàng nghiêng người nhìn qua, thấp giọng nói: “Lần sau mà ta lại té xỉu, nàng đừng cứu ta.”
“Không đợi nàng té xỉu ta đã tìm ra biện pháp.” Nhạc Chức không muốn nói chủ đề này.
Nàng lấy từ trong rương sách ra cuốn sổ da bìa đỏ đưa cho tiểu hoàng đế nói: “Nếu nàng không ngủ thì giúp ta xem một chút, chú ý chữ Đan là được.” Nàng cũng không trông cậy tiểu hoàng đế có thể giúp một tay, chỉ là tìm một chút việc cho nàng ấy làm.
Những sách này, không phải đạo sĩ xem không hiểu.
“Thế tại sao không gọi những đạo sĩ khác đến hỗ trợ tìm? Không phải càng nhanh sao?” Lý Chiêu khéo léo tiếp nhận sổ da lật ra xem.
Nhạc Chức quả quyết lắc đầu nói: “Phục Linh đan với đạo sĩ mà nói chính là đồ tốt, tư chất dù xuẩn độn ăn nó vào cũng có thể trở thành Lương Bẩm Thiên thứ hai.
Nàng không sợ mạng mình bị người ta thèm khát sao? Lại nói bên trong những sách này không chỉ ghi lại biện pháp luyện đan, nếu để rơi vào tay kẻ tâm thuật bất chính, hậu quả khó mà lường được.”
“Nàng cũng là đạo sĩ a! Sao không thấy nàng có chút hứng thú nào với Phục Linh đan vậy?” Lý Chiêu cười ngọt ngào, nàng đương nhiên biết đáp án.
“Ai nói ta không có hứng thú? Ta ngày đêm trông chừng nàng, chỉ đợi ngày nàng không còn liền chọc lấy yêu đan a!” Nhạc Chức cũng cười.
Lý Chiêu vô cùng áy náy nói: “Kỳ thật ta cũng muốn để nó lại cho nàng, ta hao tổn nhiều chân khí của nàng như vậy…!Nhưng ta đã hứa để lại cho Mạc Điệp mất rồi.” Mà Phục Linh đan với Mạc Điệp mà nói cũng trọng yếu hơn.
Sao Thái Sử lại nhẫn tâm đến thế? Nỡ lòng nào hạ độc đứa trẻ mà tự tay mình nuôi lớn.
Chỉ vì muốn Mạc Điệp có thể đời đời kiếp kiếp nghe lệnh của Lý gia a? Thái Sử luôn nói Mạc Điệp còn nhỏ chủ ý lớn, dễ sinh phản niệm, nàng nhìn thế nào cũng nhìn không ra.
Nhạc Chức thấy Lý Chiêu bỗng nhiên nghiêm túc, liếc nàng một cái nói: “Ta nói đùa thôi.”
“Ta biết.” Lý Chiêu hàm tình mạch mạch nhìn Nhạc Chức nói: “Đương nhiên là nàng cảm thấy ta quan trọng hơn Phục Linh đan rồi.”
Mặt Nhạc Chức hiện lên ý cười nhợt nhạt, dáng vẻ không biết xấu hổ của tiểu hoàng đế thật là đáng yêu.
Nhưng nàng không dám nói tiếp, nàng nói cái gì làm cái gì Linh Âm tỷ tỷ đều biết, ngộ nhỡ không cẩn thận phạm giới sẽ rước thêm phiền phức.
“Không nói gì nghĩa là đồng ý.” Lý Chiêu thấy Nhạc Chức mỉm cười, vui vẻ nói.
“Chúng ta đang tìm cách cứu mạng của nàng đấy, nàng có thể để tâm một chút không?” Nhạc Chức bỏ sách đã xem hết xuống, lại cầm lên một quyển khác.
Nàng không ngừng trò chuyện cười đùa cùng tiểu hoàng đế, nhưng ánh mắt chưa từng ngơi nghỉ.
Trên mặt nàng bình tĩnh, trong lòng lại lo âu, nàng còn chưa chuẩn bị tốt đưa tiễn tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế sớm muộn phải đi, đối với chuyện này nàng bất lực.
Nhưng dù sao cũng phải kéo dài một chút! Cho nàng thêm chút thời gian tiếp nhận.
“Được.” Lý Chiêu ôm cuốn sổ không ngừng cọ vào người Nhạc Chức, dính sát nàng nói: “Bây giờ xem đây.”.