Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 33: Buổi sáng bên giếng nước


Đã phần nào quen với thời tiết, Tả Thiếu Dương ra cửa khoan khoái hít một hơi dài, làm vài động tác thể dục chả giống ai. Tia nắng ban mai đã ló rạng, sương sớm tan dần, trên phố lác đác vài khuôn mặt ngái ngủ, khung cảnh buổi sáng chỉ thiếu mỗi tiếng gà gáy thôi, Tả Thiếu Dương chợt nhớ ngoại trừ đến ngõa thị thì y chưa nghe thấy tiếng gà, cũng phải thôi, người còn phải lột vỏ cây để ăn thì lấy gì nuôi gà chứ, nuôi gà là thú chơi sang của nhà giàu rồi. Đường đi đã thông thuộc, cứ thế đi tới bên sông, từ xa đã nghe thấy tiếng nói cười của cô nương và thiếu phụ kia, nhưng bóng người bị cái giếng đá che khuất, không nhìn thấy, Tả Thiếu Dương hơi ngại, không biết nên đi tiếp hay là đợi một lúc đã.

Thiếu phụ thích đùa quay người, nhìn thấy Tả Thiếu Dương đứng trên bậc đá, dùng khuỷu tay huých cô nương: – Này! Tên ngốc lại tới nhìn muội kia. Hi hi..

Cô nương toàn thân váy dài đan xen hai màu trắng tím nhạt cầu kỳ, chẳng giống ăn mặc đi lấy nước, ánh nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt mịn màng thanh tú của nàng, tựa như trong suốt. Từ sau giếng thò đầu ra, mắt ánh lên nụ cười dịu dàng, tay thì đánh thiếu phụ: – Tẩu lại nói linh tinh.

– Ta nói linh tinh? Nhìn thấy không, y nhìn chằm chằm mông muội đấy, mắt muốn lòi ra luôn.

– Tẩu nói cái gì, muội xé mồm tẩu ra.

Cô nương đưa tay ra béo má thiếu phụ, thiếu phụ cười khanh khách nhảy tránh: – Đừng nghich, y nhìn đấy, nếu muội giở trò đanh đá, người ta không thích nữa thì sao?

Câu này quả nhiên hiệu quả ngay, cô nương đó thu tay lại, liếc Tả Thiếu Dương một cái, cúi đầu lấy nước.

Thiếu phụ ngửa đầu lên gọi Tả Thiếu Dương: – Này, đứng ngây ra đó làm cái gì? Còn không mau tới đây, sợ Tiểu Muội ăn thịt à?

Tả Thiếu Dương cười, xách thùng nước đi xuống, bậc đá có nước bị gió lạnh thổi đóng băng, phải hết sức cẩn thận, nếu không ngã oạch một cái thì bêu mặt lớn. hôm qua bị một vố rồi, hôm nay không muốn biểu diễn lần nữa.

Tả Thiếu Dương đi tới giếng, gật đầu coi như chào hỏi, cô nương kia cúi đầu xuống, cả hai đều không nói gì, làm không khí có phần lúng túng, chỉ có thiếu phụ là cười híp mắt, đẩy cô nương: – Này, chẳng phải muội có điều muốn hỏi y sao? Câm rồi à?

– Làm gì có? Cô nương chớp chớp mắt hạnh:

– Quên rồi sao, chuyện Nhị tỷ của muội đó, tối qua còn muốn tìm lang trung hỏi mà, giờ có sẵn rồi mà không tranh thủ, cùng lắm thì muội giúp người ta gánh nước coi như tiền khám bệnh.

– Tẩu không nhắc thì muội quên thật rồi. Cô nương có cớ quay sang nhìn Tả Thiếu Dương, nhưng chưa nói được gì mặt đã đỏ như gấc chín, cúi đầu xuống: – Này, ta muốn nhờ huynh một chuyện được không?

Tả Thiếu Dương ngạc nhiên, quanh đây chỉ có ba người mà, ngó trái ngó phải, chỉ mình: – Cô nương đang nói chuyện với ta hả?

– Còn giả vờ. Thiếu phụ sẵng giọng: – Muội ấy không nói chuyện với cậu, chẳng lẽ nói với ma à?

– Vậy ngoài ta và cô ấy thì còn lại là ma à? Tả Thiếu Dương chỉ là trước kia ít tiếp xúc với nữ giới thôi, không phải nhát gái hay kém mồm miệng, làm cái nghề của y chẳng mấy ai kém mồm miệng hết, y lại là người thích ứng rất nhanh.

– Muốn ăn đòn. Thiếu phụ xinh đẹp chọc người khác quen rồi, đột nhiên bị phản kích, ngực nhấp nhô theo thói quen giơ tay định đánh, chợt nhớ ra mình là phụ nhân làm thế không ổn, lại đẩy cô nương kia: – Này, tên ngốc chọc tẩu, muội không quản à?

– Muội quản á? Hai người liếc mắt đưa… gì đó với nhau, muội quản được sao?

– Giỏi cho nha đầu này, tình lang tới rồi gan cũng lớn hơn phải không? Thiếu phụ đưa tay ra cù nách cô nương, cô nương cười khanh khách nhảy tránh, cả hai đuổi nhau quanh giếng, tiếng cười thanh xuân lãng mạn làm bến sông vắng vẻ thêm không ít sinh cơ.

Trong tai Tả Thiếu Dương vang vọng tiếng cười, mũi loáng thoáng ngửi thấy mùi thơm cơ thể thiếu nữ, bóng hồng qua lại, đường cong mơn mởn phơi phới tuổi xuân qua lại trước mắt, đến khi có một cơn gió lạnh thổi thốc vào mặt y mới định thần lại, phát hiện mũi cũng có xu hướng nóng lên tiếng nói: – Cô nương có chuyện cứ nói, ta giúp được nhất định sẽ giúp.

Thiếu phụ bấy giờ mới dừng tay, cô nương đỏ mặt nói: – Là thế này, Nhị tỷ ta cai sữa cho con rồi, nhưng sữa vẫn còn nhiều, ngực căng rất khó chịu, huynh có cách nào chữa được không?

– Chuyện này đơn giản mà. Nói tới chuyện y dược là đầu óc Tả Thiếu Dương xoay chuyển rất nhanh: – Về để Nhị tỷ cô nương dùng bốn lạng mạch nha sống sắc lấy nước uống, có thể hóa giải căng sữa.

– Thật vậy sao? Cô nương thoáng ngẩng đầu lên: – Đa tạ, vậy để ta lấy nước cho huynh.

Cô nương muốn đưa tay ra lấy nước cho y, nhưng là nam nhân sức dài vai rộng, Tả Thiếu Dương sao có thể để một cô gái lấy nước hộ, nơi này người qua người lại, nhìn thấy chẳng phải cười thối mặt y sao, vội nói: – Không không, cô nương để ta tự lấy là được rồi, đa tạ.

Thiếu phụ lắc đầu: – Đúng là cái tên ngốc, cơ hội tốt như thế mà không biết thuận nước đẩy thuyền.

– Không phải thế, ta là một đại nam nhân sao có thể để các cô lấy nước hộ, người ta cười cho mất. Tả Thiếu Dương thật thà giải thích:

Thiếu phụ thấy cả hai ngượng ngùng, chủ động đứng ra giúp: – Buổi chiều Tiểu Muội sẽ ra đây giặt y phục, hay là cậu để muội ấy giặt cho.

– Chuyện này… Không cần, ta tự giặt được.

Cô nương vốn cũng xấu hổ không muốn giặt, nhưng mà Tả Thiếu Dương từ chối như vậy làm nàng tủi thân, kéo thiếu phụ: – Người ta lo muội giặt không sạch đấy, tẩu đừng nói nữa.

– Không, không, ta không có ý đó. Tả Thiếu Dương thấy cô nương chừng giận, nghĩ giặt cái áo cũng chẳng có gì to tát, liền nói: – Vậy chiếu ta mang tới giờ cô nương, đa tạ.

– Không cần đa tạ. Thiếu phụ cười hì hì: – Lần sau cậu chữa khỏi bệnh tức ngực cho muội ấy coi như báo đáp rồi.

Tả Thiếu Dương nghiêm túc nói: – Cô nương bị tức ngực sao? Không thể xem nhẹ đâu, có thể liên quan tới nhiều vấn đề khác, ta có thể xem hộ cô nương.

Tất nhiên người ta xem bệnh là bắt mạch, có điều nàng không sao cả, đây chỉ là trò đùa ác của tẩu tẩu nàng thôi, không khỏi nghĩ tới xem cái khác, đến tai cũng đò dừ: – Huynh đừng nghe tẩu ấy nói linh tinh, ta không sao hết, tẩu ấy cứ mang ta ra đùa. Nói rồi đưa tay chọc thiếu phụ, thiếu phụ đề phòng trước giữ lấy tay nàng, cố ý đẩy về phía Tả Thiếu Dương.

Thềm đá có băng, Tả Thiếu Dương vừa tránh đi thì bị trượt chân, còn may tay kịp bám vào thành giếng cao bằng nửa người, nếu không ngã rồi, chỉ là người chấn động, cái khăn trên đầu rơi xuống, búi tóc vốn xiêu vẹo không chặt tán ra, đổ xuống che kín mặt mày trước lẫn sau.

Cô nương vừa tránh được không va vào người Tả Thiếu Dương, định phản kích lại đại tẩu mình, nhìn thấy thế thì phì cười.

Tả Thiếu Dương luống cuống chân tay, túm bừa tóc lên, búi thành cục to tướng trên đầu, chả khác gì cái mào gà lớn, làm hai nàng càng cười tợn. Thiếu phụ đẩy cô nương một cái: – Còn không mau giúp người ta búi tóc.

Cô nương xấu hổ lắm, nhưng thấy Tả Thiếu Dương lóng nga lóng ngóng đi tới: – Này, để ta giúp huynh, lớn thế rồi mà ngay tóc cũng không biết búi.

Tả Thiếu Dương cười ngượng: – Đa tạ cô nương.

– Thích đa tạ. Cô nương khẽ lẩm bẩm, nhẹ nhàng lấy một cái lược gỗ đào mộc gái trên đầu, nói: – Huynh đứng thế này làm sao ta chải được.

Tả Thiếu Dương không thấy chỗ nào để ngồi, thế là hạ người đứng tấn, hai nàng càng buồn cười, cô nương đó đứng trước mặt giúp y chỉ đầu, khoảng cách hai người khá gần, Tả Thiếu Dương ngửi thấy được mùi thơm từ cơ thể thiếu nữ, bầu ngực vun đầy nhấp nhô ngay tầm mắt, muốn nhìn lắm, nhưng mà bên cạnh có một thiếu phụ tai quái kìa, sợ bị nhìn thấy bản mặt Trư Bát Giới, luyến tiếc nhìn lần cuối mới nhắm mắt lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận