Miêu Bội Lan nhận lấy cái túi, lắc đầu, lấy từ trong ngực áo ra một cái bọc được gói bằng khăn tay, nàng mở ra, bên trong là một cái bánh bao đen, đã ăn được non nửa rồi, bên trong cũng là vỏ dâu, nhưng nhiều hơn của nhà Tả Thiếu Dương. Có vẻ như cách làm bánh bao nhân vỏ dâu này bách tính khu vực đều biết làm, đây là thứ lương thực chính trong thời kỳ thiếu thốn lương thực.
Tả Thiếu Dương đưa tay ra sờ nửa cái bánh của Thẩm Bội Lan: – Á, cứng như đá rồi, làm sao mà ăn được, ăn cái của ta này, cô nương ăn luôn đi, để lạnh không dễ ăn.
Miêu Bội Lan quay đi, cầm cái bánh lên cắn một miếng nhỏ, nhai chầm chậm.
Tả Thiếu Dương thấy nàng tỏ ra cương quyết, mắt đảo một vòng, giật lấy cái bánh nàng đang ăn, nhét hai cái bánh vào tay nàng: – Cô nương cho ta một con sóc, ta trả hai cái bánh bao, vậy là không ai nợ ai. Nói xong không cho nàng kịp phản ứng, cầm giỏ thức ăn chạy luôn.
Miêu Bội Lan đứng dậy muốn đuổi, nhớ ra Tả Thiếu Dương đi cùng cha y, nên không dám, chỉ thoáng ngần ngừ y đã chạy về bên cha y rồi, nàng cúi đầu nhìn hai cái bánh bao nóng hôi hổi trong tay, toàn thân cũng ấm áp như được hơi nóng bánh bao lan sang, cắn một miếng, mềm ngọt, sống mũi hơi cay cay rồi, lẩm bẩm: – Đồ ngang ngược, đáng ghét.
Tả Thiếu Dương chạy về quán, thấy không ai xem bệnh, đặt giỏ thức ăn lên bàn: – Cha, ăn cơm thôi.
Tả Quý nhìn cái bánh trong tay Tả Thiếu Dương, từ kích cỡ ngoại hình nhận ra không phải của nhà mình, hỏi ngay: – Ở đâu ra đấy?
Tả Thiếu Dương hơi ngớ ra, may đầu óc cũng nhanh nhẹn, nói dối không chớp mắt: – Là đại thúc ở tiệm tạp hóa cho con, nhưng mà không ngon, kém xa mẹ làm, nên con ăn một nửa rồi thôi.
Tả Quý trợn mắt lên: – Người ta có lòng tốt cho con, con còn kén cá chọn canh cái gì nữa? Ăn đi.
Tả Thiếu Dương đau khổ “dạ” một tiếng, đây gọi là làm việc tốt gặp họa mà, đưa nửa cái bánh lên miệng, nhìn cái bánh bị cắn nham nhở, lòng nóng lên, tưởng tượng hàm răng trắng, bờ môi xinh xinh kia cũng từng cắn cái bánh này, đây chẳng phải là “hôn gián tiếp” sao, nghĩ thế không kìm được quay sang nhìn Miêu Bội Lan. Miêu Bội Lan vẫn ngây ra cầm hai cái bánh nhìn về phía Tả Thiếu Dương, thấy y chuẩn bị ăn cái bánh mình ăn dở, không biết có đoán được suy nghĩ đen tối trong lòng y không mà thẹn đỏ mặt, quay đi.
Không khí đang tựa như có đám mây hồng bập bềnh trôi thì đột nhiên bị sấm sét phá tan nát, Tả Quý quát: – Còn chưa ăn đi, đợi cái gì hả? Đại khái nghĩ rằng Tả Thiếu Dương chê bánh không ngon lên chần chừ không ăn.
Tả Thiếu Dương vội thu hồi ánh mắt lại, tí tởn cắn một miếng, nhưng thực tế không được như tưởng tượng, cắn không nổi, cứng như đá vậy, nhả miếng bánh ra, làm sao nha đầu đó nuốt nổi chứ? Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Tả Quý, đánh cho trở lại mồm, lần này rút kinh nghiệm cắn một miếng nhỏ thôi, thế mà cắn ra được răng thiếu cũng nữa cũng rời ra luôn, ngậm trong miệng một lúc để nước bọt làm ướt mới nhai, mà vỏ dâu lại nhiều hơn bột, thực ra cảm giác như nhai rơm vậy, nuốt một cái mà chảy nước mắt.
Lúc này Tả Quý chừng nghĩ dạy y một bài học quý trọng thực phẩm thế là đủ, nói: – Được rồi, cất đi, về hâm nóng lại rồi ăn, giờ ăn bánh nóng của nhà đi.
Tả Thiếu Dương như được ân xá, vội cất nửa cái bánh vào lòng, mở giỏ cơm, lấy ra hai ống trúc, bốn cái bánh, đem so với cái bánh của Miêu Bội Lan, hôm nay cái bánh nhà mà y vẫn chê bai đột nhiên ngon lạ.
Vừa ăn Tả Thiếu Dương len lén nhìn Miêu Bội Lan, thấy nàng cúi đầu ăn bánh của mình mới yên tâm.
Đang uống ngụm canh cho thông họng thì Tả Quý lại đột nhiên hỏi: – Cô nương đó là ai?
Tí sặc, cha y cũng ác quá đi, chọn đúng lúc để hỏi, Tả Thiếu Dương cẩn thận trả lời: – Lần trước con ngã xuống núi, chính nhờ cô nương đó cứu con từ trên núi xuống, cô ấy tên là Miêu Bội Lan.
– À, vậy tạ ơn người ta ra sao?
– Tỷ tỷ cho nàng ấy tiền, nhưng nàng ấy không lấy.
Tả Quý gật gù khen ngợi: – Ừm, thi ân không cần báo đáp, là cô nương tốt.
Tả Thiếu Dương nghe thấy cha khen Miêu Bội Lan thì nhân lúc ông cao hứng nói: – Cha, hay là chúng ta mua lấy gánh củi của cô nương ấy, coi như là báo ân đi, cô ấy ngồi từ sáng tới giờ mà không bán được, nếu phải mang về nhà thì tội lắm.
Tả Quý nhìn đống củi tô gấp rưỡi người Miêu Bội Lan nhíu mày: – Bó củi to như thế mang về, nhỡ chúng ta không thuê được phòng nữa thì vứt đi à?
Tả Thiếu Dương liếng thoắng: – Cha, chúng ta không thuê được nhà của Triệu thẩm, chẳng lẽ không thể thuê nhà của người khác sao? Cho dù không mở Quý Chi Đường cũng phải tiếp tục sống mà, sống thì cần phải đun củi. Củi nhà ta không còn nhiều, sớm muộn gì cũng phải mua. Hơn nữa người ta còn cứu mạng con nữa, khi đó con bị ngã ngất giữa lưng núi, tỷ tỷ lại không biết leo nói, sợ chỉ biết khóc thôi, cô nương ấy vừa vặn đi qua, nghe xong không nói một lời leo lên cứu con xuống. Nếu không có cô ấy nói không chừng con đã chết lạnh trên đó rồi, hoặc là tỉnh lại cựa quậy ngã xuống không biết chừng. Người ta là ân nhân cứu mạng của con. Cô nương ấy lòng tự trọng cao, không nhận tiền của người ta, mua củi của cô ấy cũng không thể nói là giúp đỡ hay báo ân, tối đa là tiện cho hai bên thôi.
Tả Quý bị nhi tử nói cho váng đầu: – Ừ, ừ, con nói có lý. Vậy… Tốn bao nhiêu tiền?
– Con chưa hỏi, có điều củi cô nương đó bán là nhiều nhất ở nơi này, người ta bán 8 đồng, cô nương ấy nhiều hơn, thế nào cũng phải chín đồng.
– Vậy được. Tả Quý lấy túi tiền ra, đếm chín đồng: – Này, bảo cô nương đó gánh tới nhà.
– Vâng. Tả Thiếu Dương cầm lấy tiến: – Cám ơn cha.
– Cám ơn cha làm cái gì?
Tả Thiếu Dương gãi đầu: – Con giúp người ta cám ơn cha.
Nói xong sợ cha mình vặn hỏi, hớn hở đi tới chỗ Miêu Bội Lan. Trải qua một chuyện khi nãy, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể lờ mờ đoán ra được điều gì rồi, Miêu Bội Lan biết y tới nhưng lại vờ như không thấy, mắt một mực nhìn thẳng về phía trước.
Tả Thiếu Dương lúc này mặt dày hơn rồi, ít nhất với Miêu Bội Lan, không còn ngại ngùng nữa, vòng qua trước mặt nàng, oai phong hỏi cứ như mua cái gì ghê gớm lắm chứ không phải mua củi: – Bội Lan cô nương, chỗ củi này bao nhiêu tiền?
Miêu Bội Lan không né tránh được nữa, đáp: – 8 đồng.
– Một bó củi lớn thế này mà có 8 đồng à, củi của cô nương to và nhiều hơn của người ta mà. 9 đồng, cha ta bảo ta mua đấy, cô nương giúp ta mang về nhà nhé, bó củi lớn thế này ta không mang nổi. Tả Thiếu Dương nói xong đưa bỏ chín đồng vào tay nàng:
Miêu Bội Lan đếm từng đồng một, cẩn thận cho vào một cái túi nho nhỏ, cất trong lòng, trả lại Tả Thiếu Dương một đồng.
– Làm sao? Tả Thiếu Dương đẩy tay nàng lại: – Ta nói chín đồng mà.
Miêu Bội Lan đưa tay kia ra, nắm lấy tay y, vỗ đồng tiền vào tay y, sau đó gánh bó củi lên đứng đợi y dẫn đường, không nói không rằng, mặt lạnh tanh, hết sức nghiêm túc.
– Bội Lan cô nương. Tả Thiếu Dương sợ nàng hiểu lầm mình nói vội: – Là lần trước cô nương cứu ta, ta không có cách nào báo đáp cho nên mới làm thế, ta không có ý gì đâu. Cho đến khi Miêu Bội Lan nhìn thẳng vào mắt y như muốn xác nhận, cuối cùng khẽ gật đầu mới thở phào hớn hở nói: – Bội Lan cô nương đi bên này.