Đại Lục Liên Hoa

Chương 21: Chương 21: Đan



Khi không gian tĩnh lặng và đen tối đang bao trùm lấy Ma Thú Hạch cũng là lúc những Ma Thú đang bắt đầu cuộc đi săn của mình. Bóng đêm là đồng minh không thể tuyệt vời hơn đối với những Ma Thú sử dụng sức mạnh từ Âm khí.

Nơi quái quỉ này không hề dành cho kẻ yếu tồn tại, kẻ mạnh thì làm vua kẻ yếu thì chỉ có thể làm mồi cho kẻ khác. Ma Khuyển Vương khi chiều cùng chàng thiếu niên trẻ tuổi khoác lên mình y phục màu trắng cùng chơi trò mèo vờn chuột. Mà giờ đây nó đã nằm gục xuống trong vũng máu của chính mình, nó đã bại dưới tay một con Ma thú khác. Sinh tồn nơi đây quả thật khắc nghiệt .

Trong khi đó bên dưới Ma Thú Hạch, cũng có một cuộc chiến nữa đang âm thầm diễn ra. Giữa một chàng thiếu niên trẻ tuổi và thất đại thần thú thượng cổ.

Lúc này chàng thiếu niên đã bị trọng thương sau một chiêu thức mở màn của trận pháp, máu đã vương trên đôi má trắng hồng của chàng. Chàng đã tạm thời phải chùn bước trước sức tấn công quá áp đảo từ phía đối thủ.

Nhìn thấy sự hung hăng khi nãy của Trương Vệ đã vơi đi, thì Hãn Huyết liền chậm rãi tiến lên đứng đối diện với Trương Vệ. Giọng gắt gỏng thông báo:


“Trương huynh đệ, ta biết ngươi là một người tốt. Nên đòn vừa rồi chỉ là lời cảnh báo, nếu vẫn còn thiết sống thì hãy nhanh chóng rời khỏi đây. Cơ hội này chỉ đến một lần mà thôi.”

Trương Vệ nghe những lời đó thi nhếch một bên mép lặng lẽ không đáp. Trong lòng bàn tay phải của chàng vẫn đang nắm chặc lọ thần dược. Thấy tình hình này buộc bản thân phải dùng đến nó đặng giải nguy nên chàng vội lật ngửa bàn tay lên. Trực tiếp lấy phần nắp lọ mạnh mẽ vứt đi, sau đó đổ đan dược lên bàn tay kia.

Lúc đan dược rời khỏi nơi chứa đựng nó thì cũng là lúc, bản thân nó phát huy tối đa công dụng. Với nguồn sức mạnh thần bí mà nó đang mang theo là rất khó lường, minh chứng là khi vừa chạm đến lòng bàn tay của Trương Vệ nó liền bạo ra những luồng hào quang màu tím rực rỡ và huyền bí. Những luồng hào quang ấy kết lại thành những dòng chảy uốn lượn xung quanh Trương Vệ, như thế muốn nuốt chửng cả người chàng vào bên trong.

Với tất cả những gì đang thể hiện viên đan dược này thật là vượt xa trí tưởng tượng của Trương Vệ. Đến cả những thần thú khi chứng kiến nguồn năng lượng đang bạo phát ra dữ dội kia, cũng có vài phần thất kinh. Thấy chàng thiếu niên trẻ tuổi dường như có ý định dùng đến thứ đan dược thần kỳ này, Hãn Huyết ngay lập tức lên tiếng:


“Trương thiếu hiệp, ngươi đang có sự lựa chọn sai lầm đấy. Đừng vội mà dùng đến thứ đó bởi vì nó là một loại đang dược cực kỳ giá trị nhưng không kém phần hung hiểm. Nếu không đủ bản lĩnh thì tốt nhất đừng nên dùng, e sau này ngươi sẽ phải hối hận.”

Nhắc nhở đối phương là vậy nhưng tuyệt nhiên các thần thú đều không hề có ý định sẽ ngăn cản việc làm của Trương Vệ.

Còn về phần mình, Trương Vệ cũng cảm nhận được sức mạnh của viên đan dược này không phải dạng tầm thường cho nên chàng cũng có một chút lưỡng lự trong việc quyết định. Kèm theo việc nhắc nhở của Hãn Huyết, khiến chàng lại thêm phần đắn đo. Liền hỏi lại ngay:

“Ngươi biết thứ này là gì hay sao?”

“Đương nhiên là ta biết đến nó. Đan dược này có tên là Cửu chuyển thông minh hoàn nó thuộc hàng nhất phẩm đan dược cực hiểm. Chỉ có những dược sư thuộc hàng cao nhất mới có thể luyện chế ra được.”Hãn Huyết không có gì là vội vàng cứ chậm rãi mà nói.”Công dụng của nó như cái tên, có thể biến đổi thành chín hình dạng khác nhau. Tùy theo nhu cầu của người sử dụng, nhưng có một nhược điểm chí tử. Là tất cả những năng lực mà nó đang mang theo chỉ là vay mượn từ dược sư đã chế tạo ra nó. Nói một cách khác là ngươi đang gián tiếp thông qua đan dược mà sử dụng năng lực của kẻ đã tạo ra thứ này.” Nói đến đây thì giọng điệu của Hãn Huyết bất ngờ trở nên giận dữ:”Nhưng nó sẽ có tác dụng phụ đó là, ngươi có thể sẽ bị điều khiễn hoặc khống chế thần trí trong giai đoạn về sau, dù cho đan dược đã hết công dụng đi nữa. Trừ phi kẻ đó dùng thuốc giải lên người của ngươi thì việc đó mới hoàn toàn bị giải trừ. Ngươi hiểu ý ta là gì mà phải không?” Dứt lời ánh mắt Hãn Huyết gắt gao nhìn Trương Vệ, nó đang mong chờ một sự quyết định đến từ chàng thiếu niên trẻ tuổi ấy.


Trương Vệ đã lắng nghe tường tận mà không bỏ xót bất kỳ một chi tiết nào, chàng dừng lại một vài phút để chìm đắm trong nhiều luồng suy nghĩ khác nhau. Đến cuối cùng chàng lại nở một nụ cười tinh quái:

“Nếu với kẻ khác ta có thể lo lắng, nhưng đây là Như Tuyết tỷ. Ta một lòng tin tưởng tỷ ấy.” Lời nói vừa dứt, Trương Vệ không một chút chần chừ mà nuốt ngay một hơi thần dược vào cơ thể trước sự chứng kiến của Thất Đại Thần Thú.

Cứ tưởng mọi chuyện sẽ dễ dàng, nhưng không thực sự như vậy. Loại đan dược này có mùi vị vô cùng khó nuốt trôi, nó là sự pha trộn giữa vị đắng và vị chát kèm theo một chút vị chua của me hòa trộn lại với nhau tạo nên một hợp chất hủy diệt đường ruột. Đầu lưỡi của Trương Vệ chỉ vừa chạm vào nó thôi, thì mùi của nó đã hắc đi khắp các cơ quan trên phần đầu của Trương Vệ. Từ mắt mũi rồi đến tai, thậm chí là khiến cả não bộ của chàng phải choáng váng.

Với đủ thứ kinh dị hành hạ như thế thì cơ thể chàng liền sản sinh ra sự đào thải ngay lập tức. Trương Vệ dường như cảm thấy phần bụng đau thắc và có thứ gì đó đang bắt đầu trào ra từ bên trong thông qua phần miệng. Khi nó gần như sắp trào ra đến nơi và cuốn văng viên thần dược kia ra ngoài. Thì chàng đã nhanh hơn một bước dùng bàn tay mà chặn lại ngay cửa miệng, tạm thời thành công ngặn chặn được sự biểu tình của cơ thể.

Nhưng khi bạn đã quyết chống lại sự phản kháng của cơ thể, thì cũng là lúc bạn sẽ bị nó hành hạ đến mức không thể nào tả nổi và Trương Vệ là một trường hợp điển hình. Trong một khoảng khắc ngắn ngủi khi nuốt viên thần dược. Đôi chân của Trương Vệ liền mềm nhũn mà ngã quỵ ra đất, cơ thể cũng không chịu kém cạnh khi run lên bần bậc. Nhưng bàn tay của chàng vẫn tuyệt đối giữ ngay trước miệng, nhằm cố hết sức trung hòa viên đan dược này vào cơ thể.


Khi tình hình đang trong lúc khó khăn nhất Trương Vệ đã nhớ đến hình ảnh mà bản thân chàng bị bắt nạt, bị chê cười là phế vật, và bị người người xa lánh. Đến ngay cả người trong tộc cũng xem chàng như kẻ thừa, trong khi chàng đường đường là một thiếu gia chủ. Tất cả những thú đó không đau khổ bằng việc phụ thân chàng cũng đối xử với chàng như một kẻ khờ. Khiến chàng không bao giờ thấy bản thân được tôn trọng trong cuộc đời này.

Khi những hình ảnh đó đến với chàng, nó đã khiến khóe mắt chàng cay đắng. Những giọt lệ đang chựt chờ để lăn trên đôi má đang căng phồng lên vì đang cố nuốt trôi thần dược.

Nhưng rồi đột nhiên ánh mắt chàng thay đổi, một tia hận thù đã hiện lên trong đôi mắt thánh thiện, nó đã áp mạnh mẽ và giết đi sự yếu đuối đang hiện diện trong tâm khảm chàng lúc này. Bằng phong thái mạnh mẽ, chàng không muốn bản thân lại là kẻ thua cuộc. Liền dùng hết sức bình sinh nuốt trôi một hơi viên đan dược xuống, khiến đôi mắt nhất thời trợn trắng.

Khi những khó khăn qua đi thì trái ngọt mới đến. Chỉ chưa đầy một phút thần dược đã trung hòa với kỳ kinh bát mạch và nó liền ban tặng cho Trương Vệ một nguồn chân khí dồi dào bất tận. Khiến chàng vui mừng như điên, không nhịn được mà liền bạo phát ra nguồn chân khí vừa được vay mượn đó.

Chân khí ngay lập tức được bộc phá ra bên ngoài cơ thể, khiến toàn thân Trương Vệ phát sáng như mặt trời với những chùm ánh sáng tím. Tiếp theo sao đó là hai đốm sáng trắng nhỏ từ hư vô xuất hiện uốn lượn quanh thân thể Trương Vể, theo hình vòng cung. Điều đặt biệt là trên những đốm sáng ấy ghi một chữ “Thần”.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận