Đại Lý Tự Khanh - An Ni Vi

Chương 14: Đông cung


Trong bóng tối, hơi thở của hai người đột ngột thắt lại.
Tủ quần áo tuy rộng rãi, nhưng cũng chứa nhiều quần áo, lại thêm hai người ngồi ngang.
Thân hình Tô Mạch Ức không cường tráng, nhưng cao lớn và rắn chắc.
Hơn nữa hai người đều ngả người về phía sau theo bản năng, muốn tránh xa “đông cung sống”, vì thế không gian trong tủ càng thêm chật hẹp.
Lưng nàng áp vào ngực hắn, có luồng hơi ấm xuyên qua quần áo.
Tiếng xé lụa bên ngoài chợt truyền đến, trong tủ quần áo âm u tĩnh mịch có vẻ vang lên đột ngột một cách đáng sợ.
Có người vội vàng xé toạc xiêm y.
Lâm Vãn Khanh vô cùng xấu hổ, run rẩy muốn đóng cửa tủ lại, nhưng bàn tay mềm nhũn, một cái tua rua trang trí trên váy của nữ tử từ trong tủ lăn ra.
Tua rua được khảm ngọc, rơi xuống đất sẽ phát ra tiếng động.
Nàng sợ tới mức vội vàng dùng tay kéo nó, kết quả là tua rua bị kẹt ở phía dưới cánh cửa tủ.
Không thể đóng cửa.
Lâm Vãn Khanh há hốc mồm, quay đầu nhìn Tô Mạch Ức, muốn xin chút chỉ thị.
Nhưng mà Tô đại nhân phía sau cũng không bình tĩnh hơn nàng.
Cho dù ánh nến trong phòng mờ mịt, Lâm Vãn Khanh vẫn có thể nhìn thấy hắn đang áp chặt mình vào thành tủ, hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài rung rẩy, gương mặt lạnh như băng từ đỉnh đầu thiêu đốt tới cổ……
Lâm Vãn Khanh lập tức gạt bỏ ý định hỏi ý kiến hắn.
Đông cung sống thì cứ đông cung sống, dù sao lúc trước học ở thư viện, không phải chưa từng xem xuân cung đồ với đám bạn cùng trường, thêm từ “sống” thì khác cỡ nào.
Nhưng chưa hết thời gian của nửa chén trà nhỏ, Lâm Vãn Khanh đã hiểu.
Khác nhau!
Thật sự rất khác!
Cảnh tượng trước mắt rất sinh động, thỉnh thoảng vang lên tiếng rên rỉ say đắm của nữ tử và những lời phóng túng của nam tử, tuy nàng cố gắng bình phục bản thân nhưng rất khó tĩnh tâm.
AdvertisementsREPORT THIS AD
Giường và tủ quần áo chỉ cách vài bước, tuy hai người buông rèm xuống, nhưng tiếng ồn ào của tấm rèm và chiếc móc bằng ngọc vẫn xuyên qua.
Giữa tấm rèm mỏng bay phấp phới, hai người trần truồng như hai con trăn khổng lồ quấn lấy nhau điên đảo, từng tràng rên rỉ kịch liệt.
Trên giường mờ ảo, nam nhân dang rộng chân của nữ tử, đẩy đến hai bên ngực nàng.
Sự mềm mại hồng nhuận của nữ nhân phản chiếu ánh nến đung đưa, còn gậy th*t thô to của nam nhân cọ xát rực rỡ giữa hai chân nữ tử, đột nhiên ưỡn người cắm vào.
Nữ tử phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ.
“Thật dâm đãng,” nam nhân thở hổn hển như trâu, không ngừng đẩy eo thọc vào rút ra, đuổi theo nữ nhân hỏi có thoải mái hay không.
Nữ nhân chuyển qua lẳng lơ, tiếng rên ướt át, run rẩy đáp thoải mái.
Nam nhân khẽ cười, vỗ lên bộ ngực trắng ngần chóa lóa của nàng, đẩy chúng về phía trước, cả người rời khỏi giường, dùng hết sức chạy nước rút giữa chân nàng.
“Ừm…… Đâm chết nàng!” Nam nhân đỏ mắt, càng mạnh mẽ hơn.
Một chiếc giường kêu rầm rầm, ngay cả rèm phía trên lung lay như sắp đổ.
Lâm Vãn Khanh không thể chịu đựng được nữa.
Nàng dứt khoát nhắm mắt, nhích lại gần Tô Mạch Ức.
Vừa tới gần, nàng áp vào Tô Mạch Ức mà không hề giữ kẽ.
Một món đồ thô cứng đáng sợ cũng áp vào nàng mà không hề giữ kẽ.
“……” Sống lưng Lâm Vãn Khanh mềm nhũn, mồ hôi chảy ròng ròng.
Tuy nhiên, không thể trách Tô đại nhân về chuyện này.
Cảnh tượng trước mắt này, một nữ tử chưa lập gia đình như nàng xem đến độ miệng lưỡi khô khốc, nhiệt khí dâng trào. Tô Mạch Ức dù gì cũng là nam nhân, nếu không có chút phản ứng nào, có phải càng cảm thấy đáng sợ hơn không?!
Tô Mạch Ức khàn giọng rên một tiếng khi bị nàng chạm vào đột ngột như vậy, sau đó dùng tay chắn trước người mình.
Nhưng mà Lâm Vãn Khanh đã tận mắt thấy món đồ của Tô Mạch Ức. Hắn được trời ưu đãi như vậy, một bàn tay làm sao ngăn được.
Cho dù Tô Mạch Ức điều chỉnh góc độ tay thế nào, sẽ luôn có một cái đầu nhô ra một chút, chọc vào lưng nàng, cọ xát mông nàng.
Tuy bị hai lớp quần áo ngăn cách, sức nóng và độ cứng thực sự khiến Lâm Vãn Khanh khiếp sợ.
Người ta nói gối thêu hoa là bao cỏ, nhưng gối của Tô Mạch Ức không chỉ thêu hoa bên ngoài, mà bên trong còn giấu vàng……
Lần này, nàng muốn nhắm mắt cũng không được.
Bởi vì chỉ cần nhắm mắt, trước mắt Lâm Vãn Khanh chỉ toàn là vàng thật bạc trắng của Tô đại nhân mà nàng đã chứng kiến đêm đó.
Thô hơn Tống Tam Lang, dài hơn Tống Tam Lang, quan trọng hơn là, đẹp hơn Tống Tam Lang.
Nàng càng nghĩ càng khô nóng, bầu không khí trong tủ quần áo vốn oi bức lại nóng lên lần thứ hai.
Chóp mũi tràn ngập hơi thở của Tô Mạch Ức, gỗ thông, cỏ xanh, giấy cũ và mùi thơm của mực mới, mát lạnh trêu người.
Khí nóng mà hắn thở ra tràn ra sau gáy và sau tai, Lâm Vãn Khanh siết chặt cơ thể theo bản năng, hô hấp cũng gấp gáp hai phần.
Người trên giường vẫn mạnh mẽ. Một tiếng gầm nhẹ của nam nhân tràn ra cổ họng, sau đó hắn đứng thẳng người.
Đinh đinh đong đong, tiếng móc ngọc chạm vào nhau chậm lại.
Hai người nhắm mắt run rẩy, sau đó nam nhân dường như nhẹ nhõm, nằm đè lên người nữ nhân, thở hổn hển, kề da sát thịt.
Lâm Vãn Khanh vốn không muốn xem, nhưng nàng quá tò mò.
Nàng nhẹ nhàng mở một mắt, nhìn thấy một bàn chân trắng nõn của Vương di nương đung đưa thò ra khỏi rèm. Rèm đỏ mềm mại dường như biến thành đầu lưỡi rực lửa, liếm láp từng tấc da thịt trên bàn chân nàng.
“Tam Lang ~” Giọng nói lẳng lơ của nữ nhân lại vang lên.
Lâm Vãn Khanh vốn thở phào nhẹ nhõm, thoáng chốc lại vọt lên cổ họng.
“Người ta còn muốn, ngứa quá à ~”
Giọng điệu như muốn cướp đi linh hồn người khác, nói những lời dâm đãng không chịu nổi.
Nam nhân trên giường quả nhiên run lên, món đồ vừa xẹp xuống lại chậm rãi ngẩng đầu, chộp lấy nữ nhân trên giường, mở rộng hai chân bước xuống giường.
Hắn ôm nàng như vậy, thân hình trắng như tuyết của nữ nhân đối diện với tủ quần áo của Lâm Vãn Khanh và Tô Mạch Ức.
Thân thể va chạm, hình ảnh gậy th*t của nam nhân ra vào nữ nhân đặc biệt rõ ràng.
Âm hộ mềm mại của nữ nhân bị căng đến mức trắng nõn, thịt mềm không ngừng tung bay, nước nhờn đầm đìa làm cho túi của nam nhân bóng nhẫy, nước bọt chảy xuôi xuống.
Bọn họ vừa đi vừa cắm, thẳng đường đến trước tủ quần áo của hai người.
“Nhìn này,” nam nhân ôm nữ nhân từ phía sau, để hai chân nàng treo trên không, “Nhìn dương v*t của gia cắm vào âm hộ dâm đãng của nàng thế nào, đâm nàng phun ra nước ra sao.”
Khoảng cách quá gần, có thể nhìn thấy hết thảy. đầu v* cương cứng của nữ nhân lần lượt lướt qua khe hở nhỏ của tủ quần áo, chui vào bên trong.
Lâm Vãn Khanh nghi ngờ, có phải hai người này cố ý muốn biểu diễn cho họ xem không.
Nhưng nàng suy đoán, một bên của tủ quần áo hẳn là một chiếc gương đồng. Quần áo mà Vương di nương mặc ngày thường, lúc này đúng lúc chúc mừng bọn họ.
Xấu hổ đến cùng cực sẽ luống cuống chân tay.
Lâm Vãn Khanh lại phải nhìn Tô Mạch Ức, ánh mắt cầu cứu.
Tô Mạch Ức vẫn mang vẻ mặt chịu đựng sự tàn phá, giống một đóa hoa mỏng manh trong cơn bão tố.
Cho tới bây giờ hắn mới phát hiện, hóa ra eo của Lâm Vãn Khanh nhỏ như vậy, mông cong như vậy, thời điểm cọ nhẹ vào mu bàn tay hắn còn mềm như vậy.
Một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn dài trên thái dương hắn, dọc theo yết hầu và rơi vào vạt áo chồng lên nhau của hắn.
Hắn cao hơn Lâm Vãn Khanh rất nhiều, khi nhìn xuống, có thể nhìn thấy cái gáy trắng nõn và đôi tai nhỏ nhắn mượt mà của nàng.
Dáng vẻ rất mềm và ngọt ngào.
Không kìm lòng được muốn cắn một miếng.
“……” Phần thân thể vốn đau không chịu nổi lại càng thêm khó chịu.
Vào lúc cấp bách như vậy, nam nhân cách bọn họ chỉ một cánh cửa hét lời dâm đãng và nhấc nữ nhân lên. Phần thân trên của Vương di nương nằm thẳng trên cánh cửa tủ quần áo.
Hai người chiến đấu kịch liệt, đập liên tục vào cánh cửa gỗ, khiến cả tủ quần áo đều rung chuyển.
Tô Mạch Ức không còn rảnh tay để che thứ đã ngẩng đầu dưới bụng. Hắn chỉ có thể liều mạng chống vào hai bên tủ quần áo, cố gắng giữ thăng bằng để mình không đến mức bị văng ra ngoài.
Cứ như vậy, món đồ không an phận của hắn cũng lắc lư theo tủ quần áo.
Phía trước là Lâm Vãn Khanh, nàng cũng đang cố gắng giữ thăng bằng giống hắn.
Khi món đồ của hắn chạm vào bờ mông mềm mại của nàng, Tô Mạch Ức rõ ràng cảm thấy Lâm Vãn Khanh cứng đờ một chút.
Vành tai trắng nõn ban nãy lặng lẽ chuyển sang màu đỏ.
Tô Mạch Ức cảm thấy kỳ quái trong lòng, có điểm xấu hổ và bất đắc dĩ, nhưng càng có cảm giác sảng khoái xấu hổ, khiến hắn thật sự khó nhịn hừ nhẹ.
“Ồ! Thanh Thanh! Tiểu âm hộ của Thanh Thanh thật nhiều nước! Lau khô đi!”
“……”
Tuy rằng vị Thanh Thanh này không phải người trong lòng, nhưng trong cảnh tượng như vậy, Tô Mạch Ức không thể tránh khỏi bắt đầu quanh quẩn trên mặt Lâm Vãn Khanh.
Thật ra, nếu Lâm Vãn Khanh là nữ tử, hẳn là rất đẹp.
Đôi mắt hạnh của nàng luôn tươi cười và ấm áp, đặc biệt là khi nàng nổi cơn bướng bỉnh. Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, thà chết chứ không chịu khuất phục càng có nét quyến rũ của mỹ nhân tức giận.
Mũi nàng thanh tú và thẳng, nhìn không thấy lỗ chân lông. Lúc tức giận, cánh mũi sẽ hơi mấp máy do thở dồn dập.
Bờ môi thiếu chút máu, đường cong vừa phải, nếu hôn lên……
Một tiếng nổ ầm trong đầu.
Tô Mạch Ức đột nhiên tỉnh táo lại.
Hắn…… Hắn vừa nghĩ gì đó……
Cảm giác chột dạ và tội lỗi ập đến, hắn lùi lại.
Trong không gian nhỏ bé và rung chuyển, một mùi thơm hắn chưa từng ngửi phả vào mũi, đọng lại trong hơi thở.
Không phải là mùi son phấn của nữ tử, không phải là những mùi hương mà hắn thường dùng.
Là một loại mồ hôi da đặc biệt quyện với mùi tơ lụa mới giặt, giống cỏ xanh sau cơn mưa xuân, sạch sẽ tinh khiết.
Mùi hương xộc vào mũi, khiến cho đầu óc của hắn rốt cuộc trở nên minh mẫn.
Đây là……
Tô Mạch Ức vẫn chống thành tủ, hơi nghiêng người về phía trước.
Đây là hương vị của Lâm Vãn Khanh.
*
Lâm Vãn Khanh và Tô Mạch Ức chịu đựng một canh giờ mới có thể thoát thân.
Ngoài phòng có tiếng ồn ào đột ngột làm gián đoạn cuộc giao hợp trong phòng.
Vương di nương và Tống Tam Lang vội vàng tự mặc quần áo, sau khi chải chuốt một chút, họ thu dọn bằng chứng dâm ô để lại trong phòng.
Tống Tam Lang nhảy ra khỏi cửa sổ và bỏ đi.
Một lúc sau, gia đinh tới truyền lời, mời Vương di nương đến chính đường.
Tô Mạch Ức đã hiểu, có lẽ Diệp Thanh không thấy hắn theo đúng thời gian tại địa điểm đã thỏa thuận, dựa theo kế hoạch trước đó đã đóng vai thích khách để phá rối sự tuần tra của Tống phủ.
Khi hai người bí mật ra khỏi Tống phủ, đêm đã khuya, Tô Mạch Ức im lặng đi suốt đoạn đường.
Lâm Vãn Khanh tưởng rằng việc mình tới Tống phủ vào ban đêm khiến hắn tức giận, nàng chột dạ nên vừa vào cửa của Đại Lý Tự đã rầu rĩ chạy về phòng mình.
Nhìn Lâm Vãn Khanh đi xa, Tô Mạch Ức mới hỏi Diệp Thanh: “Ngươi tìm được gì trong phòng Triệu di nương không?”
Diệp Thanh lắc đầu, chán nản nói: “Không có gì cả.”
Xem ra mọi thứ đã bị thanh lý, kỹ xảo giống vụ án bạc giả năm đó. Giết người diệt khẩu, tiêu hủy chứng cứ.
Tô Mạch Ức không hỏi thêm, quay về phòng làm việc.
Ánh nến sáng dần, hắn lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, trên đó có tên sách khai thác mỏ và cách nấu chảy.
Tống Chính Hành không làm thứ sử của Hồng Châu đã nhiều năm, nhưng những cuốn sách trong phòng hoàn toàn mới. Hắn cảm thấy kỳ lạ nên sao chép một bản.
Hắn xoay người, tìm hồ sơ vụ án Vương Hổ ở khung gỗ phía sau, xem qua tất cả chi tiết lần nữa.
Dựa theo lời Lâm Vãn Khanh, dao ngắn không phải là hung khí. Nếu không phải là hung khí, vì sao lại xuất hiện tại hiện trường vụ án?
Vả lại, Vương Hổ là người mà hung thủ không tính đến ngay từ đầu, cho nên con dao ngắn này chắc chắn không phải là bằng chứng mà hung thủ cố ý muốn đổ tội cho Vương Hổ.
Điều này không đúng……
“Gâu gâu!” Có vài tiếng chó sủa to lớn vang dội ở đằng xa, đó là con chó săn “Tư Ngục” mà hắn nuôi trong Đại Lý Tự.
Tô Mạch Ức bực bội đứng dậy, mở rộng cửa sổ, thấy Lâm Vãn Khanh đang bị Tư Ngục rượt chạy tán loạn quanh sân.
Nàng nhảy lung tung mà không hề có ý thức về phương hướng, bộ dáng rất chật vật.
Tô Mạch Ức sửng sốt, sau đó nhếch khóe môi.
Hôm nay ở trong tủ quần áo, có thể là do thiếu oxy quá lâu, đầu óc không minh mẫn.
Làm sao Lâm Vãn Khanh là nữ nhân được.
Trong lòng hắn nổi lên chút trêu chọc, lúc xoay người định đóng cửa sổ thì nghe tiếng kêu đầy kinh ngạc của Lâm Vãn Khanh.
Không biết đã giẫm lên thứ gì, chân nàng mềm nhũn nhào về phía trước, biến thành quỳ dưới đất.
Tuy nhiên vào lúc này, con chó săn thường lạnh lùng giống như Tô Mạch Ức lại bước tới trước, ôm chân Lâm Vãn Khanh giật giật.
“Con chó dê xồm!” Lâm Vãn Khanh hét lên, đá chân muốn hất nó ra, nhưng Tư Ngục ôm rất chặt, đá vài lần mà nó không nhúc nhích, chăm chú ôm Lâm Vãn Khanh và đẩy thắt lưng điên cuồng.
“……” Tim Tô Mạch Ức đập thình thịch, sắc mặt càng khó coi, đột nhiên nảy sinh ý muốn có thêm một tấm chăn da chó.
“Tư Ngục!” Hắn lạnh lùng mở miệng.
Con chó mới vừa hưng phấn giật mình khi nghe âm thanh, thắt lưng xuýt lóe lên.
“Quay lại!” Tô Mạch Ức chỉ tay, Tư Ngục vội vàng kẹp đuôi chạy trốn.
Người dưới ánh trăng nhìn về phía hắn dường như chưa hoàn hồn. Tô Mạch Ức cúi đầu, tránh ánh mắt của Lâm Vãn Khanh. Yết hầu khẽ nhúc nhích, hắn quyết định xoay người đóng cửa sổ.
“Hồng nhan họa thủy,” hắn thì thầm, cho đến khi giọng nói của Diệp Thanh vang lên bên tai.
“Đại nhân,” hắn lấy một tấm thiệp từ trong ngực ra, đưa cho Tô Mạch Ức: “Trong cung gửi tới.”
Tô Mạch Ức vốn đang phiền lòng, nhíu mày hỏi, “Để làm gì?”
“Là thư mời đến cuộc săn bắn mùa xuân của hoàng gia.”
“Ồ,” giọng điệu Tô Mạch Ức không kiên nhẫn, “Không đi.”
Mí mắt Diệp Thanh giật giật, không biết làm sao trước sự càn rỡ của chủ tử, “Nhưng…… lời mời là do Thái Hậu gửi tới.”
“Ừm,” Tô Mạch Ức trả lời cho có lệ, “Lần trước Thái Hậu nói rằng tạm thời không muốn nhìn thấy ta, cứ nói công vụ bận rộn, không đi được.”
“Nhưng……” Diệp Thanh nghẹn lời, không biết nên khuyên thế nào. Phải biết rằng hậu quả của việc tổ tông tùy ý làm bậy, là lâu dần Thái Hậu sẽ nhìn hắn không mấy thiện cảm.
Hắn chỉ có thể ôm một tia hy vọng mỏng manh cuối cùng, đọc thư mời từ đầu tới cuối, xem thử có thể tìm được cớ nào tốt hay không.
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn sáng lên, “Đại nhân! Tống trung thư cũng ở trong danh sách được mời.”
Người vốn đang phiêu lãng nơi cõi thần tiên thoáng chốc đứng thẳng, xoay người nhìn Diệp Thanh nói: “Tống Chính Hành sẽ đi?”
Diệp Thanh gật đầu, “Đúng vậy, chuyến đi săn mùa xuân này cũng là cái cớ để Hoàng Thượng quan tâm đến thần tử, Tống Chính Hành không dám không đi.”
Tô Mạch Ức nghe vậy, ánh mắt trở nên trong sáng, cất tiếng, “Vậy trả lời sẽ đi.”
——————
Lời tác giả:
Chú chó là cố vấn tình yêu của Tô đại nhân, ha ha ha, để tôi cười một lúc đã.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận