Đại Ngụy Cung Đình

Chương 39: Bốc Thăm (1)


Ngày hôm sau, thiên tử Đại Ngụy gọi chín đứa con trai của mình đến Văn Đức điện.

Ngoại trừ thất hoàng tử Hoằng Ân và cửu hoàng tử Hoằng Tuyên ra thì các hoàng tử còn lại đa phần đều đã đoán được mục đích phụ hoàng của họ lần này tại sao lại triệu tập họ đến Văn Đức điện.

Đó chính là vì việc “Hoàng tử bồi giám” cho kỳ khoa thí năm nay mà trước nay chưa từng có.

Tuy hoàng tử bồi giám không có chức quyền lớn lắm, đơn giản chỉ là giám sát cả quá trình khoa thí mà thôi, nhưng không thể phủ nhận khoa thí vẫn là một việc quốc gia đại sự liên quan đến cả sử chế Đại Ngụy, lại còn là một cơ hội rất tốt để tiếp xúc với các quan viên sử bộ.

Thế nên, nếu hoàng tử nào ôm giấc mộng đối với hoàng vị thì đều háo hức mong chờ cơ hội này, đều muốn thử nhân cơ hội này để lấy lòng một số quan viên sử bộ, chẳng hạn như trưởng hoàng tử thái tử Hoằng Lễ, thứ hoàng tử Ung Vương Hoằng Dự, tam hoàng tử Tương Vương Hoằng Cảnh, tứ hoàng tử Yến Vương Hoằng Cương và ngũ hoàng tử Khánh Vương Hoằng Tín.

Các vị hoàng tử này vốn cho rằng phụ hoàng của họ sau khi thương nghị với các đại thần xong sẽ quyết định chọn ra hoàng tử bồi giám, cho nên mấy ngày nay thường xuyên qua lại với các triều thần có tiếng nói trong triều, vì họ đều là các hoàng tử đã xuất các, chỉ cần không phải rõ ràng có ý muốn lập bè kết phái thì thông thường việc lấy lòng các đại thần trong triều thế này, thiên tử Đại Ngụy đều sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Bởi đây chính là “quy tắc trò chơi” tranh đoạt hoàng vị của hoàng tử các đời Đại Ngụy: Trong phạm vi cho phép của quy tắc thì được phép bất chấp thủ đoạn một cách có quy tắc.

Nhưng ai có thể ngờ rằng, thiên tử Đại Ngụy cuối cùng lại quyết định dùng cách bốc thăm để chọn ra hoàng tử bồi giám. Việc này khiến năm vị hoàng tử mấy ngày nay phải chạy đông chạy tây này cảm thấy thật sự bực bội.

Dù vậy việc này họ cũng vẫn chấp nhận được, ngoại trừ thái tử Hoằng Lễ, người đang tạm thời có khả năng nắm giữ hoàng vị.

Vì theo lẽ thường mà nói, khả năng thái tử Hoằng Lễ được chọn làm hoàng tử bồi giám là cao nhất, nếu không có gì đặc biệt thì bốn vị hoàng tử đã được phong vương kia sẽ khó có được cơ hội này, ngoại trừ nếu như thiên tử Đại Ngụy có ý muốn chọn người kế vị khác thì mới chọn ra một người trong số bốn hoàng tử ấy.

Điều duy nhất khiến các hoàng tử không hiểu chính là, họ rõ ràng đã nghe nói hoàng tử bồi giám sẽ không bao gồm thất hoàng tử Hoằng Ân, bát hoàng tử Hoằng Nhuận và cửu hoàng tử Hoằng Tuyên, tại sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi chủ ý rồi?

Lúc này, thiên tử Đại Ngụy mới nói ra nguyên nhân. Bọn họ lúc này mới hiểu, thì ra là do bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận giở trò vô lại, cứ làm phiền phụ hoàng của họ, khiến thiên tử Đại Ngụy không chịu nổi nữa phải thay đổi chủ ý.

“Tiểu Bát?”

Xem ra tất cả các hoàng tử đều rất kinh ngạc, nhất là lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu.

Bởi vì trong ấn tượng của họ, bát đệ của họ đơn giản chỉ là một người ham chơi, trước nay chẳng màng gì đến chính sự, sao bây giờ đột nhiên lại thay đổi?

“Nghe nói, Tiểu Bát mấy ngày trước không hiểu vì sao mà bị nhốt vào Tông Phủ, suốt bảy ngày mới được thả ra… Lẽ nào là có liên quan đến chuyện này?”

Nhị hoàng tử Ung Vương Hoằng Dự nghi hoặc nhìn sang Triệu Hoằng Nhuận cau mày suy nghĩ.

Mấy hôm trước, Triệu Hoằng Nhuận bị sử bộ lang trung La Văn Trung hãm hại, qua đêm tại hương các của Tô cô nương ở Nhất Phương Thủy Tạ, cuối cùng bị người của Tông Phủ bắt đi. Việc này người của Tông Phủ không hề để lộ ra ngoài, thiên tử Đại Ngụy cũng không tiết lộ, thế nên các hoàng tử chỉ biết bát đệ của họ bị bắt vào Tông Phủ vì một nguyên nhân gì đó, nhưng nguyên nhân đó là gì thì họ lại không hề biết.

“Xem dáng vẻ của Tiểu Bát thì có vẻ lần này đệ ấy nhất quyết muốn được chọn sao?”

Tam hoàng tử Tương Vương Hoằng Cảnh cũng suy tư nhìn sang bát đệ của mình, trong lòng thầm suy đoán.

Trong số những hoàng tử tranh đoạt hoàng vị với thái tử Hoằng Lễ thì Ung Vương Hoằng Dự và Tương Vương Hoằng Cảnh có thể xem là những người có khả năng giành được ngôi vị thái tử nhất. Đây là điều mà trong triều ai cũng biết.

Cả hai đều hoàn toàn không quan tâm việc bát đệ của mình can dự vào việc này, vì thông qua bài loạn phú của Triệu Hoằng Nhuận ở Thùy Củng điện hôm ấy, đến cả tên ngốc cũng biết được cậu không hề quan tâm hoàng vị, hệt như lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu vậy, thế nên cậu hoàn toàn không thể là kẻ địch của bốn vị hoàng tử đã phong vương.

Ngược lại, sắc mặt của thái tử Hoằng Lễ thì lại có chút khó coi.

Cũng khó trách, bởi nếu không phải do Triệu Hoằng Nhuận chen tay vào thì thái tử chính là người có khả năng được chọn bồi giám nhất, nhưng hiện giờ thì cơ hội của anh ta chỉ còn lại một chút mà thôi, việc này khiến cho Đông Cung thái tử cảm thấy có chút không vui, cứ liên tục nhìn Triệu Hoằng Nhuận bằng ánh mắt khó chịu.

Nhưng hiện tại, sự chú ý của Triệu Hoằng Nhuận lại hoàn toàn đổ dồn vào việc bốc thăm, hoàn toàn không để ý cách làm của mình đã khiến Đông Cung thái tử cảm thấy không vui, chỉ có Ung Vương Hoằng Dự và Tương Vương Hoằng Cảnh là thấy rõ cảnh này.

“…”

Hai vị hoàng tử thầm đưa mắt nhìn nhau.

Lúc này, thiên tử Đại Ngụy đã đích thân viết tên của chín hoàng nhi lên chín mảnh giấy, sau đó, đại thái giám Đổng Hiến lần lượt gấp chín mảnh giấy ấy lại, xáo lên rồi đặt lên long án.

Thấy thiên tử Đại Ngụy chuẩn bị đưa tay chọn một mảnh giấy trong đó, các vị hoàng tử ham muốn vị trí bồi giám đều cảm thấy tinh thần hết sức căng thẳng, thầm cầu nguyện mình sẽ được bốc trúng.

Nhưng đúng lúc ấy thì Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên lại mở miệng ngăn thiên tử: “Phụ hoàng, thế này không công bằng.”

Các hoàng tử đều ngạc nhiên nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cảm thấy kinh ngạc trước câu nói của vị huynh đệ của mình, nhưng nghĩ lại việc vị huynh đệ này từng vì muốn xuất cung mà không ngại nổ ra hai trận chiến với phụ hoàng khiến trong cung ai cũng biết, bọn họ đều cảm thấy chuyện này cũng không lạ lẫm.

Trong khi các hoàng tử đều đang ngạc nhiên thì thiên tử Đại Ngụy nghe câu nói ấy lại không hề tỏ ra chút tức giận nào, chỉ lộ ra một vẻ mặt ngao ngán.

“Sao lại không công bằng nữa? Không phải con nói muốn bốc thăm sao?”

Triệu Hoằng Nhuận chợt bước đến gần long án rồi chắp tay giải thích: “Hoàng nhi không phải nói bốc thăm là không công bằng, ý của hoàng nhi tức là, hình thức bốc thăm thế này không công bằng… Hoàng nhi làm sao biết được liệu phụ hoàng có ngầm ghi nhớ mảnh giấy có tên của hoàng nhi rồi cố tình không chọn hay không chứ?”

“Thế này tức là đang… nghi ngờ phụ hoàng sao?”

Các hoàng tử đều có hơi biến sắc, thầm nghĩ huynh đệ này thật sự quá to gan rồi, dám nghi ngờ cả phụ hoàng của họ.

Nhưng điều làm họ kinh ngạc là, thiên tử Đại Ngụy vẫn cứ không hề tức giận, chỉ cau mày hỏi: “Thế ý của con thế nào?”

“Khẩn xin phụ hoàng đặt chín mảnh giấy vào trong một cái hộp không nhìn thấy được, sau đó trộn lên rồi mới rút… Như thế mới là công bằng, đúng không phụ hoàng?”

“…” Thiên tử nhíu mày nhìn Triệu Hoằng Nhuận rồi ngao ngán nói: “Được, để khiến con phục thì cứ làm theo lời con nói.”

Dứt lời, thiên tử quay sang nhìn đại thái giám Đổng Hiến đứng bên cạnh.

Đổng Hiến hiểu ý, vội khom người rồi rời khỏi long án.

Ông ta quan sát cái giá gỗ trong Văn Đức điện một lúc, nhìn thấy trên một giá vừa hay có đặt một cái hộp màu tím đen, bèn cẩn thận lấy nó xuống rồi đặt lên long án.

Vừa nhìn thấy cảnh này, Triệu Hoằng Nhuận liền thầm thở phào nhẹ nhõm, vì chiếc hộp này chính là chiếc hộp mà hôm qua cậu đã lệnh cho công bộ chế tạo.

Cậu biết nơi mà thiên tử Đại Ngụy triệu kiến các hoàng tử đến sẽ không phải là Thùy Củng điện, nơi ba vị trung thư đại thần xử lí chính vụ, mà sẽ là Văn Đức điện, nơi thiên tử nghỉ ngơi này.

Thế nên, đêm qua cậu đã gọi tông vệ Mục Thanh nhân lúc không ai để ý lẻn vào Văn Đức điện rồi lén đặt cái hộp này lên giá.

Vì việc này, Triệu Hoằng Nhuận đã không tiếc bỏ ra hàng trăm lượng bạc, mua chuộc đám lang vệ canh gác bên ngoài Văn Đức điện, lệnh cho họ không được tiết lộ ra ngoài.

Nhưng đừng tưởng đây chỉ là một chiếc hộp thông thường, trên thực tế, nó là một chiếc hộp gỗ có chứa cơ quan.

Có thể mới nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng thật ra chiếc hộp gỗ này được chế tạo rất tinh xảo. Bên trong có một ngăn bí mật, trong ngăn bí mật ấy có chứa các mảnh giấy mà Triệu Hoằng Nhuận đã chuẩn bị, vừa đủ chín tờ, cũng đã được gấp ngay ngắn. Điều khác biệt duy nhất chính là, trên chín mảnh giấy này đều chỉ viết tên của một mình cậu, Hoằng Nhuận.

Sở dĩ không viết ra ba chữ Triệu Hoằng Nhuận là vì theo thói quen, các thành viên hoàng thất xưng hô với nhau sẽ không gọi họ.

Lúc này, Đổng Hiến đã bỏ chín mảnh giấy vào trong hộp gỗ rồi đậy nắp lại, sau đó cầm nó lên rồi nhẹ nhàng lắc vài cái.

“Vừa lòng chưa?” Thiên tử hỏi.

Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, lại chắp tay nói: “Có thể để hoàng nhi rút được không?”

Thiên tử dùng ánh mắt khó đoán liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, sau đó phẩy tay ra hiệu cho phép.

Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận bèn bước lên trên.

Nói thật thì cậu cũng có hơi lo lắng phụ hoàng sẽ không cho phép cậu rút, vì hiện giờ trong chiếc hộp ấy đang có đến mười tám mảnh giấy, chín mảnh là do thiên tử viết, chín mảnh còn lại là do Triệu Hoằng Nhuận nhại lại nét chữ của thiên tử mà viết, nếu muốn đổi vị trí của chúng thì cần phải nhấn một cơ quan bí mật trong hộp.

Dưới con mắt quan sát của mọi người, Triệu Hoằng Nhuận giả vờ cầm cái hộp lắc lắc vài cái, tỏ vẻ mình đang xáo trộn các mảnh giấy bên trong, nhưng thật ra thì cậu chỉ muốn nhấn cơ quan để đổi lại chín mảnh giấy của thiên tử mà thôi.

Sau khi thực hiện xong xuôi, Triệu Hoằng Nhuận mới đặt lại cái hộp lên bàn, mở nắp ra rồi đưa tay vào trong hộp rút ra một mảnh giấy.

“Hả? Xem ra ý trời cũng đứng về phía hoàng nhi rồi, chậc chậc, đúng là may mắn.”

Mảnh giấy được mở ra, bên trong rõ ràng được viết hai chữ “Hoằng Nhuận”.

“Chuyện này sao lại trùng hợp thế?”

Các hoàng tử đưa mắt nhìn nhau, trong lòng nghĩ nếu sớm biết như thế thì mình cũng xin lên bốc.

Tuy nhiên những người cẩn thận thì bắt đầu cảm thấy nghi ngờ tính chân thực của việc bốc thăm này, nhưng ngại ở chỗ cái hộp này lại chỉ lấy đại ra trong Văn Đức điện, nên họ không dám mạo muội chất vấn.

Nhưng dù họ không nói gì, thiên tử Đại Ngụy lại chợt nở một nụ cười gian xảo: “Rút thêm một mảnh nữa đi.”

Lúc này, nụ cười trên mặt Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên trở nên hơi mất tự nhiên.

“Sao thế? Rút một mảnh nữa đi.” Thiên tử nhìn Triệu Hoằng Nhuận rồi bình thản nói: “Có phải sợ sẽ rút phải một mảnh nữa cũng có ghi tên con không?”

“…” Triệu Hoằng Nhuận lấm lét nói: “Phụ hoàng nói gì thế? Mảnh giấy này là do phụ hoàng viết, sau có thể toàn bộ đều là tên của hoàng nhi được?”

“Ha! Chuyện đó thì không chắc được.” Thiên tử lạnh lùng cười, sau đó đưa tay vào trong hộp: “Nếu con không rút thì để trẫm thay con rút một mảnh vậy.”

Dứt lời, thiên tử lại lấy ra một mảnh giấy khác từ trong hộp, mở ra xem, quả nhiên trên đó vẫn là hai chữ “Hoằng Nhuận.”

Các vị hoàng tử lúc này mới hiểu ra, thì ra tên tiểu tử này đã gian lận!

Liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận đang xụ mặt không nói tiếng nào, thiên tử liền trút hết tất cả các mảnh giấy trong hộp rồi mở hết ra xem, quả nhiên tất cả đều được viết tên của Triệu Hoằng Nhuận.

“Không thể nhận ra được, con mô phỏng bút tích của trẫm thật sự rất khá đấy… Học bao lâu rồi?” Thiên tử mỉa mai.

Thấy trò của mình đã bị vạch trần, Triệu Hoằng Nhuận cũng không giấu giếm nữa, nhún vai trả lời: “Cái này mà phải học sao? Chữ của phụ hoàng chẳng ra sao cả, nhìn một tí là biết ngay.”

“Tên nghịch tử này đến nước này rồi mà còn chọc tức trẫm!”

Thiên tử tức giận thở phì phò.

“Bốc thăm lại!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận