Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 40: Vô (1)


Mưa mùa đông lạnh đến thấu xương.

Vì cơn mưa đã như trút nước, một chiếc ô không thể nào ngăn gió cản mưa, người giấy cũng sợ nước, Hạ Trường Sinh không thể không dẹp chiếc ô, đứng dưới một mái hiên chờ mưa tạnh.

Mưa trên đỉnh đầu vừa bị ngăn cách, bốn người giấy vốn nấp trong ngực Hạ Trường Sinh lập tức ngọ nguậy thò đầu, nhìn ra bên ngoài.

“Nhìn cái gì mà nhìn, chỉ là mưa thôi, có gì đẹp đâu, cẩn thận dính mưa rồi kéo đứt tay đứt chân, bây giờ ta không có tâm trạng chữa cho các ngươi đâu.” Giọng Hạ Trường Sinh lạnh lùng bạc bẽo.

Dù hắn nói vậy nhưng những người giấy kia cũng không rụt về, chúng dùng ngôn ngữ tay chân để thể hiện sự hưng phấn của mình.

“Nói cũng đúng.” Hạ Trường Sinh hiểu ý của chúng.

Dù là cơn mưa tẻ nhạt, chúng vẫn nhìn mãi, nhìn đến khi chán ghét mới thôi.

Khi mưa tạnh, trời đã chạng vạng.

Hạ Trường Sinh một tay cầm chiếc ô ướt đẫm, một tay mở lá thư Phương Cảnh Tân đưa cho mình.

Đi hướng Bắc, thành Bạch Nhật. Hoa lạnh mành không cuộn, nhánh lạnh chim vẫn dừng.

Câu thơ tả mưa thu, giờ đã là đông lạnh.

Tin tức này hẳn là có từ mấy tháng trước, bây giờ Hạ Trường Sinh chạy đến thành Bạch Nhật e là người đã đi mất dạng. Nhưng việc của hắn chính là vậy, từ khả năng cực nhỏ, lấy được tin tức có ích.

Hạ Trường Sinh dạo trên đường phố.

Sau đó hắn phát hiện, người trên đường vội vàng sải bước, dường như cũng đang vội vã về nhà.

Hạ Trường Sinh muốn tìm nơi nghỉ trọ, phát hiện cửa khách điếm cũng đóng.

Hạ Trường Sinh bất mãn ra mặt, hắn nghĩ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

“Công tử, ngài là người từ bên ngoài đến sao?” Vì Hạ Trường Sinh có tướng mạo nổi bật, có người chú ý đến hắn, người nọ vừa chạy vừa nói với Hạ Trường Sinh: “Ở đây đêm sẽ có yêu quái ra dạo chơi, ngài mau tìm chỗ trốn đi. Nhìn thấy yêu quái thì đừng lên tiếng, không là sẽ bị bắt đó.”

“Ồ?” Hạ Trường Sinh hứng thú quay đầu lại hỏi người nọ: “Nếu như ta bắt được yêu quái, các người có thể cho ta ăn ngon uống sướng không? Mấy ngày nay mưa lớn quá, ta không đi được, muốn dừng ở đây.”

“Nếu ngài bắt được.” Người nọ chạy xa, còn ngước lên trời hét lớn: “Hoàng lão gia ở trấn trên có nói, ăn uống thỏa thích, còn thưởng lớn nữa.”

“Vậy được.” Hạ Trường Sinh giũ giũ chiếc ô, yên lặng khẽ gật đầu.

Xem ra có thể giúp sư thúc tiết kiệm tiền rồi, hắn đúng là đệ tử hiểu chuyện lại được lòng người.

Có chủ ý rồi Hạ Trường Sinh bay lên nóc nhà gần đó, tìm chỗ cao để mai phục.

Mùa đông vẫn là lạnh.

Hạ Trường Sinh hắt xì một cái.

Hy vọng trước khi bị bị cảm lạnh, hắn có thể nhanh chóng tìm được thứ gọi là yêu quái dạo chơi.

Hôm nay là mười bảy, sau khi mặt trăng biến thành hình đĩa thì dần có chỗ hổng.

Hạ Trường Sinh nằm sấp trên nóc nhà chờ đợi.

Sau khi trời tối hẳn, tất cả người trên đường đều đã về nhà. Hạ Trường Sinh nhìn tình cảnh này thì biết quái vật kia hẳn là khá lớn. Nếu không, với cái tính hễ không cận kề cái chết thì sẽ tiếp tục xông tới của con người, không đến mức không một ai dám ra khỏi cửa. Nhất định là vì tên yêu quái đó đủ lớn và đáng sợ, nên họ mới có thể tránh còn không kịp thế này.

Nếu nó cỡ lớn, vậy Hạ Trường Sinh nghĩ chắc chắn mình sẽ không để sót.

Để xem khi nào nó xuất hiện.

Trăng treo trên ngọn cây, gió đêm quét nóc nhà.

Lúc Hạ Trường Sinh vừa lạnh vừa buồn ngủ, cuối cùng yêu khí cũng xuất hiện.

Điều khiến Hạ Trường Sinh bất ngờ là, yêu khí trong hơi thở này không đậm lắm cho nên yêu quái xuất hiện không phải loại lợi hại gì.

Hắn đứng dậy, tay cầm chiếc ô còn đang nhỏ nước, nhanh chóng chạy trên nóc nhà.

Theo hơi thở, chỉ một lát sau Hạ Trường Sinh đã thấy yêu quái xuất hiện trong trấn.

Giống như hắn đoán, không phải hình người, là quái vật cực lớn.

Dưới ánh trăng, một đống bùn màu đen kéo lê thân thể khổng lồ, di chuyển một cách gian nan.

Đây là lần đầu tiên Hạ Trường Sinh thấy quái vật dạng này, không kìm được mà chạy nhanh vài bước trên nóc nhà, đến trước nó để nhìn cho rõ.

Đống bùn này có mắt.

Nó vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó trong miệng.

“Lưu Vân, Lưu Vân, hôm nay có thể gặp ta không, Lưu Vân ơi.”

Hình như nó đang tìm ai đó.

Vì tò mò, Hạ Trường Sinh không lập tức bắt yêu quái kia. Dựa theo suy đoán của hắn, nếu hắn ra tay với yêu quái này, chưa hết thời gian uống một chén trà nhỏ thì có thể bắt nó rồi, bây giờ cứ xem rốt cuộc nó muốn làm cái gì.

Thật ra tên yêu quái kia cũng không làm gì, nhưng hành vi của nó đúng là dọa người.

Nó vừa xuất hiện trên trấn đã chạy đến cửa sổ nhà người phàm, nó dán mặt lên, đôi mắt cực to nhìn qua nhìn lại, sau đó hỏi: “Lưu Vân, ngươi ở trong đó à?”

“Á á á!” Hạ Trường Sinh có thể nghe được tiếng hét chói tai đầy khủng hoảng từ một gian nhà nhỏ truyền ra.

“Không có rồi.” Nó còn vô cùng lịch sự: “Xin lỗi, ta nhìn nhầm người.”

Nói xong, nó lại kéo lê cơ thể nặng nề, tiếp tục tìm đến một gia đình khác.

“Lưu Vân… Chúng ta chơi cùng đi, ngươi ở đâu?”

Nó tìm từ nhà này đến nhà khác, trên cơ bản là tìm khắp các nhà trong cả trấn, tìm từ trời vừa tối đến mặt trời sắp mọc. Nó chấp nhất và cẩn thận, nhưng lại bỏ sót một tòa nhà xa hoa trong trấn.

Hạ Trường Sinh quan sát thật kỹ. Hắn phát hiện chung quanh ngôi nhà rải một ít gì đó, yêu quái bị thứ đó ảnh hưởng, không chú ý đến căn nhà này, đi ngang qua vài lần mà không đi vào. Tuy nó không thể đến gần, nhưng có lẽ trong lòng có trực giác nào đó, nó đi quanh ngôi nhà kia ba bốn lần, gọi tên Lưu Vân.

Mặt trời sắp ló dạng, yêu quái không dám dừng lại, vội lê thân thể rời khỏi trấn.

“Xin lỗi, Lưu Vân, tối mai ta lại đến tìm ngươi.” Nó vừa nói xin lỗi vừa rời khỏi đây.

Hạ Trường Sinh nhảy xuống khỏi nóc nhà, sau đó quay đầu lại nhìn.

Nếu hắn đoán không sai, người mà yêu quái muốn tìm ở trong ngôi nhà trước mặt.

Hạ Trường Sinh giẫm lên thứ bột phấn không rõ kia, dùng chân nghiến chúng.

Là phù đốt thành tro.

Bình thường người ta sẽ không làm chuyện này, trừ khi người trong nhà biết sẽ có yêu quái tìm đến cửa mới cố ý làm thế này.

Hạ Trường Sinh ngẩng đầu lên nhìn.

Đây chính là nhà họ Hoàng.

Nhớ lại chuyện hôm qua, Hạ Trường Sinh nhớ ra chuyện mà người phàm thích làm nhất, chính là giấu đầu hở đuôi.

Người trêu vào yêu vật, chính là người vội vã muốn diệt trừ yêu vật nhất.

Hạ Trường Sinh ngáp một cái.

Hắn cũng không vội đi hỏi thăm tình hình mà là tìm một khách điếm, muốn ông chủ cho người đưa nước nóng để hắn tắm rửa.

“Công tử là người ở đâu?” Thấy Hạ Trường Sinh đẹp mắt, chưởng quầy bèn đến gần, muốn tâm sự với hắn: “Đã lâu rồi ta chưa gặp người ăn mặc xa hoa thế này.”

Chưởng quầy nhìn tướng mạo và cách ăn mặc của Hạ Trường Sinh, ban đầu cho rằng hắn là công tử ở đâu đến, nhưng hắn lại vác một thanh kiếm, chưởng quầy lại nghĩ có thể hắn là hiệp khách từ đâu đó đến. Cuối cùng tổng hợp lại, người này có thể là một hiệp khách có tiền.

“Ta là tu chân giả.” Hạ Trường Sinh thờ ơ nói.


Chưởng quầy ngạc nhiên.

“Ừ.” Hạ Trường Sinh vươn tay ra với ông ta: “Đưa chìa khoá phòng cho ta, tối hôm qua ta thức cả đêm, buồn ngủ.”

Chưởng quầy đưa chìa khóa phòng cho Hạ Trường Sinh, Hạ Trường Sinh xoay người rời đi.

“Là tu chân giả!” Sau khi Hạ Trường Sinh lên lầu chưởng quầy mới như tỉnh mộng, lập tức phái người đi nói với Hoàng lão gia trấn trên, có tu chân giả đến rồi.

Hạ Trường Sinh tắm xong thì đã có người ở ngoài cửa chờ hắn.

Ngoài cửa là người hầu của Hoàng gia, nói muốn gặp hắn, hy vọng hắn giúp đỡ hàng yêu trừ ma.

“Hàng yêu trừ ma thì không có vấn đề gì, nhưng ta muốn ngủ một giấc trước đã.” Hạ Trường Sinh ngáp một cái, hắn thật sự buồn ngủ.

“Ta ở dưới lầu chờ tiên sinh.” Người hầu vô cùng lễ phép.

Hạ Trường Sinh tỏ vẻ cứ việc chờ.

Hắn ngủ một giấc đến giữa trưa, sau đó gọi chưởng quầy đưa cơm lên.

Đi cùng chưởng quầy còn có người hầu của Hoàng gia, gã hỏi Hạ Trường Sinh có thể đi chưa.

“Chờ ta ăn cơm xong đã.” Hạ Trường Sinh đang đói bụng.

“Vậy ta ở dưới lầu chờ tiên sinh.” Người hầu vẫn nói câu này.

Hạ Trường Sinh cơm nước xong, tiểu nhị lên dọn bát đũa.

Người hầu đi theo tiểu nhị lên híp mắt, lén đứng ở cửa nhìn trộm Hạ Trường Sinh, hắn lại đang chải tóc!

“Tiên sinh…”

“Chờ ta chải tóc xong…” Công cuộc chuẩn bị của Hạ Trường Sinh vẫn chưa hết.

Người hầu: “…”

Liệu lão gia nhà gã có cho rằng gã chạy trốn, hoặc là trên đường đi bị lọt hố, nên mới rề rà chưa về không?

Người hầu ở dưới lầu chờ Hạ Trường Sinh, chờ đến mức ngủ gục trên mặt bàn.

Không biết ngủ đến khi nào, có gì đó vỗ vỗ bờ vai gã.

Người hầu bị dọa cho nhảy dựng.

Gã ngẩng đầu lên, thấy một nam tử đẹp vô ngần.

Người hầu vốn nên cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nhưng sau một ngày chờ đợi đằng đẵng, người hầu phát hiện mình nhìn khuôn mặt này thì bốc hỏa.

“Tiên sinh, có thể đi rồi ạ?” Người hầu mở miệng, giọng nghe như sắp khóc đến nơi.

“Đi thôi.” Hạ Trường Sinh nói.

Người hầu vội vàng dẫn đường.

Khi người hầu dẫn Hạ Trường Sinh đi vào Hoàng gia, có người túm người hầu lại mắng, quả nhiên là mắng gã lọt vào hố rồi à!

Người hầu một lời khó nói hết, kéo người kia đi xa một chút rồi to nhỏ.

Hạ Trường Sinh vuốt tóc mình, không thèm để ý bọn họ nói gì.

Người hầu dẫn Hạ Trường Sinh đến phòng khách ngồi, chỉ một lát sau, lập tức có một đôi phu thê trung niên đến gặp Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh nhìn, yên lặng quay đầu đi.

Hoàng lão gia trấn trên này, ăn mặc chưa đẹp bằng hắn đâu.

“Ngài là tu chân giả sao?” Hoàng lão gia nhìn thấy hắn như là nhìn thấy cây cỏ cứu mạng.

“Đúng vậy.” Hạ Trường Sinh cầm lấy ấm trà trên bàn rót cho mình một cách tao nhã, thổi vài hơi rồi thử một ngụm.

Chậc, trà cũng quá bình thường.

Hắn hiểu gia sản của Hoàng lão gia này thế nào rồi.

“Tốt quá rồi!” Hoàng lão gia cảm động đến rơi nước mắt: “Tiên sinh! Trấn của chúng ta cứ đến tối là sẽ có một con quái vật quanh quẩn, nên trời vừa tối là chúng ta phải gấp gáp khóa cửa, không dám ra ngoài. Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của chúng ta, chúng ta muốn xin ngài giúp đỡ, giết yêu quái kia đi.”

“Cha mẹ đã nói là không giết nó mà!” Hoàng lão gia vừa dứt lời thì một giọng nói vang lên.

Hạ Trường Sinh nhìn qua, thấy một thiếu niên khoảng đôi mươi xuất hiện ở cửa ra vào, có thể thấy hắn ta rất oán giận với lời Hoàng lão gia nói.

“Lưu Vân, sao con lại đến đây! Không phải ta bảo con ở trong phòng, đừng ra ngoài sao?” Hoàng phu nhân bị hắn ta làm cho giật mình, vội vàng chạy qua kéo hắn ta, lôi hắn ta đi.

Hạ Trường Sinh nhìn Hoàng lão gia, hỏi: “Đây là người yêu quái đó muốn tìm nhỉ?”

Người mà yêu quái đó gọi tên suốt đêm, Lưu Vân, chính là con trai của Hoàng lão gia, Hoàng Lưu Vân.

Hoàng lão gia lộ ra sắc mặt khó chịu, sau đó nói: “Đều là lỗi của con nhỏ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận