Lâm Tập Tập:…
Sao những lời này nghe kiểu gì cũng làm người khác khó chịu thế nhỉ?
Lâm Tập Tập bước xuống giường La Hán, tiện tay vuốt lại nếp nhăn trên quần áo, nói: “Vậy tôi về trước, tôi phải đi xem xem tình hình anh tôi bên kia thế nào rồi.”
Tần Mộng lười nhác vươn vai xuống giường theo, chuẩn bị tiễn cô, thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề, Tần Mộng cũng muốn an ủi một chút, nhưng lời nói ra lại không liên quan gì tới an ủi cả: “Dù nhà họ Lâm có xảy ra chuyện cũng không sao, nếu chúng ta đã là đồng hương, tôi chắc chắn sẽ che chở cô, đến lúc đó tìm một toà viện nhỏ để ở, nuôi cô trong đó, lúc tôi rảnh sẽ qua đó trò chuyện với cô, cũng khá tốt.”
“Cô lo thu nạp hậu cung của mình đi, lại còn nói chuyện với tôi, ai cần chứ.” Lâm Tập Tập nói xong còn liếc nàng một cái, dẫn đầu đi ra khỏi phòng.
Hai người một trước một sau đi ra sân, Tần Mộng kéo tay áo cò kè mặc cả với cô: “Ngay mai đến đây đi đến đây đi đến đây đi đến đây đi.”
Lâm Tập Tập nghiêng đầu nhìn nàng, phát hiện cô gái bề ngoài nhu ngược nội tâm khôn khéo phúc hắc vậy mà lại cao hơn cô nửa cái đầu, trong lòng cảm thấy không cân đối, quyết đoán từ chối: “Không tới.”
Tần Mộng ôm lấy cô: “Đừng như vậy mà, ở nơi này tôi chỉ thân với mỗi cô thôi, sao cô lại nhẫn tâm thế chứ.”
Lâm Tập Tập cố sức tránh khỏi nàng, lạnh giọng nói: “Nhưng tôi không thân với cô.”
“Vậy ngày mai có đến nữa không?” Tần Mộng hỏi.
Lâm Tập Tập lắc đầu.
“Ngày kia thì sao?” Tần Mộng chưa từ bỏ ý định.
Lâm Tập Tập tiếp tục lắc đầu.
Đọc Full Tại truyencc.top
“Vậy hôm nào mới đến?” Tần Mộng bĩu môi, bày ra biểu cảm nếu cô dám nói không tới thì tôi khóc ngay cho cô xem.
Lâm Tập Tập cười nhạt, dùng lời lúc nãy của nàng để chặn miệng nàng: “Cô ngoan ngoãn ở đây đợi, đợi ngày nào đó tôi rảnh sẽ tới trò chuyện với cô.”
Tần Mộng: …
Hai người vừa đi đến cạnh cái cổng hình vòm ngoài sân thì thấy một người đi về phía họ, Lâm Tập Tập nhìn kỹ, đúng là người đàn ông khiến cô đợi cả một buổi chiều kia.
Quý Du Hồng quân trang chỉnh tề, dù có bụi bặm vì vội vã đi đường thì cũng không hề tỏ ra mệt mỏi chút nào, nhìn thấy Lâm Tập Tập đứng bên cạnh Tần Mộng, anh có chút bất ngờ, sau đó rất lịch sự mà chào hỏi hai vị tiểu thư.
Tần Mộng và Quý Du Hồng tương đối thân quen, giọng điệu nói chuyện cũng khá tuỳ tiện: “Còn tưởng hôm nay anh cũng không về nữa chứ, chúng tôi đã đợi anh cả buổi chiều đấy.”
Lúc này Quý Du Hồng đến đây cũng là vì việc này, anh vừa về nhà thăm bà nội đã nghe người hầu nói Tần Mộng có gửi lời nhắn với anh, bảo anh nhất định phải sang nhà họ Tần tìm nàng, bây giờ nhìn thấy Lâm Tập Tập ở đây, tâm trạng bỗng nhiên trở nên vi diệu, ngày đó ở vùng ngoại ô hai người tiếp xúc quá thân mật, làm anh hơi canh cánh trong lòng.
“Có chuyện gì sao?” Quý Du Hồng hỏi Tần Mộng, nhưng khoé mắt lại không tự chủ mà quét sang bên cạnh.
Tần Mộng nói: “Người ta đặc biệt tới trả áo choàng cho anh, nói muốn đích thân cảm ơn anh, nhưng đại thần anh khó mời quá, để chúng tôi chờ biết bao lâu.”
Lúc này Quý Du Hồng mới chuyển tầm mắt sang khuôn mặt Lâm Tập Tập, chỉ thấy khoé miệng cô mang theo nụ cười nhạt, mi mắt cong cong nhìn anh, đối diện với ánh mắt trong veo của cô, anh không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, nói: “Không cần đặc biệt tới trả.”
Như nhìn thấy sự bối rối của anh, trong mắt Lâm Tập Tập hiện lên ý cười trêu chọc, nhẹ giọng nói: “Chuyện ngày đó tôi vẫn chưa chính thức nói lời cảm ơn với anh, thật sự rất cảm ơn anh.” Nói xong thì hơi cúi đầu, hai tay đặt lên bụng, nghiêm chỉnh thực hiện động tác cúi chào.
Chỉ nghe thấy giọng anh căng thẳng trả lời: “Không cần khách sáo.”
Lâm Tập Tập vốn đang cúi đầu, lúc này lại đứng thẳng dậy, tầm mắt cũng theo đó mà hướng lên, lập tức thấy lòng bàn tay anh quấn một dải băng lỏng lẻo, quan tâm hỏi: “Tay anh làm sao vậy?”
Cô vừa hỏi, tầm mắt của ba người đều đổ dồn vào bàn tay Quý Du Hồng, Quý Du Hồng trả lời: “Trầy da nhẹ thôi, không đáng ngại.” Nói xong lập tức chuẩn bị đưa tay ra sau lưng.
Nhưng lại bị Tần Mộng kéo cổ tay, nàng nhìn tình trạng băng bó, ghét bỏ nói: “Anh đây là gói bánh hấp à? Sao lại băng bó tuỳ tiện như vậy.” Nàng vừa vươn tay kéo nhẹ sợ dây băng, sợi dây đã bung ra.
Lâm Tập Tập, Tần Mộng: …
Tần Mộng cũng không buông tay, kéo anh vào trong viện, vừa đi vừa nói chuyện: “Vào đi, tôi chỉnh lại cho anh.”
Quý Du Hồng bị lôi đi hai bước, nhanh chóng rút tay lại: “Lát nữa tôi về quân doanh sẽ băng bó lại.”
Lâm Tập Tập vốn định rời đi, nhưng sau khi Quý Du Hồng xuất hiện thì không vội đi nữa, xoay người đi theo họ vào viện.
Tần Mộng không để ý tới lời Quý Du Hồng nói, bá đạo ấn anh xuống ghế trúc, rồi lại đặt bàn tay anh lên mặt bàn, sau đó bắt đầu tháo băng vải.
Lâm Tập Tập cũng đến gần xem, chờ đến khi dây băng được tháo ra, nhìn thấy nơi nối tiếp giữa lòng bàn tay và cổ tay máu me be bét, ở giữa còn xen lẫn vô số vết đen dơ bẩn, tuy diện tích không lớn nhưng trông cảnh máu thịt mơ hồ vẫn rất kích thích thị giác.
Lâm Tập Tập thoáng nhìn qua đã thấy da đầu tê dại, Tần Mộng trực tiếp thét chói tai: “Trời ạ, phải gọi đại phu tới xử lý, anh thành cái dạng này rồi chẳng lẽ không thấy đau sao?”
Quý Du Hồng rất kiên cường trả lời: “Vết thương nhỏ thôi.”
Đọc Full Tại truyencc.top
Lâm Tập Tập nhíu mày: “Trong quân doanh hẳn là có thuốc chống viêm tốt hơn, vẫn nên trở về rồi xử lý, nhưng miệng vết thương này quá bẩn, phải rửa sạch trước mới được.”
Tần Mộng buông tay, bất đắc dĩ nói: “Trong nhà cũng không có nước rửa vết thương!”
Lâm Tập Tập ngẫm nghĩ, nói với Tần Mộng: “Đi lấy một ít nước trà lạnh tới, tốt nhất là nước ngâm thừa vào buổi sáng, súc rửa đơn giản trước.” Sau đó lại hỏi Quý Du Hồng: “Trên miệng vết thương là cát à? Hay là bùn đất?”
Quý Du Hồng trả lời: “Là cát.”
Tần Mộng cũng chẳng nghĩ ra biện pháp tốt hơn, chỉ có thể nghe theo sắp xếp của Lâm Tập Tập, bảo người đi lấy nước trà tới, nghĩ rồi lại nói: “Tôi tới nhà kho tìm xem có thuốc gì cầm máu được hay không, Vãn Nhi, cô giúp anh ta rửa sạch vết thương trước, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Tôi có phải dân chuyên nghiệp đâu!” Lâm Tập Tập còn chưa nói xong, Tần Mộng đã đi xa.
Người hầu bưng một chậu nước trà tới cho bọn họ, thấy không khí có chút kỳ quái, lập tức xoay người về phòng.
Lâm Tập Tập nhìn miệng vết thương của anh, vẫn cảm thấy da đầu tê dại, cuối cùng cắn răng ngồi xuống cạnh anh.
Một tay Quý Du Hồng đặt lên bàn, ngồi đối diện cô, sau khi phát hiện khoảng cách giữa hai người hơi gần, lỗ tai thoáng đỏ lên: “Thật ra đợi lát nữa về quân doanh băng bó cũng không muộn.”
Lâm Tập Tập nói: “Vẫn nên rửa sạch một chút thì tốt hơn.” Nói xong thì bắt đầu xắn tay áo mình lên: “Lần đầu tiên gặp mặt anh cũng bị thương, lần này cũng vậy, anh… Anh phải cẩn thận chút.”
Quý Du Hồng mím môi, gật đầu xem như đáp lại.
Lâm Tập Tập lại ngồi sát lại anh một chút, cầm lấy khăn vải mềm mại do người hầu đưa tới bên cạnh, ngâm nó vào nước trà cho ướt, cũng không vắt khô, cầm chiếc khăn thấm nước trà nhẹ nhàng lau miệng vết thương cho anh.
“Đau không?” Cô ngước mắt hỏi anh.
Quý Du Hồng nhìn hàng mi dày cong vút của cô, cùng với con mắt sáng ngời dưới hàng mi, thoáng sững sờ một chút, sau đó quay mặt đi, nói: “Không sao, cô cứ việc rửa.”
Lâm Tập Tập cẩn thận chà lau, sợ anh đau, thỉnh thoảng còn cúi đầu thổi thổi miệng vết thương, nhưng mỗi lần cô thổi, tay Quý Du Hồng lại bất giác rụt về, không biết có phải do quá đau hay không.
Sau khi giặt sạch khăn vải vài lần, hạt cát đen trên miệng vết thương cơ bản đã được rửa sạch, không còn thứ dơ bẩn che lấp, miệng vết thương kia thoạt nhìn không còn khủng bố nữa, tận dụng khoảng thời gian trống này, Lâm Tập Tập nói: “Thật ra hôm nay tôi tới, ngoại trừ trả áo choàng và cảm ơn ra thì còn có mục đích khác.”
Quý Du Hồng trực tiếp trả lời: “Tới hỏi thăm chuyện của Phương Ni?”
Lâm Tập Tập lắc đầu: “Chuyện của cô ta tôi không hứng thú, tôi muốn hỏi một chút, việc này có thể liên luỵ tới anh tôi không, anh tôi không hề tham dự, cũng không biết gì cả.”
Về việc xử lý vụ án, tất nhiên Quý Du Hồng không thể nói nhiều với cô, cuối cùng đành châm chước nói: “Thanh giả tự thanh, nếu anh ta không làm gì cả, ắt sẽ không có chuyện gì.”
Quý Du Hồng nói vậy khiến Lâm Tập Tập yên tâm, tuy cô có sợ Phương Ni sẽ cắn ngược Lâm Kính Đình, nhưng chuyện lo lắng nhất lại là cha con nhà họ Quý liệu có nhân cơ hội này gán cho Lâm Kính Đình tội danh cấu kết với địch, danh chính ngôn thuận giải quyết triệt để anh ta hay không.
Nhưng nếu bây giờ Quý Du Hồng nói như vậy thì chắc chắn sẽ không động tay động chân, vậy nên cô cũng có thể an lòng.
Hai người im lặng ngồi một lúc mà Tần Mộng vẫn chưa trở lại, Lâm Tập Tập đứng lên nói: “Tôi đi xem nàng…” Kết quả cô còn chưa xoay người đã nhận ra cổ tay mình bị giữ chặt.
Cô hơi sững người, quay đầu lại nhìn, phát hiện Quý Du Hồng đang dùng bàn tay không bị thương nắm lấy tay cô, hiển nhiên là vì cô định đi nên vội vàng giữ chặt cô lại.
Đối diện với ánh mắt Lâm Tập Tập, Quý Du Hồng ngây người một chút, sau đó lại như bị điện giật mà chợt rút tay về, trong lòng đột nhiên thấy bồn chồn, chính anh cũng không biết vì sao lại đột nhiên kéo tay người ta, khoảnh khắc đó cứ như bị ma xui quỷ khiến vậy.
Lúc này, giọng Tần Mộng từ ngoài sân xa xa truyền đến, chỉ nghe thấy nàng hưng phấn nói: “Tới rồi tới rồi, khó lắm mới lục được cái này, quản gia nói là thuốc cầm máu tiêu viêm.”
Không khí ái muội như có như không vừa rồi lập tức biến mất ngay khi Tần Mộng tới, Lâm Tập Tập lén nhìn Quý Du Hồng, tâm trạng thực phức tạp, nhịp tim cứ mãi trong trạng thái mất kiểm soát mà đập loạn.
Đọc Full Tại truyencc.top
Tần Mộng như không nhận ra sự khác thường giữa bọn họ, khen Lâm Tập Tập khéo tay, vậy mà lại rửa miệng vết thương sạch sẽ được thế này, sau đó rắc một ít thuốc bột màu trắng lên miệng vết thương.
Chờ khi giúp Quý Du Hồng băng bó lại miệng vết thương xong, Lâm Tập Tập lập tức đứng dậy từ biệt.
Tần Mộng nhìn sắc trời, cũng không giữ cô lại nữa: “Chiếc xe đưa cô tới ban sáng chắc là đã đi rồi, tôi phái một xe khác đưa cô về.”
Lâm Tập Tập còn chưa kịp đồng ý đã nghe thấy Quý Du Hồng ở bên cạnh xen vào: “Tôi đưa Lâm tiểu thư về, tôi định ra khỏi thành phố, đúng lúc tiện đường.”
Tần Mộng hơi bất ngờ chớp chớp mắt, nhìn Lâm Tập Tập rồi lại nhìn Quý Du Hồng, sau đó cười tủm tỉm nói: “Vậy thì tốt còn gì bằng.”
Lâm Tập Tập cũng không từ chối, ngồi xe ai cũng là ngồi, hà khắc quá lại thành ra giấu đầu lòi đuôi.
Cử chỉ của Quý Du Hồng lúc sau đã khôi phục sự nho nhã lễ độ, tựa như màn kéo tay vừa rồi chỉ là ảo giác giữa bọn họ mà thôi.
_____
Việc dùng nước trà rửa miệng vết thương là kinh nghiệm lúc nhỏ của tôi, lúc ấy mẹ tôi đã rửa sạch miệng vết thương cho tôi như vậy nhưng không có căn cứ khoa học, mọi người chớ nên bắt chước!