Edit: Cam
Lâm Tập Tập xoay người nhìn Quý Du Hồng nhanh nhẹn lưu loát đóng cửa vào, lại nghe tiếng kêu phản đối của Tần Mộng ngoài cửa, bảo rằng bọn họ qua cầu rút ván vong ân phụ nghĩa, nghe đến đó, cô nhịn không được mà phì cười, nói với Quý Du Hồng: “Có phải chúng ta có hơi không phúc hậu không?”
Quý Du Hồng tiến lên hai bước, nhìn dáng vẻ cô mỉm cười, giọng nói có chút khàn khàn: “Không cần để ý đến cô ấy, cô ấy có thể tự tìm việc vui.”
“Mỗi lần cô ấy tới, anh đều vứt cô ấy sang một bên thế sao?” Lâm Tập Tập cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trước đó đúng là cô có viết rằng hai người không quá thân thiết, không ngờ lúc ngầm ở chung lại thành cái dạng này.
Quý Du Hồng muốn tìm từ ngữ chuẩn xác để hình dung nàng, nghĩ một lúc lâu mới nói: “Cô ấy ồn ào quá.”
Cho nên lần nào Tần Mộng chạy qua chỗ anh giết thời gian, anh đều chỉ có duy nhất một yêu cầu với nàng là: Đừng quấy rầy tôi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tập Tập bước vào không gian riêng tư tràn ngập khí tức của Quý Du Hồng, thư phòng anh được bài bố rất đơn giản, hai mặt tường đặt kệ sách, kệ sách rất lớn, thẳng từ nóc nhà tới mặt đất, trên kệ đầy ắp sách. Một mặt tường là giá đồ cổ tương đối thấp, trên giá không phải là đồ cổ quý giá gì, mà là mô hình phi cơ tàu thuỷ đại pháo, có một cái đồng hồ để bàn nhỏ tinh xảo đẹp mắt, quả lắc đồng hồ lắc lư trái phải, phát ra tiếng vang lạch cạch, một ô vuông khác là vài bản vẽ thư phòng đẹp. Trên vách tường phía trên giá đồ cổ có treo một bức tự, là cuồng thảo(1), nhìn như rồng bay phượng múa, có rất nhiều chữ nhìn không ra, chỉ mơ hồ nhận ra là “Phá trận tử” của Tân Khí Tật(2).(1) (2)Cuồng thảo: Là loại chữ thảo được viết rất nhanh, nét bút nối liền, bút pháp vô cùng phóng túng. Chữ Cuồng thảo đã hoàn toàn thoát khỏi tính thực dụng của văn tự, trở thành thể chữ thuần nghệ thuật.
Phá trận tử: tên một bài thơ.
Đọc Full Tại truyencc.top
Cô nghiêm túc đánh giá thư phòng của anh, còn anh thì nghiêm túc đánh giá cô.
Cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của anh, Lâm Tập Tập quay đầu lại nhìn anh, nói: “Thư anh viết có khả năng bị anh em lấy đi rồi, chờ em trở về sẽ lấy chúng lại.”
Đáy mắt Quý Du Hồng ẩn chứa ý cười, nói: “Không quan trọng, cũng không có nội dung gì quan trọng đâu.”
Lâm Tập Tập bước tới trước mặt anh hai bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người họ gì còn hơn nửa cánh tay, cong môi hạ giọng nói: “Bất kể anh viết gì, đối với em đều quan trọng cả.”
Quý Du Hồng nhìn người trong lòng gần trong gang tấc, trái tim không khống chế nổi mà nhảy lên liên hồi, lỗ tai cũng dần dần nhuộm thành màu đỏ.
“Trong thư có viết là nhớ em không?” Cô cười tủm tỉm truy hỏi vấn đề làm anh khó lòng mở miệng. Thấy anh không trả lời, cô lại tiến lên nửa bước, cơ thể hai người nhẹ nhàng đụng vào nhau, Quý Du Hồng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn: “Có hay không?” Cô không buông tha.
Lâm Tập Tập kiễng chân đứng không vững, Quý Du Hồng liền đứng thẳng tắp như cây tùng, để cô tuỳ ý dựa vào.
Dưới sự truy hỏi của cô, anh chỉ có thể nuốt nước miếng trả lời: “Có.”
Lâm Tập Tập lập tức cười thoả mãn, nhẹ giọng nói: “Bây giờ em sẽ hồi âm cho anh: “Em cũng nhớ anh, rất nhớ rất nhớ.”
Quý Du Hồng lòng như lửa đốt, nhìn vào mắt cô càng nóng rực, rồi lại khắc chế nắm chặt hai tay rũ bên người thành quyền, tựa như chỉ cần vươn cánh tay ra sẽ làm chuyện đụng chạm đến cô.
Lâm Tập Tập lại không kiêng kỵ nhiều như vậy, cô thích người đàn ông này, muốn tiếp xúc thân mật với anh hơn, cũng khao khát anh có thể kéo cô vào trong lòng ôm thật chặt.
Vì thế cô thoải mái hào phóng vươn tay ra, tự nhiên vòng qua eo anh. Từ rất lâu trước kia, cô đã thèm nhỏ dãi cái vòng eo thon gọn săn chắc này rồi. Trước kia chỉ lén lút ăn đậu hũ, giờ đây cô có thể quang minh chính đại ăn đậu hũ, bởi vì từ nay trở đi, cơ thể của người đàn ông này, từ đầu đến chân đều là của cô. Nghĩ đến đây, cô lại nhịn không được mà trộm cười.
Hai tay ôm eo anh, đầu dựa vào ngực anh, nhắm mắt lại say mê nửa ngày, thế mà đợi mãi vẫn không thấy người đàn ông đáp lại, anh vẫn đứng trơ ra như cái cọc gỗ.
Cô vẫn duy trì tư thế ôm, nhắm mắt lại, hé môi dịu dàng ra lệnh: “Ôm em.”
Lúc này người đàn ông mới vươn đôi tay ra, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, sau đó lại nghe cô nói: “Ôm chặt vào.”
Đọc Full Tại truyencc.top
Đôi tay Quý Du Hồng chậm rãi, nhẹ nhàng siết chặt, trên mặt lộ ra biểu cảm chuyên chú mà lại thành kính, tựa như người đang ôm trong lòng là trân bảo có một không hai trên đời, mãi đến khi ấn chặt cô vào lòng mình mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Anh biết lúc này tiếng tim mình đang đập rất lớn, nhưng anh không ngại để cô nghe thấy, anh muốn cho cô biết, trái tim anh chỉ đập nhiệt liệt như vậy vì mỗi cô mà thôi.
Không biết hai người ôm nhau bao lâu, thời gian từng phút từng giây trôi qua, nhưng trải nghiệm ngọt ngào lại ngắn ngủi chỉ như mới trong nháy mắt, có ôm bao nhiêu cũng không đủ.
Lâm Tập Tập nghĩ trong lòng, hiếm khi được ở riêng cùng nhau mà lại chỉ ôm đơn thuần hình như có hơi phí, cô phải làm gì đó mới được.
Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu lên nhìn Quý Du Hồng, phát hiện mí mắt anh cũng hơi cụp, cúi đầu nhìn cô.
Lâm Tập Tập cong cong mi mắt, cười tủm tỉm hỏi: “Em có đẹp không?”
Quý Du Hồng hoàn toàn không có sức chống cự với nụ cười này của cô, mím môi, nghiêm túc trả lời: “Đẹp.”
Lâm Tập Tập cười càng tươi hơn, nhón mũi chân, kề môi định hôn anh, lại bất đắc dĩ phát hiện dù mình có nhón chân thì vẫn không tới cằm Quý Du Hồng, không thể không nói: “Cúi đầu xuống chút.”
Tựa như đã biết bước tiếp theo cô định làm gì, Quý Du Hồng trực tiếp treo máy, chỉ có thể để mặc cô ra lệnh cho anh làm.
Chờ đến khi anh cúi đầu xuống, cô lại nhón chân, mỉm cười đưa đôi môi đỏ mọng lên, nhẹ nhàng chạm vào khoé môi anh. Cánh môi mềm mại mang theo mùi hương nhàn nhạt ịn một nụ hôn lên khoé môi như chuồn chuồn lướt nước. Cảm giác lâng lâng lướt qua trong giây lát, nhanh đến nỗi Quý Du Hồng không kịp bắt lấy, nhưng lại thành công khơi lên một trận tim đập như sấm.
Quý Du Hồng thở hổn hển nhìn cô, đang do dự không biết có nên đoạt lại quyền khống chế không, không thể để cô nắm mũi dắt đi như thế được, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại vẫn chỉ lẳng lặng ôm cô.
Anh vui khi chiều chuộng cô, hạnh phúc khi thấy dáng vẻ ngạo kiều không ai bì nổi của cô, càng vui hơn khi nhìn bộ dạng cô hớn hở vì ăn được đậu hũ của anh một cách thông minh, cô như vậy thật sự vô cùng đáng yêu.
Hai người đang tình chàng ý thiếp, ân ái ngọt ngào còn chưa đủ thì cánh cửa gỗ của thư phòng bị người bên ngoài đập rầm rầm, tiếp đó nghe thấy Tần Mộng ở ngoài gào lên: “Mau mở cửa mau mở cửa, Quý bá tới, mau mở!”
Đọc Full Tại truyencc.top
Nghe đến đó, Lâm Tập Tập vội vàng rứt ra khỏi vòng tay Quý Du Hồng, đứng yên rồi theo bản năng sửa sang lại quần áo của mình một chút, lòng thầm an ủi bản thân, thật ra bọn họ không có làm chuyện gì quá phận cả, không cần khẩn trương không cần khẩn trương…
Quý Du Hồng mất đi nhuyễn ngọc ôn hương trong lồng ngực, lập tức cảm thấy trống rỗng, anh siết nắm tay, bước nhanh đi ra mở cửa.
Tần Mộng ở ngoài đang nghiêm túc kêu cửa, tay phải nắm thành nắm đấm đang định đập tiếp thì bị động tác mở cửa quyết đoán của Quý Du Hồng làm cho hoảng hồn, la oai oái: “Ai da, mở cửa nhanh thế à, không cần thu dọn chút sao?”
Lâm Tập Tập đi đến bên cạnh Quý Du Hồng, tức giận nói: “Chúng tôi cần thu dọn cái gì? Cô đừng có nghĩ phức tạp quá!”
Tần Mộng tấm tắc hai tiếng, nghiêng người chen vào thư phòng xem xét khắp nơi một phen: “Lang có tình muội có ý, khó khăn lắm mới được ở bên nhau, chẳng lẽ không nên ngâm thơ đối câu một phen sao? Tôi chỉ là muốn hai người thu gom đống thơ tình sến rện đi thôi mà, sao nào, cô cho rằng tôi muốn hai người thu dọn cái gì?”
Bị nàng hỏi ngược lại, Lâm Tập Tập lại trở thành người có suy nghĩ phức tạp!
Quý Du Hồng không đành lòng nhìn Lâm Tập Tập bị chèn ép, bèn mở miệng hỏi: “Không phải cô nói cha tôi đến sao?”
“Đúng đó, lúc này hẳn là đã đến cửa viện rồi, tôi bảo gã sai vặt của anh ra ngoài viện canh chừng, không có sai đâu.”
Vậy mà còn bảo người đi canh chừng! Lâm Tập Tập âm thầm tán thưởng cái đầu dưa cơ trí của nàng.
Tần Mộng vừa dứt lời thì nghe thấy giọng đàn ông trầm thấp hồn hậu từ ngoài sân truyền tới: “Hoài An đâu rồi?”
Quý Du Hồng đi tới cửa, nói với cha anh: “Con ở đây.”
Người đàn ông vốn định đi vào nhà chính nhanh chóng xoay người đi qua thư phòng.
Lâm Tập Tập cẩn mật đánh giá Quý Khôn, nhìn gần ông ấy trông đẹp hơn lúc nhìn xa hay nhìn qua ảnh chụp một chút, ngũ quan cực kỳ giống Quý Du Hồng, nhưng trên mặt ông ấy lại hằn in nhiều vết từng trải do năm tháng để lại hơn Quý Du Hồng, nhìn ông ấy là có thể thấy Quý Du Hồng vào ba bốn mươi năm sau.
Già rồi vẫn còn đẹp! Lâm Tập Tập tổng thể kết luận.
Quý Khôn nhìn thấy trong thư phòng có người khác, hơi bất ngờ, ngay sau đó bật cười ha hả hỏi Tần Mộng: “Cùng bạn đến đây chơi sao?”
Tần Mộng gật gật đầu: “Vãn Nhi cũng có quen Hoài An, nghe nói anh ấy bị thương ở chân nên theo cháu tới đây thăm.”
Quý Khôn bảo: “Các cháu có lòng quá.”
Quý Du Hồng hiển nhiên là cố ý tránh cho Quý Khôn tiếp xúc với Lâm Tập Tập, bèn hỏi ông ấy: “Cha, có việc gì sao?”
Quý Khôn đi đến chiếc ghế bành ở một bên ngồi xuống, nói với Quý Du Hồng: “Có chút việc định thương lượng với con, nhưng nếu con có bạn tới chơi thì tạm thời bỏ qua đi.”
Tần Mộng vội vàng xua xua tay bảo: “Bá có việc thì cứ làm trước đi, không cần để ý tới bọn cháu đâu, chúng cháu cũng tới một lúc rồi, đang chuẩn bị về đây ạ.”
Quý Khôn hỏi nàng về việc thường ngày: “Nha đầu họ Tần, đã lâu không gặp, ông nội cháu vẫn khoẻ chứ?”
Tần Mộng ngoan ngoãn trả lời: “Ông nội vẫn khoẻ ạ, mỗi bữa đều ăn một chén cơm lớn luôn.”
Quý Khôn gật gật đầu, lại nói: “Chuyện hôn nhân giữa cháu với Hoài An định bao giờ thì đính ước đây? Các cháu đều lớn cả rồi.”
Những người khác:…
Quý Du Hồng nói: “Cha, sao cha có thể nói chuyện này trước mặt con gái nhà người ta chứ?”
Quý Khôn xuất thân nhà binh, ngày thường đều đối mặt với mấy đại lão gia hào sảng nên không chú ý nhiều như vậy, nhất thời lanh mồm lanh miệng hỏi tới, bị Quý Du Hồng nói như thế, chỉ có thể xấu hổ cười ha ha ha.
Tần Mộng nhìn Lâm Tập Tập rồi lại nhìn sang Quý Du Hồng, bất đắc dĩ cười theo vài tiếng rồi vội vàng kéo tay Lâm Tập Tập, nói với Quý Khôn: “Bá có việc thì làm đi ạ, chúng cháu không quấy rầy nữa, hẹn gặp lại ha ha…”
Lâm Tập Tập cũng vội vàng nói lời từ biệt với hai người trong phòng rồi bị Tần Mộng kéo chạy đi.
Nhìn thấy Quý Du Hồng còn đứng ngây người ở cửa, Quý Khôn ho khan một tiếng: “Thích thì mau rước người ta về làm dâu đi, nha đầu nhà họ Tần quả thực rất thú vị…”
Quý Du Hồng thật muốn nói với cha anh: Cha nhìn lầm rồi, người con thích là vị bên cạnh.